Chương 15

Hai bạn nhỏ tựa vào nhau ngủ ngon lành, nhưng cha mẹ của Kim Tiểu Viên thì gấp đến độc bốc khói rồi. Ba Kim thì ra đồng làm việc, mẹ thì ở nhà nấu bánh nhân đậu. Trẻ con ở nông thôn sớm phụ việc nhà, nên dù mới 3 tuổi thì Kim Tiểu Viên đã được người lớn tin tưởng giao nhiệm vụ là ra ruộng vào buổi trưa 12h mỗi ngày để đưa đồ ăn trưa cho cha.

Nhưng hôm nay, ba Kim ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn trời, nhìn đất, nhìn sông suối rồi nhổ cỏ nghịch bùn, thậm chí còn lấy cành cây bắt cầu cho kiến bò qua mà con trai vẫn chưa xuất hiện.

Chuyện gì thế này? Lúc này con trai phải đang ở đây, ngồi bên cạnh hắn và uống sữa chứ. Ruộng bên cạnh, nhà anh Lưu đã ăn cơm xong, nhìn anh ngồi xổm mà thấy kỳ lạ: “A Kim, Đầu To của cậu còn chưa tới à? Đã hơn 1h rồi còn gì.”

Ba Kim nhìn mặt trời đang treo cao trên trên đầu, gãi gãi đầu mấy cái ra chiều khó hiểu: “Không biết nữa, tôi đang sốt ruột lắm đây. Đường đi nhiều kênh mương, không biết Đầu To có té xuống mương không."

"Chắc không đâu" Lưu đại ca an ủi ba Kim. "Đầu To mắt to, thể nào cũng nhìn rõ, sẽ không té mương đâu, có lẽ là lạc đường thôi."

...

Ba Kim vệt đen đầy đầu, đại ca à, té mương với lạc đường, không có cái nào tốt hơn cái nào hết!

Nghe Lưu đại ca an ủi kiểu đó chỉ khiến ba Kim sốt ruột hơn, hắn quyết định đứng dậy đi tìm con trai. Nhưng vừa đứng lên, hắn đã té xuống đất, cha mẹ nó, tê chân quá!

Ba Kim ngồi nghỉ một lúc cho đỡ tê rồi men theo con đường quen thuộc trở về nhà để tìm con trai. Dọc đường đi, chỗ nào có vũng nước, kênh mương, giếng thì đều dừng lại ngó nghiêng. Hắn vô cùng sợ sẽ nhìn thấy cái đầu tròn của con mình. Mẹ Kim ở nhà cũng đang lo lắng. Sao Hoa Hoa đi lâu thế mà chưa trở về, mọi ngày đều về trước giờ ngủ trưa cơ mà. Thím Vương sát vách rủ cô sang nhà chơi mạt chược, nếu bé con chưa về thì làm sao cô có thể khóa cửa?

Giải thích một chút, Đầu To trong lời ba Kim và Hoa Hoa trong lời mẹ Kim đều là chỉ Kim Tiểu Viên. Khi mẹ Kim mang thai Kim Tiểu Viên, ba Kim muốn có một cậu con trai. Hắn bảo rằng có con trai thì nói ra có thể diện hơn, chưa kể con trai có thể giúp hắn làm việc. Nhưng mẹ Kim lại thích có con gái. Con gái dễ thương, con gái chu đáo, con gái là tri kỷ của mẹ. Trước ngày sinh, mẹ Kim nằm mơ thấy một bông hoa vô cùng đẹp, điều này như dự báo cô sẽ sinh một bé gái. Nhưng khi đứa bé ra đời, ba Kim vui vẻ la lên “Ôi ôi… có bảo bối này” Mẹ Kim cũng không tính là thiệt thòi, đứa bé thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả bông hoa…



Kim Tiểu Viên là tên do hai vợ chồng đặt từ trước. Tên mang ý nghĩa tốt đẹp, bé trai hay bé gái đều có thể đặt được. Nhưng cái chữ “Tiểu” có ý nghĩa gì?

Ba Kim giải thích rằng: “Thêm chữ Tiểu thì có nghĩa là nhỏ bé, vui vẻ hơn ấy mà.”

Tên thì không có gì để phản đối, nhưng biệt danh thì hơi khó. Ba Kim ôm đứa bẻ nhỏ trong tay mà cười đến mắt cũng biến thành sợi chỉ.

"Nhìn con trai tôi sao dễ thương quá. Xem cái đầu vừa to vừa tròn, chắc chắn sẽ rất thông minh. Biệt danh là Đầu To đi!”

"Không được, ông Trời đã báo mộng cho em rồi. Con của em xinh đẹp như hoa, cho nên biệt hiệu là Hoa Hoa."

Ba mẹ Kim không ai nhường ai, nên mỗi người đều gọi theo cách riêng của mình.

Vì vậy, "Đầu To, đem cái ghế cho ba nào." Kim Tiểu Viên vui vẻ chạy tới.

"Hoa Hoa, đưa mẹ cái thìa." Kim Tiểu Viên lại vui vẻ chạy tới.

Kim Tiểu Viên thường thường nghĩ, tại sao Đầu To là mình, Hoa Hoa cũng là mình. Mình là một đứa trẻ bận rộn nha!