Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Đế Nhà Tôi Có Chút Dễ Thương

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người thường nói càng khó khăn thì càng phát hiện ra tiềm năng của bản thân. Điều này rất đúng. Trịnh ảnh đế chính là vào lúc này phát hiện ra khả năng mù đường bẩm sinh của mình.

Tiềm năng này về sau thật sự khiến Mễ Soái vô cùng phiền não. Mới đầu hắn không để ý, cảm thấy một người trưởng thành bị mù đường thì có thể mù đến mức nào, không lẽ đi lạc luôn sao? Nhưng khi Trịnh Tử Dương lần thứ ba được cảnh sát đưa về công ty thì hắn mới cảm thấy vấn đề có vẻ nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều lần. Đùa chứ, có ai là Ảnh đế mà lại muốn cảnh sát đưa về nhà như một đứa trẻ thiểu năng? Mất mặt đến nhà ngoại luôn ấy chứ. May mắn thay vị ấy là một cảnh sát đã về hưu, không biết nhiều người trong showbiz. Một lần đi lãnh trợ cấp lương hưu thì gặp phải ánh mắt hoang mang của Trịnh ảnh đế, thế là ông liền đưa anh đến chỗ cần đến. Trương lão gia sờ sờ râu, “Thật đáng tiếc, đẹp trai thế mà lại bị bệnh ngốc”.

Khi Mễ Soái nghe được Trương lão gia nhận xét về Trịnh Tử Dương thì vẻ mặt của hắn vô cùng kỳ quái. Khuôn mặt đẹp trai như bị người ta bóp méo, lắc đầu không được mà gật đầu cũng không xong.

Chú Trương không chú ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ tiếp tục giáo dục: “Đây là em trai cậu hả? Đầu óc không được tốt thì đừng để cậu ta chạy lung tung. Nếu cậu ấy bị xe đυ.ng thì phải làm sao hả?”

Ông còn hơi hơi ghé sát tai Mễ Soái mà nhỏ giọng: “Tôi nghe mấy đệ tử và đám cháu của tôi, thậm chí là mấy cảnh sát khác bảo rằng hiện nay không chỉ các cô gái mà cũng có rất nhiều cậu trai đẹp trở thành mục tiêu của các tên tội phạm, đặc biệt là những người IQ có vấn đề thì càng dễ dàng ra tay. Tôi thấy em trai của cậu rất đẹp, nhớ giữ kỹ đừng để kẻ xấu bắt được.”

Mễ Soái xấu hổ nở nụ cười, hắn lấy hình tượng người anh hoàn hảo đứng ra đảm bảo sẽ bảo vệ tốt Trịnh Tử Dương. Sau đó cảm ơn Trương lão gia rồi tự mình tiễn ông ra đến cổng công ty. Sau đó hắn vội vã quay trở về phòng mà cười to.

Ha ha ha ha ha ha ha! Nghe nói ngày hôm đó, cả công ty, từ chủ tịch Mễ Khốc cho đến bác gái quét dọn, thậm chí cả nhân viên bảo vệ ở cửa đều nghe thấy tiếng cười chói tai của người đại diện Mễ Soái.

Mễ Soái cười đến mức đau cả hông thì mới ôm bụng ngừng lại, nhưng bờ vai vẫn run run khó kiềm chế. Hắn chỉ vào diễn viên họ Trịnh đang bị hắn dọa cho hoảng sợ mà nói rằng, “Đường đường một Ảnh đế lại bị xem là đứa trẻ thiểu năng. Ha ha ha, lại còn sợ cậu bị kẻ xấu bắt đi. Chiều cao 1m84, cơ bắp đầy người, muốn bắt cậu bộ dễ lắm sao. A ha ha ha ha.”

Thật sự lời nói của Trương lão gia vào tai Mễ Soái chỉ khiến hắn muốn cười ngay lập tức. Nhưng xét cho cùng rất đáng quan tâm.

Quả thực xã hội ngày nay vô cùng bất ổn, nạn nhân không chỉ giới hạn ở những cô gái trẻ, mà đàn ông cũng khó lòng thoát. Chẳng phải mấy hôm trước trên Weibo có đăng một ông lão 70 tuổi bị XXOO đó sao. Hắn nhìn một lượt đánh giá Trịnh Tử Dương, tuy không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận Trịnh Tử Dương quả thật rất bắt mắt.

Tuổi trẻ đẹp trai, khí chất sạch sẽ, vóc người đẹp đến không nói nên lời. Chỉ nhìn gương mặt thôi cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi. Tuy nói rằng Trịnh Tử Dương có vóc dáng, nhưng thời buổi ngày nay vẫn có rất nhiều cường thụ, huống hồ Trịnh Tử Dương ngoài thì lạnh như bên trong lại là một viên đường. Mễ Soái càng nghĩ càng thấy sợ, xui rủi một ngày có lão già đem đến một vật cực kỳ dễ thương để dụ Trịnh Tử Dương đi theo thì sẽ thế nào.

Mễ Soái cảm thấy trách nhiệm trên vai mình càng lúc càng nặng, hắn đau khổ ra mặt: “Xin Trịnh ảnh đế thân yêu của anh lần sau đừng có tùy tiện đi đâu nữa. Không thì anh biết đi đâu mà cứu cậu đây!”

Trịnh ảnh đế nãy giờ ngồi im không lên tiếng cảm thấy oan ức mà lên tiếng: “Em không phải mù đường.”

“Vậy thì nói anh nghe lý do nào.” Mễ Soái ngồi lên ghế ông chủ xa hoa, chờ nghe lý do của anh.

“Em thấy một cậu bé đeo chiếc cặp có hình Snoopy đi phía trước. Em định lại gần để xem nó thế nào, kết quả em mất dấu cậu bé, sau đó em cũng lạc đường luôn…”

“Ừm… Cậu lớn xác như thế mà đi theo một đứa trẻ, nó sợ hãi nên bỏ chạy, may là nó không báo cảnh sát bắt cậu đó. Thế còn lần trước thì sao?”

“Lần trước ven đường có một chú chó Samoyed, em đi theo nó, định sờ một chút, tự dưng đâu có một con chó lông vàng lao ra. Thật ra chó lông vàng cũng rất đẹp, nhưng nó dữ quá, nó rượt theo em qua hai con phố. Sau đó em liền bị lạc“

“Con chó lông vàng kia chắc chắn là bạn trai của con Samoyed. Cậu định đùa giỡn bạn gái của người ta, tất nhiên người ta sẽ rượt theo cậu mà cắn rồi” Mễ Soái vui mừng trên sự đau khổ của người khác.

“Con Samoyed là chó đực nha, em nhìn thấy bảo bối nhỏ của nó.” Trịnh Tử Dương nói xong còn sợ Mễ Soái không tin mà ra sức gật đầu lia lịa.

“Như vậy à”, Mễ Soái sờ sờ cằm, “Vậy con chó lông vàng này là một con cɧó ©áϊ dũng mãnh, còn bảo vệ cả chồng mình sao?”

“Con chó lông vàng cũng có bảo bối nhỏ!”

Cái quái gì thế! Mễ Soái bất đắc dĩ thương cảm cho vận may của Trịnh ảnh đế, đυ.ng phải chó thì thôi đi còn là chó gay nữa.

“Được rồi, thế lần trước nữa là thế nào?”

Mễ Soái đã không còn hy vọng Trịnh Tử Dương có thể đưa ra cái lý do gì chính đáng. Hắn chỉ muốn hỏi luôn cho đủ bộ mà thôi.

“Lần trước nữa thì em thấy trên bầu trời có một qua bóng hình Hello Kitty. Em chạy theo nó, sau đó nó bị vướng vào một cây to, rồi em cũng đυ.ng vào cái cây đó…”

“Trịnh ảnh đế, cậu có biết mặt cậu quý giá cỡ nào mà lại đυ.ng vô cái cây! Xin cậu hãy mở đôi mắt phượng của mình mà nhìn kỹ đường đi. Cậu muốn bao nhiêu cái bong bóng anh đều có thể mua cho cậu…”

Mễ Soái hoàn toàn bất lực. So với việc một Ảnh đế đi theo đứa trẻ như kẻ xấu, bị chó rượt, và chạy theo bong bóng trên trời thì lý do mù đường dễ chấp nhận hơn.

Nhìn thấy Mễ Soái thở dài, Trịnh Tử Dương có chút áy náy. Người đại diện kim bài, bất khả chiến bại, không gì không làm được cũng có lúc bất lực. Nhưng chung quy anh vẫn không nghĩ mình sai, nên Trịnh Tử Dương làm động tác vẽ một vòng tròn ra chiều suy nghĩ rồi vỗ vai Mễ Soái: “Nếu không anh mua cho em một con chó dẫn đường được không?”

Ầm! Một câu trúng đích! Mễ Soái trực tiếp té ngửa, knock out tại chỗ!

Nhìn thấy người đại diện nằm dài trên sàn sùi bọt mép, Trịnh Tử Dương lo lắng ngồi xuống bên cạnh hắn, cậu thận đẩy hắn mấy cái: “Mễ Soái, Mễ Soái, anh không sao chứ? Anh vừa mới hứa sẽ mua bong bóng cho em, em muốn nó có hình Pikachu“

Sau đó, Mễ Soái đưa ra ba phương án để đối phó với vấn đề lạc đường của Trịnh ảnh đế, còn bắt phải chép vào sổ nhỏ, mỗi ngày đọc thuộc lòng một lần:

1. Khi tham gia sự kiện quan trọng cùng nhau, Trịnh Tử Dương nhất định phải di chuyển trong bán kính hai mét xung quanh Mễ Soái. Muốn đi vệ sinh phải báo trước, Mễ Soái sẽ phụ trách đưa đi.

2. Nếu Trịnh Tử Dương một mình bị lạc ở nơi công cộng và bị quần chúng phát hiện, phải lập tức bật chế độ hành động lạnh lùng, mở bất kỳ định vị nào đó có trong kính râm, điện thoại, kẹp cà vạt để chúng phát tín hiệu. Sau đó gọi cho Mễ Soái hoặc các thành viên trong đội cứu hộ và đứng tại chỗ chờ người đến.

3. Nếu hai cách trên mà không thành công (mặc dù Mễ Soái tuyệt đối không cho phép tình huống này phát sinh), vui lòng gọi số 13911241241 tìm lão Trương, vị cảnh sát đã về hưu. Tám số cuối cực kỳ dễ nhớ, đó chính là: “Mày, mày, tao gϊếŧ mày, tao gϊếŧ mày”

Ghi nhớ kỹ: Không được nói chuyện với người lạ. Không được ăn uống bất cứ thứ gì do người lạ cho. Và không được đi cùng người lạ, cho dù người ta có dùng mồi dụ siêu đáng yêu đến đâu đi nữa!

Trịnh: Pikachu cũng không được sao?

Mễ: Không được! Đừng nói Pikachu, dê bò, heo gà chó đều không được!

Trịnh:...
« Chương TrướcChương Tiếp »