Người dừng lại xem hai người họ càng ngày càng nhiều. Có người luôn miệng kêu đáng yêu, liên tục chụp hình cho vịt. Cũng có người nhận ra Bùi Thâm nên hưng phấn nhỏ giọng thảo luận với bạn mình….
Bùi Thâm bế vịt lên, tranh thủ chưa có ai bu lại thì sải bước rời khỏi.
Tư thế chạy trốn nhuần nhuyễn đến khó tin.
Đầu vịt khoác lên vai hắn, nhìn cửa quán ăn càng ngày càng xa…
Vết thương trong lòng bị đâm thêm một dao!
Cậu – Thiệu Liên vịt yêu độc nhất vô nhị thôn mười tám quận Liên Thủy huyện Thiệu, hôm nay, đừng hòng dỗ được!
Hừ!
Bùi Thâm sờ đầu vịt: “Tối nay mời mày ăn cá.”
Thiệu Liên: A!
“Một hấp một kho.”
A a!
“Tôi nấu.”
Được rồi.
Dù sao cũng lớn rồi, cũng rộng lượng.
Ừ, sức ăn cũng lớn hơn.
Hai con hơi thiếu!
Buổi chiều lúc Bùi Thâm đóng phim, vịt trắng vẫn ngoan ngoãn đứng ở chỗ dành riêng cho nó trên bàn nhỏ.
Tang Văn Thanh lúc nào cũng lo lắng quay sang nhìn, cậu ta vẫn chưa từ bỏ việc tặng túi đựng cứt vịt của mình.
Cậu tìm hiểu rồi, ruột vịt là ruột thẳng, ăn đâu ẻ đó!
Không đeo tã thì không ổn đâu!
Nghĩ nhiều đến mức lúc đóng phim cũng nghĩ.
Bùi Thâm đối diện cậu ta thong thả lau súng, vừa lau vừa đọc thoại: “Lão Trương, cuộc chiến này đánh đẹp lắm. Nói đi, muốn tôi đưa cậu cái gì?”
Tang Văn Thanh: “Túi đựng cứt vịt.”
Bùi Thâm: “…”
“Tang Văn Thanh!” Đạo diễn Chu gầm lên, Phật Di Lặc luôn hiền từ cứ đóng phim là lại dễ nóng: “Cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu! Tỉnh táo lại cho tôi, không muốn quay thì cút!”
Đến giờ Tang Văn Thanh mới phản ứng kịp mình vừa nói gì. Cậu ta vội vàng xin lỗi, mặt mày u oán liếc vịt trắng cách đó không xa.
Mắt vịt híp lại:….Xem ra, cậu nên làm gì đó thôi.
Cậu không muốn bị người khác nhung nhớ chuyện này.
Vì vậy, Tang Văn Thanh may mắn được vào nhà vệ sinh chung với vịt.
Cậu ta đứng đó, vừa chuẩn bị xả nước đã thấy một bóng trắng bước vào.
Càng đáng sợ hơn là, cậu nghiêng đầu nhìn sang thì thấy con vịt kia đi vào một buồng riêng, nó cũng không đóng cửa. Mông nó đặt lên bồn cầu, mấy giây sau cái chân hình lá phong đạp lên nút xả nước, tiếng xả nước “ào ào” vang lên.
Đến tận khi đi, nó cũng không quay đầu nhìn cậu ta.
Tang Văn Thanh nhìn bóng lưng trắng thuần kia, hoảng hốt không thôi.
Chờ cậu giải quyết xong thất thần ra ngoài lại nghe hai tiếng “cạp cạp”. Nghe tiếng, cậu trông sang, chỉ thấy con vịt kia đang bơi trong sông nhỏ đối diện nhà vệ sinh, hai cái cánh khép lại trước ngực, đôi cánh dính chút nước chà mạnh vào nhau, sau đó lại dính thêm chút nước, chà tiếp.
Tang Văn Thanh: ???
“Cạp cạp!” Con vịt kêu hai tiếng, đôi mắt đen láy kia nhìn tay cậu, hình như có chút….chê?
A, cậu đi vệ sinh xong….quên chưa rửa tay.
Tang Văn Thanh xấu hổ muốn chết!
Cậu chỉ quên mỗi lần này thôi!
Tang Văn Thanh vội vã quay về rửa tay xong lại vội vã bỏ chạy.
Cậu không nhắc đến túi đựng cứt vịt nữa.
Cậu không xứng!!
**
Sáu giờ tối, Bùi Thâm đã quay xong các cảnh hôm nay của mình, trước khi đi, Dụ Tử Thực ngượng ngùng đi lại, lắp bắp nói “Anh Bùi, ừm, ừm thì, có thể hỏi bạn của anh dùm em, hỏi bạn anh xem có thể bán con vịt này cho em được không?”
“Không bán,” Bùi Thâm lạnh lùng trả lời, giọng điệu như cục băng, không hề có chút ý định thương lượng.
“À.”
Dụ Tử Thực vừa đi vừa quay đầu, quyến luyến vô cùng —
Cậu muốn sờ!
Thiệu Liên bị nhìn thế thì run lẩy bẩy. Cậu lắc người, cậu đã sớm quen với ánh mắt khıêυ khí©h của Dụ Tử Thực, cậu cũng không thèm chú ý đến nó. Nhưng đột nhiên bị ánh mắt lưu luyến nhão nhoẹt đó nhìn, cậu không quen.
“Về thôi.”
“Cạp ~”
Về ăn cá nào ~
Bùi Thâm nhìn con vịt đang vui vẻ đi đằng trước, hắn phì cười. Hắn nghĩ thầm, không thì chờ Thiệu Liên quay lại, nhờ cậu ấy giới thiệu hắn với người hàng xóm kia.
Lần trước thái độ của hắn quả không tốt, nhận nhầm vịt của người ta rồi còn đi nghi ngờ người khác.
Hèn gì đối phương không đồng ý lời mời kết bạn.
Khi nào hắn về sẽ sang xin lỗi.
Tối, Thiệu Liên không cho bản thân mình ngủ quá say vì ngay khi mặt trời mọc vào hôm sau, cậu sẽ biến về lại hình người!
Cậu phải tranh thủ lúc nửa đêm, sau khi Bùi Thâm đã ngủ sau thì lặng lẽ cầm quần áo của mình tìm xó xỉnh nào đó, ví dụ như căn phòng không ai ở ngay cầu thang, hôm qua cậu xem rồi, đây là căn phòng trống gần phòng cậu nhất.
Sau đó lẳng lặng chờ đến khi mặt trời mọc thì biến thân, mặc quần áo tử tế và làm bộ mới quay lại.
Kết hoạch hoàn hảo vô cùng.
Cũng không quá khó để áp dụng. Thiệu Liên tự khen mình trong lòng!
Hai giờ sáng, khắp nơi yên tĩnh, sinh vật trong khách sạn cũng đã ngủ say, bao gồm người đang ngủ bên cạnh cậu!
Vịt trắng lặng lẽ, không dám bay mà phải từ tốn trèo xuống giường.
Cánh đẩy nhẹ cửa tủ quần áo, ngậm bộ quần áo đã được chuẩn bị từ đêm biến thành vịt lên, từ từ kéo ra bên ngoài.