Chương 22

Nữu Nữu bên cạnh? Không không, đứa bé kia lớn lên thật sự có chút không xứng đáng với xã hội. Con trai tuy rằng nhỏ nhưng trình độ thẩm mỹ coi như có thể.

Mỹ Mỹ trên lầu? Con bé ngược lại rất thích đuổi theo Tử Dương, nhìn thấy Tử Dương từ xa liền chào hỏi, giống như con bướm thấy hoa liền bay tới. Nhưng Tử Dương lần nào cũng nhàn nhạt liếc nhìn con bé một cái, sau đó vòng qua tiếp tục đi tới.

Vậy không phải là thiên kim Tiểu Hinh nhà Lý tổng chứ? Đứa nhỏ lớn lên cũng không tệ, chỉ là quá ồn ào. Lúc ấy, hai nhà cùng nhau ăn cơm, Trịnh Tử Dương còn đặc biệt tìm dì nhân viên phục vụ để xin bông gòn bịt tai.

(Ba Trịnh: Thật ra thì tôi cũng muốn bịt lỗ tai lại QAQ)

Nếu không, là con gái nhà thư ký Lý? Không đúng không đúng, đứa bé kia mới hơn sáu tháng, kế hoạch Quang Nguyên thị không thể không thể.

Ai dô, rốt cuộc là ai vậy? Tò mò gϊếŧ chết mất.

"Là mấy hôm trước, khi cùng lớp đi du xuân đã gặp." Trịnh Tử Dương không đành lòng nhìn cha đầu đầy dấu hỏi, một câu nói toạc ra thiên cơ.

Trịnh Hi Niên nghĩ nghĩ: "Các con xuân du không phải đi đến thôn quê sao? A! Con thích đứa bé ở thôn ấy à? Con trai, sở thích thật bình dị, không tệ nha. Ha ha."

"Cha đừng nói với giọng điệu như vậy, con rất nghiêm túc!" Trịnh Tử Dương mất hứng, rõ ràng đang nói chuyện quan trọng, thế nhưng baba lại tỏ vẻ cà lơ phất phơ, một chút cũng không để ý.

Trịnh Hi Niên nhìn con trai làm mặt bánh bao đậu quen thuộc, giống như quả bóng cao su nhỏ bị bơm hơi, ơ, đây là đang tức giận.

Hắn thu hồi nụ cười trêu tức: "Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện nghiêm túc, con kể lại rõ ràng thì cha mới có thể giúp con."

Trịnh Tử Dương lúc này cũng sắp xếp xong ngôn ngữ, từ đầu đến cuối kể lại cô giáo Hồ Đồ bỏ mặc bọn họ mà chạy mất, sao mình lại đi lạc, sao thiên sứ nhỏ lại ra tay giúp đỡ vào thời khắc mấu chốt, sao hai người lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, cuối cùng thiên sứ nhỏ lại bị ôm đi như thế nào mình không biết, kể hết cho cha nghe một lần. Đương nhiên, nói nhiều nhất vẫn là tiểu thiên sứ xinh đẹp như thế nào, đáng yêu như thế nào, thiện lương như thế nào, mình thích người ta như thế nào. Trịnh Hi Niên hoài nghi con trai mình đem những gì mình biết, tất cả từ ngữ có thể dùng để ca ngợi người khác đều dùng tới, chậc chậc, còn tiểu thiên sứ nữa, buồn nôn muốn chết, quả thật là thích người ta sao~

Nghe qua đứa bé kia thật sự là một đứa bé ngoan, nhỏ như vậy đã biết giúp người làm niềm vui, thật hiếm có. Trịnh Hi Niên ở trong lòng yên lặng cho con dâu tương lai của mình thêm mười điểm.

Trịnh Tử Dương kết thúc bằng câu: "Con rất thích tiểu thiên sứ, con đã đóng dấu rồi, con muốn người ta về sau chính làm vợ con."

Không cần phải nói, con dấu này nhất định là con mẹ nó dạy, aizzz, Trịnh Hi Niên ở trong lòng thầm than một tiếng, một lớn một nhỏ này không có một cái nào làm cho người ta bớt lo.

"Nếu là vợ con, vậy nói cho cha biết vợ con tên là gì, chúng ta dễ đi tìm hơn."

Trịnh Tử Dương lắc đầu.

“Vậy sống ở đâu?”

“Thôn kia gọi là thôn Thảo Minh.”

“Địa chỉ cụ thể thì sao?”

Trịnh Tử Dương lại lắc đầu.

“Có manh mối nào nữa không? Con gặp cha của con bé chưa? Cha cô bé có đặc điểm gì? Có râu không?"

Trịnh Hi Niên hoàn toàn thất bại, không tên không họ không địa chỉ, như vậy đi tìm một người, con trai, con tưởng cha là cảnh sát sao?