- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch
- Chương 22: Tù cấm*
Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch
Chương 22: Tù cấm*
(*Giải thích tiêu đề: Gốc là "Tiểu hắc ốc" - một thuật ngữ trong tiếng Trung, cụ thể là "小黑屋" (xiǎo hēi wū). Trong ngữ cảnh pháp luật, "tiểu hắc ốc" ám chỉ một phòng hoặc một nơi cô lập, thường được sử dụng để giam giữ, cách ly hoặc trừng phạt người khác.
Thường thì "tiểu hắc ốc" được sử dụng để ám chỉ việc một người bị giam cầm trong một không gian hẹp, tách biệt và bị cô lập với bên ngoài. Thuật ngữ này thường được sử dụng để nêu bật sự hạn chế tự do và quyền lợi của một người, và thường gắn liền với việc bị hạn chế quyền tự do ngôn luận hoặc bị cách ly xã hội.
Tuy nhiên, trong các ngữ cảnh khác, "tiểu hắc ốc" cũng có thể ám chỉ một không gian nhỏ, tối tăm hoặc không thoáng đãng, không thuận lợi và không thoải mái.)
_________________________
Ôm người yêu, Diệp Cố ngây ngốc, sau đó rất nhanh cũng ngủ thϊếp đi.
Tác dụng của dược vật, cồn cộng thêm một đêm lao động chân tay khiến cậu mệt mỏi không chịu nổi, sau khi xác nhận Kiều Mặc không có vấn đề gì liền lâm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh giấc lần nữa đã là chạng vạng, trong lòng trống rỗng, Kiều Mặc không biết tỉnh lại từ khi nào đã rời khỏi phòng trước.
Cậu tìm thấy Kiều Mặc đang gọi điện thoại ở ban công. Giọng Kiều Mặc như trước vẫn hơi khàn, nói nhiều vài câu đã thấy không thoải mái, thấy Diệp Cố tỉnh dậy, hắn nhanh chóng cúp điện thoại, đi đến bên người Diệp Cố.
Kiều Mặc trên người chỉ khoác một bộ đồ ngủ đơn giản, lỏng lẻo, trên bả vai cùng xương quai xanh lộ ra từng mảng lớn dấu hôn.
Diệp Cố khắc chế không để bản thân lại hôn xuống, hỏi: "Điện thoại của Diêu Cảnh ạ?"
"Ừ." Kiều Mặc không giấu giếm, nói cho Diệp Cố biết nội dung của cuộc gọi: "Loại thuốc em bị hạ tối qua, đã tra được rồi."
KIều Mặc nói ra một cái tên.
Diệp Cố đã từng nghe về loại thuốc này, là loại thuốc trợ hứng nào đó rất được ưa chuộng trong giới, có tác dụng mê hoặc thần trí nhẹ, rất được một bộ phận người yêu thích, đáng mừng là không thuộc về thuốc phiện.
Thân phận diễn viên của Diệp Cố quá mức đặc thù, một khi dính líu đến thuốc phiện cơ hồ có thể triệt để phá hủy sự nghiệp diễn xuất của cậu.
Loại thuốc này được xưng là có thể phóng thích bản tính con người, để con người hoàn toàn thoát li khỏi sự khống chế của lý trí, bộc lộ bản chất chân thật nhất không giữ lại chút gì, được hàng loạt người dùng trong chuyện giường chiếu như một loại tình thú. Vật này có thể hạ qua rất nhiều con đường khác nhau, bất kể tác dụng phụ nào đối với cơ thể cũng gần như có thể xem nhẹ.
Nhưng Kiều Mặc vẫn không yên tâm, sau khi rời khỏi thành phố N bay về còn hẹn bác sĩ tư nhân đến nhà làm kiểm tra toàn diện cho Diệp Cố.
Kết quả kiểm tra rất tốt, thân thể Diệp Cố sinh long hoạt hổ, bình thường lại chăm chỉ rèn luyện, ngay cả một chút bệnh vặt cũng ít khi mắc phải.
Kiều Mặc coi như hoàn toàn yên tâm.
Sau một đêm kia, Diệp Cố phát hiện Kiều Mặc bỗng nhiên thay đổi rất nhiều.
So với trước đây càng trông chừng cậu kỹ hơn, Kiều Mặc sợ cậu thân thể không khỏe, ở biệt trong nhà chăm sóc cậu vài ngày. Kiều Mặc cơ hồ là như hình với bóng với cậu, ngay cả lúc cậu tắm rửa cũng theo vào tận nơi.
Cũng so với ngày trước càng trêu chọc cậu, thường ôm cậu hôn cậu. Lúc thay đồ cũng không tránh cậu, khiến Diệp Cố thường xuyên vừa ngẩng đầu đã thấy eo lưng săn chắc cùng đường cong gợi cảm; lúc xem TV thích làm tổ trong lòng cậu, dán vào lỗ tai cậu nói chuyện, có khi chỉ một ánh mắt mang theo hàm ý đã có thể nhìn cho Diệp Cố cứng lên.
Quá đáng hơn là Kiều Mặc còn mặc áo ngủ của cậu, mặt không đổi sắc ngồi trên giường nhìn cậu. Lúc này biểu cảm lãnh đạm cấm dục cùng áo ngủ rộng thùng thình không che nổi cảnh xuân trên người hắn tạo nên tương phản kinh thiên động địa, khiến Diệp Cố cảm giác bản thân nếu còn không làm gì thì quả thật không xứng là đàn ông.
Diệp ảnh đế tuổi trẻ tràn trề, sức lực mạnh mẽ còn chưa kịp nghĩ có nên ra tay hay không, thân thể đã cực kỳ thành thật mà nhào tới trước.
Hậu quả của việc trêu chọc quả là vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi [Ác Ý] đóng máy, Kiều Mặc sai Diêu Cảnh đầy lùi toàn bộ thông cáo tiếp đó của Diệp Cố, chuyện không trọng yếu trong công ty cũng không cần phải báo cho hắn, chuyện trọng yếu thì hắn đều xử lý tại nhà. Vì vậy một tuần này bọn họ cơ hồ chính là không ngừng lăn từ giường tới phòng tắm rồi lại lăn trở về.
Diệp Cố nhận thấy gần đây tự chủ của bản thân giảm sút rõ rệt, mấy lần đều làm đến nỗi ngày hôm sau Kiều Mặc không xuống giường được.
Ngắm nhìn Kiều Mặc đang ngủ say, đáy lòng cậu nảy sinh áy náy, quyết định đến phòng bếp nấu chút đồ ăn cho Kiều Mặc.
Đối với Diệp Cố vốn thiếu tính nhẫn nại mà nói, không biến nhà bếp thành quần ma loạn vũ đã là không tệ rồi, cậu từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rớ qua bất cứ việc gì liên quan đến bếp núc, bần lắm thì úp bát mì ăn đã là xong bữa.
Thế nhưng sau khi ở bên Kiều Mặc, cậu ngoài ý muốn biết được Kiều Mặc thường xuyên ăn uống không điều độ, tuy là dạ dày không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn là không tốt lắm. Diệp Cố trước nay luôn không có hứng thú với nấu nướng phá lệ chạy đi đăng kí một khóa học bếp núc, định bụng về sau chăm sóc thật tốt dạ dày của Kiều Mặc.
Sau này cậu mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, thân là nghệ sĩ, cậu ngày thường bận rộn tới mức chân không chạm đất, những lúc rảnh rỗi tranh thủ đến gặp Kiều Mặc một cái cũng là hận không thể lập tức lăn lên giường. Sáng sớm hôm sau một người vội vã chạy show, một người vội vàng đến công ty, thời điểm Diệp Cố thật sự có cơ hội thi triển kĩ năng nấu nướng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không ngờ kĩ năng vốn đã gác xó mốc meo này hôm nay lại phát huy công dụng.
Hiện tại hai người lại lần nữa trở về Lục Thành, Diêu Cảnh mười hạng toàn năng nhồi đầy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh để phòng trừ bất kì tình huống nào, Diệp Cố nhặt nhặt chọn chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị tốt những nguyên liệu cần thiết.
Diệp Cố đã có một khoảng thời gian không nấu ăn, có phần hơi ngượng tay, lại không muốn để Kiều Mặc ăn đồ không ngon. Sau một hồi lãng phí thời gian cùng chút ít nguyên liệu nấu ăn để lấy lại cảm giác, cậu mới chính thức bắt đầu nấu nướng.
Lúc Kiều Mặc tỉnh lại, cậu vừa làm được phân nửa. Thân hình cao lớn tuấn lãng bận rộn trong bếp, trên gương mặt siêu phàm thoát tục cũng dính phần nào khói lửa trần tục, nhìn qua lại hơi có cảm giác không phù hợp.
"Sao chưa mang dép mà đã ra đây rồi." Nồi canh còn phải mười mấy phút nữa mới sôi, Diệp Cố buông thìa, chạy tới tủ giày ở bậc cửa trước nhà lấy cho Kiều Mặc một đôi dép lê bằng vải bông, "Cẩn thận cảm lạnh đó."
Sàn phòng ngủ và phòng khách đều được trải thảm chất lượng cao, Kiều Mặc để chân trần đạp lên trên, xúc cảm mềm mại ấm áp, cũng không thấy lạnh, nhưng hắn không từ chối lòng quan tâm của Diệp Cố, vừa xỏ dép vừa nói: "Tôi tưởng em đi rồi."
Diệp Cố cười cười: "Hai ngày nay không có thông cáo, ra ngoài lại phải trang bị võ trang hạng nặng tránh cho người khác nhận ra, còn chẳng bằng ở nhà với anh."
Kiều Mặc ừ một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Cố hỏi hắn: "Em đang đun canh gà Hồng Tảo, anh muốn ăn gì, em làm cho anh nhé."
Kiều Mặc bảo: "Chỉ cần là em làm, đều được cả."
Mắt Diệp Cố lóe lên ý cười: "Đến lúc triển lãm cho anh thấy bản lĩnh nấu nướng của em rồi."
Không làm phiền Diệp Cố bận bịu, Kiều Mặc an tâm đến thư phòng xử lý công vụ, lúc ra ngoài, Diệp Cố đã làm xong một bàn đồ ăn.
Kiều Mặc nhìn thoáng qua, đều là đồ hắn thích.
"Thế nào." Trên mặt Diệp Cố đầy vẻ tranh công, "Có phải ăn ngon lắm không."
Mùi thơm quả thật hấp dẫn, Kiều Mặc rất ít khi có cảm giác thèm ăn cũng không nhịn được động đũa, thật lòng khen ngợi nói: "Ngon lắm."
Diệp Cố múc một bát canh cho hắn, đưa tới trước mặt Kiều Mặc: "Đừng chỉ ăn món đó, canh này là em chuyên môn làm cho anh đấy."
Kiều Mặc cầm lấy thìa trong bát canh Hồng Tảo, nếm thử một ngụm. Diệp Cố đã cẩn thận điều chỉnh qua độ ấm, canh cũng không nóng, cảm giác ấm áp từ yết hầu lan tỏa đến ngực, khiến cho khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Mặc cũng ôn hòa đi mấy phần.
Diệp Cố ngắm biểu cảm của Kiều Mặc dần trở nên dịu dàng, đáy lòng ngàn vạn lời muốn nói.
Cậu có thể cảm nhận được kinh sợ, bất an, giằng xé cùng hoảng loạn mấy ngày nay của Kiều Mặc, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng nhìn Kiều Mặc luôn lơ đãng nhăn mày, Diệp Cố muốn tìm cách dỗ hắn vui vẻ.
Có lẽ là do ánh mắt chăm chú của Diệp Cố nóng rực quá mức, tay Kiều Mặc hơi dừng, lại múc một thìa canh, đưa tới trước mặt Diệp Cố: "Em cũng ăn chút đi."
Diệp Cố tức khắc ngây ngẩn cả người.
Kiều Mặc đợi nửa ngày cũng không thấy cậu phản ứng lại, không kiên nhẫn nói: "Há miệng."
Giống như rối gỗ, Diệp Cố nghe Kiều Mặc ra lệnh, hơi mở miệng ra.
Khi miệng được rót vào thìa canh ấm áp, cả người Diệp Cố đều cứng lại, suýt nữa thì bị nước canh làm sặc.
Cậu hấp tấp nuốt xuống một thìa canh này, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần: "Anh, anh vừa bón cho em sao?"
Kiều Mặc kỳ quái nhìn cậu một cái: "Chứ không lẽ là em đút tôi?"
Ai ngờ Diệp Cố thế mà lại nghiêm túc gật gật đầu: "Em vui lắm luôn đó."
Một bàn cơm lẽ ra có thể ăn xong rất nhanh bị hai người anh anh em em ăn suốt nửa ngày. Sau bữa cơm, Diệp Cố mãn nguyện ôm Kiều Mặc nằm trên sofa xem TV, lực chú ý lại trước sau không tập trung nổi, ý thức lơ lửng bay ra ngoài chín tầng mây.
Cậu chưa từng thấy Kiều Mặc chủ động như vậy.
Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, đều tựa như đang hớp hồn cậu, cùng với Kiều Mặc đạm bạc, bình tĩnh tự chủ mà cậu nhận thức khác nhau một trời một vực.
Giống như bị bóc ra lớp vỏ ngoài cứng nhắc, lộ ra mềm mại bên trong.
Diệp Cố cảm thấy những ngày ở lì trong nhà với cậu mà nói quả thực là sống mơ mơ màng màng, vui đến quên trời quên đất.
Sống mơ mơ màng màng, vui quên trời quên đất nửa tháng, lúc Diệp Cố chuẩn bị nấu cơm thì phát hiện muối trong phòng bếp đã dùng hết.
Một bao muối cũng không nhất thiết phải kinh động đến trợ lý siêu sao Diêu Cảnh, phân vân giữa ra ngoài mua muối hay là gọi dịch vụ giao hàng một lát, Diệp Cố quyết định thay đổi khẩu vị một chút, định bụng hôm nay sẽ gọi đồ ăn ngoài.
Không ngờ tìm nửa ngày cũng không thấy di động đâu, mày Diệp Cố hơi chau lại, mơ hồ nhận ra có chút không thích hợp.
Khi cậu ở bên Kiều Mặc không quá ưa bị người khác quấy rầy, vậy nên rất ít khi dùng đến di động, chuyện công việc có chị Bạch xử lý, nếu chị Bạch có việc có thể thông qua Diêu Cảnh đến tìm cậu. Thế nhưng nửa tháng nay đều không nhận được tin tức từ chị Bạch, hiển nhiên là không bình thường.
Huống hồ cậu thân là minh tinh, bên trong điện thoại có không ít nội dung riêng tư không tiện cho người ngoài thấy. Nếu thật sự mất di động, chị Bạch hay liên lạc với cậu nhất khẳng định là biết trước tiên, mà như vậy chị Bạch không có khả năng một chút phản ứng cũng không có.
Trừ phi... Di động của cậu là bị Kiều Mặc lấy đi.
Tối qua lại bị bức ép cả đêm, hiện giờ Kiều Mặc còn chưa tỉnh, Diệp Cố không muốn quấy nhiễu hắn, ngồi trên sofa trầm tư.
Nhớ lại sự khác thường mấy ngày nay của Kiều Mặc, khiến cậu cảm giác bản thân tựa như đang ở trong một giấc mộng ấm áp, Diệp Cố bỗng nhiên khó chịu đến nỗi muốn hút thuốc.
Thế nhưng cậu rất nhanh đã khắc chế loại kích động này. Thứ nhất là trong nhà không có thuốc lá, thứ hai là cậu nhớ mùi thuốc lá sẽ khiến Kiều Mặc không thoải mái.
Diệp Cố tự hỏi chính mình, cậu làm sao lại thích một người đến mức này chứ?
Thích đến mức có thể vứt bỏ tự do, có thể chẳng màng bản thân, thích đến mức hắn cười cậu liền vui vẻ, hắn nhăn mày cậu cũng phiền muộn theo.
Thích đến mức cho dù đặt bất cứ thứ gì bên cạnh Kiều Mặc bắt cậu lựa chọn, cậu đều sẽ không chút do dự mà chọn Kiều Mặc.
Tự do, tôn nghiêm, tiền tài, sự nghiệp...
Thế gian muôn vẻ này, ở trong mắt cậu, so ra đều kém hai chữ Kiều Mặc.
Cứ suy tư lộn xộn như vậy hồi lâu, Diệp Cố rốt cuộc đứng lên, chậm rãi bước nhẹ đến trước cửa chính.
Cậu cầm lấy tay nắm cửa, khẽ vặn, không mở được.
Cửa bị khóa rồi.
Cậu lại kiểm tra cửa kính ở ban công, cũng đã khóa.
Diệp ảnh đế bị nhốt nửa tháng cuối cùng cũng chậm chạp phát hiện, cậu bị Kiều Mặc giam cầm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảnh Đế Ngày Ngày Đều Muốn Nâng Đỡ Tình Địch
- Chương 22: Tù cấm*