Chương 6: Tự mình đến đón

"Perfect!" Trong studio, đèn flash liên tiếp sáng lên, thợ nhϊếp ảnh ấn shutter lia lịa, đối với Diệp Cố dựng thẳng ngón cái, "Cậu thật sự là người mẫu có cảm giác màn ảnh tốt nhất mà tôi từng thấy đó, làm cho linh cảm của tôi bạo loạn ngay tắp lự."

Diệp Cố đáp lại thợ nhϊếp ảnh bằng một nụ cười tự tin kiêu ngạo, thần thái dương quang rực rỡ tràn màn hình.

"Chuẩn rồi! Chính là vẻ mặt này!" Thợ nhϊếp ảnh tán thưởng không thôi, "Cảm giác rất giống một vương tử cao ngạo, tôi thấy chủ đề trang nhất lần này có thể đổi tên thành 'Vương giả đến rồi' luôn."

Từ tứ đại tạp chí cho tới bát tiểu tạp chí của giới thời trang Diệp Cố trước đó đều đã lần lượt chụp qua một lần, chụp tới triệt triệt để để. Hiện tại đã là lần thứ hai cậu được mời tới chụp [S.H.] - đứng đầu trong tứ đại tạp chí, tối hôm qua lại vừa giành được giải ảnh đế cúp Kim Sư. Bây giờ bên ngoài đầy trời đều là tin tức về cậu, có thể nói là đã nổi đến mức có một không hai.

Sau khi chụp xong, Diệp Cố rời studio đến tìm người đại diện Bạch Thanh.

Chị Bạch vừa ngắt một cuộc điện thoại, khi thấy Diệp Cố sắc mặt có chút không tốt, nhưng phía trước còn nhiều nhân viên công tác nên không tiện bộc phát; thẳng đến khi Diệp Cố đi đến phòng nghỉ thay quần áo do tạp chí tài trợ, chị mới dùng nét mặt bình tĩnh thấp giọng nói: "Tối qua cậu tìm gặp Kiều tổng?"

Khi chị đọc mấy tin nhắn kia của Diệp Cố đã hơi có chút dự cảm, nhưng cũng không ngờ được Diệp Cố lại có thể trực tiếp làm loạn như vậy, còn dám lừa cả chị.

Diệp Cố cũng không định giấu diếm, gật gật đầu.

Chị Bạch thấy vậy liền hơi muốn bỏ gánh, vẫn là tức đến không biết nói gì: "Hai người các cậu không phải là đã cắt đứt rồi sao? Biết thế hôm qua tôi đã không nói chuyện của Mạc Gia Ninh cho cậu biết."

"Tôi hối hận." Diệp Cố nói, "Tôi đã sớm hối hận rồi, tôi căn bản không thể chịu được cảnh anh ấy ở bên người khác. Tối hôm qua... tôi không nhịn nổi, nếu còn không đi tìm Kiều Mặc, tôi sẽ nổi điên mất."

"Diệp Cố, tôi thấy cậu phải nhìn lại cho rõ bản thân đang làm gì, nhìn cho rõ Kiều Mặc là người thế nào." Chị Bạch thở dài, "Cậu còn tiếp tục ở bên anh ta, chỉ có mất nhiều hơn được. Trước kia anh ta còn có thể cho cậu trợ lực, coi như là có thiệt có hơn; nhưng hiện tại cậu đã không cần dựa vào anh ta nữa rồi, anh ta sẽ chỉ cản tay cậu phát triển thôi."

Diệp Cố cúi đầu chỉnh lại cà vạt, không nói lời nào.

Chị Bạch lại nói: "Năm đó anh ta ngay cả cho cậu nhận kịch bản có cảnh hôn cũng không chấp nhận, bây giờ lại càng nghiêm trọng. Du͙© vọиɠ khống chế của anh ta lớn thế nào cậu còn rõ hơn tôi nhiều, nếu lúc trước đã có thể dứt được, giờ tội gì lại mua dây buộc mình thêm nữa?"

"Xin lỗi." Diệp Cố không nhìn vẻ mặt chị Bạch, chỉ nói, "Tôi biết chứ, điều chị nói tôi đều hiểu rõ. Tôi biết chị là vì muốn tốt cho tôi, tôi cũng biết Kiều Mặc... Một khi du͙© vọиɠ khống chế cùng chiếm hữu của anh ấy bùng phát, e là ngay cả gặp mặt tôi chị cũng lực bất tòng tâm, sinh hoạt, sự nghiệp, tất cả đều bị hủy hoại trong thoáng chốc."

"Cậu đã biết vậy rồi còn chọc vào anh ta?" Âm thanh chị Bạch không tự chủ cao lên, "Anh ta xét cho cùng vẫn là sếp tổng của Hoàn Cầu, đến lúc biết mình không thể cho cậu tài nguyên tốt hơn giúp cậu ngày một tiến xa thì tất sẽ nghĩ tới việc kìm hãm cậu lại. Mấy năm nay Hoàn Cầu giữ bao nhiêu hắc liệu (thông tin xấu) về cậu trong lòng cậu còn không tính ra sao? Những thông tin này một khi bị tuồn ra, cậu liền chỉ có thể ngồi không chịu trận!"

"Nói nhỏ chút." Diệp Cố nhìn thoáng qua phía cửa phòng, "Mấy ngày nay tôi đã cân nhắc kĩ rồi, nếu anh ấy thật sự muốn hủy tôi hoàn toàn... tôi cũng vui vẻ chịu đựng."

Chị Bạch nhất thời nghẹn lời.

Diệp Cố nói tiếp: "Tôi có thể đi đến địa vị như hiện tại, có phân nửa là công của Kiều Mặc. Vậy nên đến một ngày nào đó anh ấy muốn lấy lại, tôi cũng không lời oán trách. Dù sao thì so với việc bị anh ấy khống chế cùng chiếm hữu, tôi lại càng sợ một ngày anh ấy triệt để buông tay, không còn chút du͙© vọиɠ nào với tôi hơn nữa."

"..." Chị Bạch đầy mặt đều là vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Diệp Cố, một lúc lâu sau mới nói, "Lần đầu tôi phát hiện, cậu thế mà còn có thuộc tính M luôn đấy."

Diệp Cố cười khổ: "Hôm đó, khi tôi gửi tin nhắn cho Kiều Mặc nói muốn kết thúc quan hệ, anh ấy chỉ đáp lại một câu được. Lúc ấy tôi phát hiện nội tâm mình không những không thở phào nhẹ nhõm, thay vào đó còn là sợ hãi đến khủng hoảng, tôi liền biết bản thân e là tiêu rồi."

"Lúc cậu nhắn tin nhắn đó, lòng cho rằng hắn chắc chắn sẽ không đồng ý." Chị Bạch sáng tỏ, đồng thời lại có chút nghi hoặc. Đừng nói chỉ có Diệp Cố nghĩ vậy, đến cả chị Bạch trong lòng cũng cho rằng như thế; Kiều Mặc vẫn luôn có thói quen khống chế chặt chẽ hết thảy của Diệp Cố trong lòng bàn tay, sao lại có khả năng dễ dàng thả Diệp Cố đi như vậy chứ.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chị Bạch còn cho rằng Diệp Cố lừa gạt mình.

"Anh ấy muốn khống chế tôi, chiếm hữu tôi, bẻ gãy cánh của tôi, cũng chẳng sao. Là tôi cam tâm tình nguyện, khăng khăng một mực*." Diệp Cố nở nụ cười, "Chỉ cần anh ấy muốn, tôi đều đồng ý hết."

(*: vì đây xem như một cụm từ phổ biến trong tiếng Trung, lại tạm thời không tìm được từ thay thế hay hơn nên mình quyết định giữ nguyên. Trong trường hợp mọi người không hiểu thì cụm từ này trong tiếng Trung diễn giải là: 死心塌地 《形容主意已定, 决不改变。》执迷不悟 《坚持错误而不觉悟。》. Mình sẽ giải thích kĩ hơn ở cuối chương để tránh đứt mạch truyện.)

"Chậc!" Chị Bạch cảm khái nói, "Tôi xem như hiểu rồi, thứ Kiều tổng khống chế được không chỉ có thân thể cậu, còn có cả tim cậu nữa."

"Trái tim tôi sớm đã tặng cho anh ấy rồi."

Chị Bạch bất đắc dĩ, lại hỏi: "Vậy tim của anh ta, cũng sẽ cho cậu ư?"

"Tôi không biết." Thanh âm Diệp Cố trầm xuống, lại nghĩ tới tối hôm qua Kiều Mặc không chỉ dẫn cậu đến một nơi khác ngoài Lục Thành, còn trăm năm khó gặp mà cho phép cậu bắn vào trong, trong lòng không kiềm được khẽ run lên, "Tôi cảm thấy, anh ấy hẳn là cũng có một chút thích tôi đi."

Chị Bạch thật ra cũng chẳng muốn quản chuyện tình cảm rối mù giữa cậu và Kiều Mặc, dù sao Kiều Mặc chị không quản nổi, Diệp Cố quản cậu thì cậu mặc kệ. Thế nhưng xét đến cùng vẫn là một tay chị dẫn dắt Diệp Cố từ một nhóc tàng hình tuyến mười tám trở thành đại minh tinh Thiên vương, thật sự không làm được chuyện bỏ gánh buông tay. Cuối cùng chị đành phải xoa xoa trán, nói: "Người đại diện của Mạc Gia Ninh mới gọi cho tôi, hỏi tôi rốt cuộc chuyện là thế nào."

Người đại diện của Mạc Gia Ninh cùng chị Bạch đều là nhân viên dưới trướng Hoàn Câu ảnh thị, có thể xem là đồng nghiệp, bình thường cũng gặp qua vài lần, có liên lạc với nhau cũng dễ hiểu.

Diệp Cố nhíu nhíu mày.

Chị Bạch nhìn một cái cũng biết lòng cậu nghĩ gì, lại nói thêm: "Chắc cậu tối qua thật sự dọa cậu ta sợ gần chết. Chuyện này cũng là tôi không đúng, trước đó người đại diện của cậu ta xa gần hỏi tôi, lúc ấy tôi lại nói cậu cùng Kiều tổng đã chấm dứt rồi."

"Cậu ta mơ hão muốn bò lên giường người của tôi, còn muốn tôi cho cậu ta sắc mặt tốt chắc?" Diệp Cố nói.

"Chính cậu cũng đã chia tay với Kiều tổng rồi, còn không cho người ta tìm cho mình một kim chủ tốt? Hơn nữa cũng là Kiều tổng có ý trước, người đại diện của Mạc Gia Ninh mới thuận thế giật dây; cậu rảnh rỗi có thời gian đi chèn ép Mạc Gia Ninh, còn không bằng đi tìm Kiều tổng hỏi xem anh ta rốt cuộc có thái độ gì với Mạc Gia Ninh kia kìa."

"Tôi hỏi rồi." Diệp Cố thành thật nói, "Anh ấy không nói."

Chị Bạch trên mặt treo nụ cười xem kịch vui: "Vậy xem ra Kiều tổng cũng không phải là không có hứng thú với tiểu thịt tươi này."

"..." Sắc mặt Diệp Cố nhanh chóng trầm xuống, ánh mắt một mảng tăm tối.

Chuyện của Mạc Gia Ninh, đến cùng vẫn là cái gai trong lòng cậu.

Khi rời khỏi studio tạp chí, Bạch tỷ vừa nhìn liền thấy ở bên kia đường có một chiếc xe sang điệu thấp đang đậu. Chị không khỏi dừng bước, một tay giữ chặt Diệp Cố, hất cằm chỉ về hướng bên kia, thấp giọng nói: "Kiều tổng... ở trong đó?"

Diệp Cố theo hướng chị Bạch chỉ nhìn qua, hai mắt sáng lên, gương mặt lẫn cả người thoáng chốc đều sáng bừng, nụ cười trên mặt làm cách nào cũng không nén lại được.

Cậu biết hôm nay có thể gặp được Kiều Mặc, nhưng chưa từng nghĩ tới Kiều Mặc thế mà lại đích thân tới đây đón cậu.

Đáy lòng chị Bạch "chậc" một tiếng, cảm thấy mình đang bị thồn một đống cơm chó.

Chỉ là chị cũng hiểu vì sao Diệp Cố vui tới vậy. Trước kia mỗi lần Kiều Mặc muốn gặp Diệp Cố, thông thường đều là Diêu Cảnh gọi điện thoại đến báo một câu, chuyện Kiều tổng trăm công nghìn việc tự mình tới cửa đón người như thế này vẫn là lần đầu, chưa từng có tiền lệ.

Lẽ nào đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn? Chị Bạch nghĩ.

Diệp Cố sớm đã chạy bước nhỏ tới bên chiếc xe sang đỗ ven đường kia.

Chị Bạch thức thời không đi cùng, vừa nheo mắt đã thấy Diệp Cố xe còn chưa vào, đã nhanh lẹ hôn chụt một cái lên mặt Kiểu Mặc.

....Cũng không tự ý thức được bản thân là nhân vật của công chúng. Chị đen mặt nghĩ, may mà xung quanh cũng không có người, không ai chú ý tới chỗ này.

Chị Bạch hôm nay, vẫn như cũ thót tim hú hồn vì nghệ sĩ mình dẫn dắt cùng kim chủ của cậu.

_____________

*Khăng khăng một mực: có thể hiểu theo hai nghĩa: 死心塌地 《形容主意已定, 决不改变。》执迷不悟 《坚持错误而不觉悟。》

- Nghĩa thứ nhất: 死心塌地 (Hán Việt: Tử tâm tháp địa) có nghĩa là "quyết tâm đến chết" hoặc "kiên định đến cùng". Cụm từ này được sử dụng để miêu tả tình trạng ý kiến hoặc quyết định đã được định rõ và không bao giờ thay đổi. Nó thể hiện sự quyết tâm mạnh mẽ và không sợ khó khăn hay trở ngại.

执迷不悟 (Hán Việt: Chấp mê bất ngộ) có nghĩa là "cứ bám vào sai lầm mà không tỉnh ngộ". Cụm từ này miêu tả tình trạng của người tiếp tục kiên trì trong một quan điểm hoặc hành động sai mà không nhận ra hoặc không chịu thay đổi. Nó ám chỉ sự mù quáng và không sẵn lòng tiếp thu hay chấp nhận sự thay đổi và sự thực tế.

Trong trường hợp này có thể hiểu theo cả hai nghĩa, nhưng mình nghiêng về nghĩa thứ nhất, mặc dù khăng khăng một mực là tiếng việt nhưng đặt vào một câu nói nghe hơi lạ tai. Tạm thời mình chưa tìm được từ khác thay thế, bạn nào có từ hợp hơn thì chia sẻ cho mình nha.