Sau đó, Mễ Suất đưa ra ba phương án để đối phó với vấn đề lạc đường của Trịnh ảnh đế, còn bắt phải chép vào cuốn sổ nhỏ, mỗi ngày đọc thuộc lòng một lần:
1. Khi mọi người cùng tham gia sự kiện quan trọng cùng nhau, Trịnh Tử Dương nhất định phải di chuyển trong bán kính hai mét xung quanh Mễ Suất. Muốn đi vệ sinh phải báo trước, Mễ Suất sẽ phụ trách đưa đi.
2. Nếu Trịnh Tử Dương một mình bị lạc ở nơi công cộng và bị quần chúng phát hiện, phải lập tức bật chế độ lạnh lùng, mở bất kỳ định vị nào có trong kính râm, điện thoại, kẹp cà vạt để chúng phát tín hiệu. Sau đó gọi cho Mễ Suất hoặc các thành viên trong đội cứu hộ và đứng tại chỗ chờ người đến.
3. Nếu hai cách trên mà không thành công (mặc dù Mễ Suất tuyệt đối không cho phép tình huống này phát sinh), vui lòng gọi số 13911241241 tìm chú Trương, vị cảnh sát đã về hưu. (Tám số cuối cực kỳ dễ nhớ, đó chính là: "Mày, mày, tao g.i.ế.t mày, tao g.i.ế.t mày")
Ghi nhớ kỹ: Không được nói chuyện với người lạ. Không được ăn uống bất cứ thứ gì do người lạ cho. Và không được đi cùng người lạ, cho dù người ta có dùng mồi dụ siêu đáng yêu đến đâu đi nữa!
(Trịnh: Pikachu cũng không được sao?
Mễ: Không được! Đừng nói Pikachu, dê bò, heo gà chó đều không được!
Trịnh: :||! )
***
Được rồi, sau khi lớn lên Trịnh ảnh đế có Mễ Suất đại ca quan tâm, tạm thời chúng ta quay lại thời điểm Trịnh Tử Dương bảy tuổi nào.
Lúc đó, anh ấy không có định vị GPS, không có điện thoại để gọi cầu cứu, không có người để đi theo, không có tiểu đội cứu giá, không có chú Trương, không có chú Lý, không có chú Triệu nhiệt tình đưa anh về nhà.
Đứa trẻ bảy tuổi một mình tại một nơi xa lạ, dù không có thú dữ nhưng xung quanh cây cối um tùm cũng vô cùng nguy hiểm.
Trịnh Tử Dương không đi nổi nữa, mà cũng không biết đi hướng nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi lên một tảng đá lớn ven đường. Anh yên lặng nhìn con đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có vài chú chim sẻ tranh nhau những hạt thóc. Xa xa là những vệt bánh xe mờ nhạt, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi qua mang theo đất cát, rõ ràng không bị bụi bay vào mắt nhưng anh lại có cảm giác rất muốn khóc.
Khuôn mặt nhỏ chợt phồng lên, miệng mím lại đầy vẻ oan ức, viền mắt ửng hồng, mồ hôi trên mặt bởi vì bị bàn tay bẩn lau qua mà để lại những vệt đen, đây chính là ấn tượng của Kim Tiểu Viên đối với Trịnh Tử Dương.
Vậy ấn tượng đầu tiên của Trịnh Tử Dương đối với Kim Tiểu Viên là gì? Đó chính là một cái đầu tròn xoe, vô cùng đáng yêu.
Thời điểm đó, Trịnh Tử Dương đang rơi vào cơn khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời từ lúc sinh ra, anh tuyệt vọng và đang cố gắng chịu đựng không để bản thân mình khóc.
Cha của anh từng nói, đàn ông đổ m.á.u chứ không rơi lệ. Đột nhiên, anh phát hiện trên đường có một điểm đen nhỏ đang di chuyển càng lúc càng gần về phía anh.
Khi đến gần, anh nhìn ra hình như là một đứa bé, trên tay cầm một cái giỏ nhỏ bằng tre, còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng thì chợt nghe “Bộp” một tiếng đứa bé đã ngã trên đường.
Trịnh Tử Dương chạy nhanh đến đỡ đứa trẻ. Đứa bé chỉ khoảng ba tuổi, nhỏ con, đứng đến đùi của Trịnh Tử Dương, nhưng ngược lại cái đầu có vẻ lớn hơn mấy đứa bé bình thường khác một chút.
Trịnh Tử Dương ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra chân của nó, rất may không bị chảy máu. Anh vỗ vỗ vết bẩn trên người đứa bé rồi xoa xoa đầu gối nó và hỏi: "Té có đau không?"