Edit: Nhất Thanh Beta: Quả lê an tĩnh Chương Hướng Duy đang chuẩn bị rời đi, không ngờ người trên giường đột nhiên tỉnh lại, cậu ngơ ngác đối diện với cặp mắt đào hoa của người kia.
Khung cảnh tựa như dừng lại.
Bên ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân của y tá đi qua, Chương Hướng Duy nhất thời hoàn hồn: "Thầy Hoắc tỉnh rồi ạ?"
Hoắc Kham bày ra bộ dáng như vừa mới tỉnh ngủ, nghi ngờ mà cau mày: "Sao lại đến đây?"
"Dạ" Chương Hướng Duy gãi gãi phía sau gáy, "Em tan làm nên tới thăm thầy ạ"
Hoắc Kham không nói gì.
Tay Chương Hướng Duy chuyển động sau gáy, dùng sức xoa bóp để bản thân bình tĩnh hơn một chút: "Ban ngày em không thể tới ngay, vẫn luôn ở phim trường đóng phim, nhưng thật ra em cũng muốn đến, thế nhưng...Thế nhưng em...Em sợ em..."
Điện thoại di động trong túi vang lên.
Cảm xúc và giọng nói của Chương Hướng Duy bị cắt ngang, sự hoảng loạn trong mắt cũng biến mất, lại trở về sáng trong: "Thầy Hoắc ơi, em ra ngoài nghe điện thoại nhé ! "
Hoắc Kham nói: "Định đi đâu, nghe ở đây đi"
Chương Hướng Duy có chút do dự: "Nhưng mà..."
Hoắc Kham liếc mắt nhìn điện thoại của cậu: "Bạn gái tìm à?"
"Không ạ, không hề" Chương Hướng Duy vội vàng giải thích, vừa lắc đầu vừa xua tay, "Em không có bạn gái! Không hề ạ!"
Cổ họng Hoắc Kham mơ hồ phát ra một tiếng thở dài,
Áo phông trắng, quần bò, tóc ngắn gọn gàng, một đứa trẻ thiện lương, thật đáng yêu làm sao.
Chương Hướng Duy thấy đối phương không phản ứng, mới nhận ra mình biểu hiện có hơi quá khích, cậu bĩu bĩu môi, giọng cũng nhỏ đi: "Là người nhà em gọi ạ"
Hoắc Kham nhíu mày: "Vậy thì có gì mà phải tránh?"
"..." Chương Hướng Duy trề môi, là em sợ làm phiền thầy thôi.
.
Trong phòng bệnh có mùi thơm nhàn nhạt,
Chương Hướng Duy đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại: "Ba ạ, sao muộn như vậy rồi ba còn chưa ngủ?"
"Vừa mới về đến nhà", giọng ba Chương trong điện thoại đượm vẻ mệt mỏi, "Gần đây bệnh viện rất bận, ba cũng không có thời gian hỏi chuyện của con, con thế nào rồi?"
Chương Hướng Duy nói: "Rất tốt ạ"
Tuy rằng mấy hôm nay bị tin đồn quấn thân, thế nhưng cũng giống như những ngày khác, cậu không thấy có gì khác biệt cả.
Ba Chương hỏi: "Mẹ con rất nhớ con, lúc nào thì mới có thể về nhà thế?"
Chương Hướng Duy thò tay nghịch rèm cửa: "Chắc là đến lúc đóng máy ạ"
Anh Văn đã sắp xếp cho cậu một vài công việc, cậu đều bàn bạc để xếp hết vào sau khi đóng máy, bởi vì phần sau của bộ phim cảm xúc nhân vật đều ở trong trạng thái cực kì u ám, cậu không muốn xin nghỉ, sợ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của mình.
"Được rồi", ba Chương nói, "Nếu lúc đó ông chủ của con cũng đến thành phố A, thì con mời người ta đến nhà mình ăn bữa cơm"
Câu tiếp theo của ba chính là: "Ba muốn xem một chút rốt cuộc chuyện 24CP của hai đứa là thế nào"
Khác gì động đất không cơ chứ.
Chương Hướng Duy bị câu nói của ba mình "nổ" giật cả mình, ba cậu biết cậu là gay, đây cũng là một chuyện cũ mỗi lần nghĩ lại đều thấy sợ.
Đại khái là đang trong tư thế chuẩn bị diy* khi xem phim thì bị bắt gặp, xấu hổ kinh khủng.
*Do it yourself = quay tay Hiện tại cậu đang ở trong phòng bệnh, sau lưng lại là khách quen trong mỗi giấc mơ của cậu gần đây, chuyện này không nói tiếp được nữa, chỉ nói một chút thôi cậu đã thấy chột dạ đỏ cả mặt rồi.
Bỗng nhiên có một ánh mắt từ trên giường nhìn tới, sau lưng Chương Hướng Duy tê rần, cậu đứng băn khoăn giữa hai lựa chọn "quay" hay là "không quay" đầu.
Thôi vẫn không nên quay đầu.
Chương Hướng Duy cảm thấy ánh mắt kia như hóa thành thực thể, cả người có chút nóng lên, cậu căng thẳng đến líu cả lưỡi: "Chuyện này, ba, con, à ưm, con tắt máy nhé, lát con gọi lại cho ba sau"
Ba Chương nhận ra thằng con mình đang định trốn tránh, thốt ra một câu hết sức kinh người: "Bây giờ con đang ở cạnh cậu ta?"
Chương Hướng Duy: "..."
"Không phải trên tin tức người ta bảo cậu ta bị thương nằm viện à?" ba Chương nói, "Con đang ở bệnh viện? Tan làm không về khách sạn, chạy đến bệnh viện đấy à?"
Chương Hướng Duy: "..." Đừng làm thế con sợ lắm ba.
Mấy giây sau, ba Chương dùng giọng điệu như đang tán gẫu nói: "Hai đứa ngủ với nhau rồi à?"
Chương Hướng Duy: "! ! !"
"Ba...", cậu sợ muốn khóc luôn rồi, nhỏ nhẹ nói, "Con tắt máy rồi mai con gọi lại nha?"
Hoắc Kham nằm trên giường đáy mắt tối sầm lại, bé ngoan bảo bảo làm nũng kìa.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc vào đoàn phim được nhìn thấy.
Hoắc Kham ước ao được như bố vợ tương lai, lại đồng thời bị đạp đổ một vại dấm chua cực to.
.
Chương Hướng Duy đóng phim đến đêm khuya, còn phải cần thận từng li từng tí để đi đến bệnh viện, lại bị ba ruột dọa sợ, cả người cậu đều có chút uể oải.
"Em cãi nhau với ba à?"
Trong phòng bệnh bất thình lình có âm thanh vang lên, Chương Hướng Duy vừa mới ủ rũ lập tức lên dây cót căng thẳng: "Dạ ba em hỏi linh tinh thôi ạ"
Hoắc Kham nhìn cậu: "Hỏi linh tinh mà sao mặt mũi trắng bệch vậy?"
Chương Hướng Duy bị ánh mắt của hắn quét qua, cuối cùng đành lộ vẻ mặt năn nỉ, lại hơi oán trách nhìn về người kia.
Trong lòng Hoắc Kham như có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mùi cỏ thơm bay chập chùng, khói bếp uốn lượn bay lên, ánh nắng rực rỡ, trời trong xanh, nước cũng trong xanh.
Tháng năm yên bình tốt đẹp.
.
Thấy đối phương không hỏi nữa, Chương Hướng Duy thở phào một hơi, cậu ngồi lên ghế salon, cách xa giường bệnh một khoảng, mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày.
Đột nhiên chẳng biết nên làm gì, nhưng lại chẳng nỡ đi về.
Vất vả lắm mới có thể đến được đây mà.
Hoắc Kham thấp giọng gọi đứa nhỏ: "Duy Duy, rót cho tôi cốc nước"
Chương Hướng Duy vội vàng đứng dậy đi lấy nước, rót xong không đưa luôn cho hắn, mà đặt lên bàn đầu giường một lát rồi mới bê đến, không yên lòng mà dặn dò.
"Cẩn thận kẻo nóng ạ"
Hoắc Kham ngẩn người, không giơ tay ra, chỉ gật gật đầu trước phần miệng cốc.
Chương Hướng Duy theo bản năng đưa cốc đến bên miệng hắn.
Hoắc Kham cúi đầu uống nước trên tay đứa nhỏ, có cảm giác giống như bệnh tật có con trai hiếu thảo, chết cũng không nuối tiếc, cực kì cực kì hạnh phúc luôn, nhưng lại chẳng thể ôm ôm, chẳng thể hôn hôn.
Hắn hơi khép mắt: "Nói nốt chuyện lúc nãy trước khi nghe điện thoại em định nói đi"
Chương Hướng Duy vừa đặt cốc nước xuống, mê man quay đầu lại: "Nói gì ạ?"
Hoắc Kham hướng mặt về phía cậu: "Nói chuyện em muốn nói"
Tim Chương Hướng Duy đập lệch mất một nhịp, cậu vội vàng giấu "đuôi" của mình đi: "Dạ, chuyện kia ấy ạ, em nói là em sợ truyền thông để ý"
Trên mặt Hoắc Kham chẳng có biểu cảm gì.
Chương Hướng Duy đặt cốc lên tủ đầu giường, đứng lên nói tiếp: "Thầy Hoắc biết mà, em với thầy không giống như đồng nghiệp bình thường, chúng ta có cp, phải để ý một chút ạ"
Vì không muốn để bầu không khí trở nên lúng túng, cậu còn không dám dùng giọng điệu đùa cợt nữa.
Hoắc Kham vẫn chẳng tỏ vẻ gì, không nhìn ra tâm trạng của hắn.
Chương Hướng Duy vẫn còn non nớt lắm, cậu chùng vai, tui đã cố gắng hết sức rồi, cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa, người này quá khó lừa.
Không khí bên giường tựa như mỏng manh hơn, khiến người ta có chút nghẹt thở.
Chương Hướng Duy thất vọng cụp mắt, tẻ nhạt quá, chắc mình nên về thôi, cũng muộn lắm rồi, không nên làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, cậu đang định mở miệng, lại nghe người kia nói: "Uống nước dừa không?"
"Nước dừa ạ?" vẻ mặt Chương Hướng Duy đầy kinh ngạc. "Sao ở đây lại có..."
"À", những chữ cuối cùng bị cậu nuốt xuống khi nhìn theo hướng tay của người kia, ánh mắt rơi vào túi vải đựng đầy đồ nằm trên bàn.
Chương Hướng Duy cầm chai nước dừa, xé vỏ để mở ra: "Thầy nằm viện mà vẫn còn muốn uống cái này ạ?"
Hoắc Kham nói: "Cũng chỉ có mỗi nó thôi"
Chương Hướng Duy nói thầm: "Nào đâu phải có mỗi nước dừa ạ, thầy còn thích hút thuốc nữa mà"
Hoắc Kham ra vẻ thản nhiên: "Thuốc có thể cai, nhưng nước dừa thì không"
Chương Hướng Duy nghe thấy nhu tình trong lời nói của người đàn ông kia, giật mình suýt thì sặc ngụm nước dừa vừa uống, cậu nghĩ nghĩ, quái lạ, sao nói đến nước dừa mà nghe như là nói về người trong lòng vậy nhỉ.
Vậy thì chắc là phải yêu thích nhiều lắm, fan trung thành của nước dừa như Chương Hướng Duy cũng phải tự hổ thẹn cảm thấy không bằng.
.
Lúc gần hai giờ, mắt Chương Hướng Duy đã có một vòng tròn đen sì, cậu vẫn chưa về, đứng dậy từ ghế đi đến cạnh tủ đầu giường, đông tây nam bắc gì cũng nói rồi, cậu thở dài một hơi: "Thầy Hoắc ơi, thầy lần này thực sự quá nguy hiểm đó ạ, em..."
"Chúng em đều bị dọa sợ"
Cậu nghiêm túc nhíu mày: "Lần này may mắn chỉ là bị va vào phần eo, nếu mà là va vào đầu, thì chẳng biết sẽ nghiêm trọng đến mức nào nữa"
Nhớ đến lúc đó người đàn ông này bị kéo lên, phần eo đỏ au toàn máu, mặt Chương Hướng Duy ngay lập tức trắng bệch.
Hoắc Kham thấp giọng nói: "Không sao đâu"
"Sao lại không ạ?" Chương Hướng Duy không tự chủ mà lườm hắn, "Chảy máu nhiều như vậy, còn phải khâu mấy mũi, phần eo cũng rất quan trọng đó ạ"
Hoắc Kham thấy khóe mắt đứa nhỏ đỏ lên, đáy lòng hắn mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Được nghe thấy mấy câu này, bị thương cũng đáng giá lắm.
Hoắc Kham còn đang xúc động, lại nghe đứa nhỏ thở ra một câu: "Thầy lớn tuổi rồi, không thể cậy mạnh đâu ạ"
"..."
Ngoài ba mươi là lớn tuổi ấy hả? Đạo lý gì đấy?
Hoắc Kham không nổi giận, cũng không thèm phản bác, hắn muốn thò tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé bên giường kia thôi, kéo đến cạnh mình hôn hôn hai cái.
Chương Hướng Duy lén lút liếc người đàn ông đang im lặng kia: "Không phải là em nói thầy già đâu ạ, chỉ là em cảm thấy hơn ba mươi tuổi dù sao cũng không so được với tầm hơn hai mươi tuổi thôi ạ, những bộ phận cơ thể cũng không thể phục hồi nhanh như người ta..."
Sao càng nói càng sai vậy nhỉ.
Chương Hướng Duy ảo não nhăn mày, nhẹ giọng nói: "Em biết thầy rất kính nghiệp, nhưng em nghĩ là những cảnh đặc biệt nguy hiểm thì nên dùng diễn viên đóng thế, bọn họ là người chuyên nghiệp, còn chúng ta không phải"
Hoắc Kham nửa ngày sau mới cười, khàn giọng nói: "Duy Duy là một đứa trẻ tốt"
Mặt Chương Hướng Duy đỏ lên.
Ngày hôm nay ở phim trường, Chu Nhất Tâm còn thăm dò cậu.
Lần này cậu ứng phó được, nhưng lần sau lại chưa biết được, mà sợ là còn có người khác cũng tới thăm dò cậu.
Chương Hướng Duy liếʍ liếʍ nước dừa bên mép, ở trong lòng có một người bé tí hon đang giãy giụa, vừa lăn lộn vừa kêu gào.
Cạm bẫy đã leo đến tận bắp chân của cậu.
Lúc có thể đi vòng qua nó thì lại chẳng đi, bây giờ...
Muốn tháo ra cũng được thôi, nhưng sẽ phải chặt đi một khúc "chân" của chính mình, chính cậu sẽ đau đớn, sẽ để lại mầm bệnh, thậm chí là gây ra biến chứng khác.
Nhưng trở thành một người nổi tiếng và là đồng tính, con đường này cậu có thể đi ư? Làm sao cậu có thể mở lời mời người đàn ông đang nằm trên giường này đi cùng mình, vĩnh viễn không hối hận rồi quay đầu mà bỏ rơi mình đây?
.
Chương Hướng Duy phảng phất cảm thấy bản thân như đang rơi vào bóng đêm, nghĩ đến ngày chẳng còn đường lui kia, cậu nôn nóng đứng lên, quay lưng lại lén lén cắn môi.
Phiền quá đi mất, cậu cần người để xả nỗi lòng, nút thắt trong lòng không thể tháo ra, khiến cậu bí bách.
Hoắc Kham đỡ giường ngồi dậy: "Duy Duy, lát nữa em định về khách sạn kiểu gì, để tôi gọi An Lợi đến đón em nhé?"
Chương Hướng Duy ngẩn người, quay lại nói: "Em không về khách sạn, đi thẳng đến phim trường luôn ạ, chị Hương Hương tìm xe cho em rồi, em có bằng lái ạ"
Không biết từ bao giờ đứa nhỏ vừa hỏi liền đáp, nói hết cả những chuyện có liên quan khác.
Hoắc Kham lại chẳng vui vẻ nổi, hắn cau mày: "Không về ngủ ư?"
"Hơn một giờ em mới xong việc, dù không đến bệnh viện thăm thầy, về khách sạn cũng không ngủ được, cảnh đầu tiên hôm nay của em là lúc bốn giờ, trước đấy còn phải hóa trang nữa, cũng không cách nhau nhiều lắm"
Chương Hướng Duy nói: "Với lại vốn là diễn cảnh một đêm không ngủ, không ngủ thì càng có thể nhập diễn dễ hơn ạ"
Hoắc Kham thu sự vui vẻ khi có thể nhập diễn tốt hơn của đứa nhỏ vào đáy mắt, hắn bất lực xoa xoa huyệt thái dương, đóng phim mà hy sinh bản thân nhiều như vậy là không tốt.
Cách diễn như vậy không có điểm nào tốt đối với diễn viên.
Sau khi đóng máy
phải nghĩ cách giúp em ấy điều chỉnh lại một chút.
.
"Nếu không về khách sạn, thì ở đây thêm lát nữa" Hoắc Kham nói, "Thầy Hoắc đang chán, cần có người để trò chuyện"
Chương Hướng Duy đang định đi: "Thầy không ngủ ạ?"
Hoắc Kham mặt không đổi sắc mà chém gió: "Lúc chạng vạng có ngủ một giấc, bây giờ không buồn ngủ nữa"
Hắn ngoắc ngoắc tay: "Đến đây, dìu tôi"
Chương Hướng Duy cảm thấy kì quái: "Thầy định làm gì ạ?"
Hoắc Kham nói: "Đi vệ sinh"
Trên đầu Chương Hướng Duy nhảy ra mấy cái dấu chẩm hỏi, không phải bị thương ở eo hả? Chân có vấn đề gì đâu?
Hoắc Kham dựa vào đầu giường, thốt ra bốn chữ: "Thân thể suy nhược"
Chương Hướng Duy nhìn sắc mặt tiều tụy của đối phương, các loại cảm xúc lo lắng đau lòng xông thẳng vào đầu cậu: "Vậy sao thầy còn không đi ngủ ạ?"
Giọng điệu của cậu thực sự nồng đậm sự xúc động, còn có chút tức giận, giống như đang quở trách người thân cận nhất của mình.
Hoắc Kham mở miệng: "Ngày mai sẽ ngủ mà, được rồi, bạn nhỏ, đừng giận dỗi, thầy Hoắc sắp tè ra quần rồi"
Chương Hướng Duy thấy hối hận vì mình đã nói như vậy, ngại đến mức không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói tiếp, cậu yên lặng đi tới, phần cổ lộ ra ngoài đều ửng hồng.
Tay Hoắc Kham đặt trên chăn giật giật, nhịn xuống cảm xúc muốn ôm người vào trong l*иg ngực.
.
Lúc Chương Hướng Duy khom lưng, trong lòng ầm ầm đánh trống lui quân, dừng lại đi.
Giữa lông mày Hoắc Kham lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Chương Hướng Duy không thể làm gì khác là đưa tay ra, khoảnh khắc bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của người kia đè lên, giống như có một dòng điện chạy dọc theo cánh tay của cậu, dùng tốc độ cực nhanh truyền đi khắp người.
Hoắc Kham dường như không phát hiện bàn tay của đứa nhỏ đang nổi da gà, năm ngón tay hắn nắm chặt lấy.
Mí mắt Chương Hướng Duy run rẩy, cúi đầu càng thấp hơn, sau gáy và phần lưng đều cứng đờ, cậu cẩn thận từng li từng tí như một tiểu thái giám mới được thăng chức đang đỡ lấy lão hoàng đế.
Hoắc Kham xuống giường, hơn nửa trọng lượng người hắn đều dồn sang cậu.
Chân Chương Hướng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã, cậu không có hơi sức để ý đến không khí ám muội kia, trong đầu toàn là "người này nặng ghê", tại sao lại càng ngày càng nặng vậy, nhiệt độ cũng ngày càng cao, không phải là bị sốt chứ?
Hoắc Kham nghiêng đầu qua, hơi thở ấm áp như có như không thổi qua lỗ tai cậu: "Hửm?"
Chương Hướng Duy rụt cổ, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương, trông không giống như đang bị sốt lắm mà: "Em gọi y tá đến hỗ trợ nhé ạ"
Hoắc Kham trầm mặc trong chốc lát: "Không được"
Ánh mắt Chương Hướng Duy cẩn thận dò hỏi.
Hoắc Kham ghé vào lỗ tai cậu: "Thầy Hoắc sĩ diện"
Lý do này khiến Chương Hướng Duy cạn lời, với cả, nói chuyện thôi mà dựa gần thế làm gì, cậu sắp mắc bệnh tim rồi.
"Thôi được ạ" Chương Hướng Duy nói.
Hoắc Kham vắt tay lên vai cậu: "Cảm thấy dìu khó lắm hả?"
Chương Hướng Duy gật đầu.
"Đấy là do em dìu sai cách rồi" Hoắc Kham vẻ mặt hờ hững, "Em phải đặt tay tôi lên vai em, tay em phải ôm eo tôi, bên này không bị thương đâu, có thể... Duy Duy ơi?"
"...Biết rồi ạ, biết rồi ạ"
Tha cho tui đi, tui chịu thua được chưa?
.
Chương Hướng Duy cảm giác khoảng cách từ phòng bệnh đến nhà vệ sinh là con đường dài nhất cậu từng đi qua.
Thời gian chậm lại x N lần.
Mỗi bước đều giống như đi qua cả một thế kỷ.
Chương Hướng Duy gian nan dìu người đàn ông kia đến trước bồn cầu, cậu xoay đầu, lại phát hiện đang đối diện với gương, nên vẫn nhìn thấy được, lập tức dời mắt đi, nhìn vào viên gạch trên tường.
Tuy rằng đời này chỉ có một cơ hội như thế này để có thể nhìn thấy "Hoắc đại ca", nhưng cậu không thể nhìn được.
An toàn là số một, đừng tự khiêu chiến giới hạn bản thân.
Aiz, nhưng nói thì nói thế, vẫn rất muốn nhìn một cái xem sao.
Người bên cạnh chậm chạp chẳng có động tác gì.
Chương Hướng Duy híp mắt lén lút nhìn sang, thông qua gương nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu, áo bệnh viện vẫn mặc chỉnh tề, phía dưới quần... cũng vậy.
May quá.
Chương Hướng Duy lờ đi cảm giác thất vọng của mình, cậu mở hẳn mắt ra, khó hiểu nhìn bồn cầu vẫn đang sạch sẽ: "Sao vậy ạ?"
Hoắc Kham bất đắc dĩ thở dài: "Không đi được"
Chương Hướng Duy: "..."
"Vậy phải làm sao ạ? Hay em dìu thầy về trước?"
"Tôi thử xem sao"
Hoắc Kham "xuy xuy" mấy tiếng.
Kết quả Chương Hướng Duy bị "xuy xuy" đến mức buồn tè, ánh mắt nhìn bồn cầu có chút nóng bỏng.
Hoắc Kham nhấc cằm: "Em đi trước đi"
____________________
Duy Duy belike: ///-\
Thanh belike: ¬_¬ tui từ chối hiểu mạch não của hai chú cháu này
Lê: Thì đâu ai muốn làm người bình thường khi iuuu 😢
Tin buồn sương sương: 15/7 thi xong và 16 đi công tác đến tận cuối tháng huhuuhuhuhuuhuhuhu :(((( Nên là ước mơ đẩy nhanh tốc độ của tui sẽ phải tạm hoãn, hẹn mọi người tháng 8 gặp lại !!! Yêu mọi người <3