- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương
- Chương 7
Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương
Chương 7
Đứa trẻ thì ngủ ngon lành, còn lòng của Trịnh Tử Dương thì không bình tĩnh nổi. Em không được ngủ nha, em còn phải đưa bữa trưa cho ba em nữa. Ba em sẽ đói bụng đó! Anh còn phải đến trang viên hoa oải hương, các bạn còn ngồi trong vòng tròn đồ ăn vặt chờ anh quay lại. Nếu anh không quay lại, họ sẽ chửi mắng và nguyền rủa anh mất!Nội tâm của Trịnh Tử Dương gào thét nhưng bên ngoài thì vẻ mặt chỉ hiện ra một cái nhíu mày. Theo lý thuyết, nếu anh rút tay ra thì đứa bé sẽ tỉnh dậy ngay. Sau đó, anh sẽ hỏi đường rồi phủi mông chia tay, mỗi người đi về một hướng trở về với mẹ của mình. Anh quyết định sẽ làm như vậy. Giọng anh thật nhỏ, nghe như tiếng muỗi kêu mà nói “Dậy đi”, nhưng đứa bé không phản ứng gì. Anh tượng trưng lắc nhẹ cánh tay mình, nhưng không có ý rút ra. Không phải anh không đánh thức cậu ấy mà vì thiên thần nhỏ ngủ quá ngon và ôm anh quá chặt mà thôi.
Lại nói về sức mạnh của đứa trẻ 7 tuổi, chắc chắn sẽ hơn xa đứa trẻ 3 tuổi. Đừng nói là cậu nhóc 3 tuổi ôm tay anh, dù ôm mạnh hơn thì anh vẫn có thể thoát ra được. Đây chắc chắn không phải vấn đề thể lực mà chính là vấn đề ý chí!
Bởi vì không thoát ra được nên Trịnh Tử Dương càng thêm thoải mái mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ say của đứa bé. Chế độ ngốc của anh bật lên, đôi mắt lần thứ hai mở ra thì đã tỏa sáng lấp lánh. Thiên thần nhỏ thật xinh đẹp khi chìm vào giấc ngủ, đôi mi run run như chiếc quạt nhỏ xòe ra, Trịnh Tử Dương đưa tay trái ra cẩn thận sờ sờ lông mi của đứa bé. Lúc này lông mi như bàn chải nhỏ quét qua ngón tay của anh làm anh cảm thấy ngưa ngứa. Khuôn mặt đứa bé trắng nõn, mềm mại như quả trứng mới bóc vỏ. Trịnh Tử Dương không nhịn được sờ sờ, mềm mềm trơn trơn, còn trơn bóng hơn cả khi anh thoa kem dưỡng da của em bé. Khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, gần như thế nhưng lại không thấy lỗ chân lông.
Trịnh Tử Dương nhớ lại những đứa bé trong quảng cáo kem dưỡng da dành cho em bé. Thiên thần nhỏ còn đẹp hơn, đáng yêu hơn, hồn hơn nhiên hơn, tỏa sáng hơn, tốt bụng hơn, giọng nói cũng êm tai hơn… nhất là da dẻ còn trơn láng hơn! Nhưng anh cũng âm thầm mừng vì thiên thần nhỏ không đi quay quảng cáo. Thiên thần nhỏ xinh đẹp thế này làm sao có thể để mọi người nhìn thấy được? Phải làm sao cho thiên thần xấu đi đây? Trịnh Tử Dương không nhận ra đây chính là lần đầu tiên anh có ham muốn sở hữu với một người.
Trịnh Tử Dương ngồi thẳng người để đứa bé dựa vào anh dễ hơn. Ở khoảng cách gần, anh có thể ngửi được mùi sữa đặc trưng của những em bé. Thái độ thả lòng không phòng bị của đứa bé làm Trịnh Tử Dương vô cùng hài lòng.
Anh không có nhiều biểu cảm, và những đứa trẻ cùng tuổi vẫn đang trong giai đoạn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Anh trông ổn, nhưng khuôn mặt lại quá mức nghiêm túc lúc nào cũng lạnh lùng của anh khiến người khác cảm thấy xa cách. Huống hồ Trịnh Tử Dương học giỏi, gia cảnh coi như không tệ, lại là lớp trưởng, bạn học đối với anh luôn mang vẻ mặt kiêng dè, cho nên anh không có nhiều bạn thân. Nhưng thiên thần nhỏ không giống những đứa trẻ khác sẽ trốn ở một góc nào đó rồi lén lút theo dõi anh, cậu ấy cứ như thế bước vào thế giới của anh một cách tự nhiên, không do dự, không né tránh, không làm nũng, không cố gắng tỏ ra mình dễ thương mà nở nụ cười chân thành với anh.
Đây rõ ràng là một cuộc gặp gỡ kì diệu. Trước khi đứa bé đến, anh vẫn còn đang lo lắng và cô độc, thế mà giờ đây, hết thảy mọi lo âu, khổ sở đều ở phía sau, chỉ còn lại một thế giới tươi đẹp và ấm áp. Bầu trời xanh bao la, may trắng lững lờ trôi, con đường quê không bóng người, kề bên là tiếng thở đều đều của đứa trẻ, Trịnh Tử Dương chỉ muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này.
Đứa trẻ ngủ rất say, dường như đang mơ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên nhỏ, giống như chú mèo mới sinh, đáng yêu đến mức làm cho trái tim của Trịnh Tử Dương tan chảy. Một thiên thần nhỏ tốt bụng, dễ thương và xinh đẹp như vậy, nếu là của riêng anh thì thật tuyệt vời. Trịnh Tử Dương biết anh vô cùng thích thiên thần nhỏ này, và anh thích cảm giác không thể dùng từ ngữ để diễn tả này. Đối với Trịnh Tử Dương, thích và không thích vô cùng rõ ràng và đơn giản. Trong nhà có rất nhiều thứ lớn nhỏ dễ thương, anh có thể dùng ¼ trong số đó để đổi lấy thứ mình thích. Nhưng nếu là thiên thần nhỏ, anh nguyện lấy ¾ để đổi lấy mà không chút do dự.
Trịnh Tử Dương nhớ tới lời mẹ từng nói, nếu thích một người thì con nên nói cho người ta biết, rồi hôn người ta, đó chính là cách để đánh dấu, không cho phép người khác giành lấy. Trịnh Tử Dương nhìn đứa bé xinh đẹp đang dựa vào mình ngủ say, rất muốn hành động ngay nhưng lại sợ đứa bé bị đánh thức. Anh khó khăn cúi người xuống, rướn cổ, vừa vặn chạm vào má đứa bé, rồi nhẹ nhàng hôn: “Thiên thần, anh thích em, anh đánh dấu em, sau này em chính là vợ anh.”
Năm ấy 7 tuổi, tại ngôi làng Thảo Minh, trên con đường vắng vẻ, dưới sự chứng kiến của trời xanh, mây trắng, cây cối và chim chóc, còn có chiếc giỏ tre bên cạnh, Trịnh Tử Dương đã nói ra thông báo cả đời. Ánh mặt trời chiếu qua làm anh vô cùng thoải mái, cảm nhận được nhiệt độ của đứa bé bên cạnh, anh bất giác thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng, ánh sáng trước mắt từng điểm từng điểm biến mất. Sau đó, Trịnh Tử Dương đã làm một trong những điều khiến anh hối tiếc nhất trong đời mình, đó chính là anh đã ngủ thϊếp đi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương
- Chương 7