Chương 26.1: Tiếng ồn nhỏ , tình ý dạt dào(h)

Trình Quân Nhiên híp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm.

Khi nụ cười trên mặt Cố Nghiễn Đoan đang từ từ biến mất, Trình Quân Nhiên vội vàng nắm tay Cố Nghiễn Đoan xuống, nháy mắt với Cố Nghiễn Đoan nói: "Anh muốn nói thì liền nói ."

Cố Nghiễn Đoan mím môi, hắn liếc nhẹ Trình Quân Nhiên, sau đó để cốc xuống, gắp một miếng ăn.

"Này."

Trình Quân Nhiên thấy hắn ăn uống ngon lành, tuy không khí có chút ngượng ngùng nhưng anh vẫn đưa má chạm vào chân Cố Nghiễn Đoan.

Cố Nghiễn Đoan di chuyển mông của mình để ngăn Trình Quân Nhiên chạm vào nó.

Trình Quân Nhiên bĩu môi nhìn Cố Nghiễn Đoan đưa tay lấy gà viên xem TV, liền vươn tay kéo hộp gà đi tới.

"?!"

Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên, xoa xoa ngón tay, lấy điện thoại ra.

“Ôi, thật là tức quá mà.”nói xong Trình Quân Nhiên vội vàng nắm tay anh.

Cố Nghiễn Đoan thấy Trình Quân Nhiên liền mềm lòng mới chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Trình Quân Nhiên liếc hắn một cái, vội vàng ăn một ngụm lớn, đối Cố Nghiễn Đoan nói: "A..."

Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên cùng gà viên đứng lên, nói: "Tôi còn có chút việc phải làm,không ăn đâu."

Trình Quân Nhiên nghe hắn tiến vào phòng làm việc, tự mình cắn mấy miếng gà viên, không khỏi khó chịu.

"Ông lớn ,lòng dạ hẹp hòi!"

Trình Quân Nhiên dựa vào sô pha chậm rãi đứng lên, đau nhức cả gân cốt cả người đều đau, mới đi được hai bước quả thực rất khó chịu, muốn kêu một tiếng, nhưng cuối cùng lại kìm lòng không được.

Cố Nghiễn Đoan ngồi trong phòng làm việc đánh máy, trên tài liệu hiện lên những dòng chữ vô nghĩa, qua lớp kính mờ của phòng làm việc có thể ấn vào một bóng người đang bước đi khó nhọc.

Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên chật vật, càng thêm khó chịu, tay càng đè mạnh.

Không có một tiếng động nào cho đến khi Trình Quân Nhiên tiến vào phòng tắm.

Cố Nghiễn Đoan đầu óc bắt đầu không tự chủ được suy nghĩ, lỡ như ngã xuống, sau đầu bị đυ.ng phải thì sao?

"Trình Quân Nhiên?"

Cố Nghiễn Đoan cao giọng kêu một tiếng, nhưng không có người đáp lại.

“Trình Quân Nhiên, điện thoại của cậu đang đổ chuông.” Cố Nghiễn Đoan mở cửa, gọi Trình Quân Nhiên, điện thoại trên sô pha vẫn vang lên từng hồi vang lên.

“Này, thật sự là đổ chuông,là quản lý đang gọi điện thoại cho cậu.” Cố Nghiễn Đoan cầm lấy di động của Trình Quân Nhiên bấm vài lần, nhân tiện lật qua hộp tin nhắn của Trình Quân Nhiên, không tìm thấy thứ gì khả nghi.

“Tôi nhận cho anh được không?” Cố Nghiễn Đoan vỗ cửa phòng tắm, nhưng vẫn không có phản ứng.

"Trình Quân Nhiên!"

Cố Nghiễn Đoan lúc này mới bắt đầu hoảng sợ, xoay người đi vào phòng ngủ lấy chìa khóa dự phòng, vội vàng mở cửa phòng tắm.

"pada"

Cửa phòng tắm vừa mở ra, Cố Nghiễn Đoan đã thấy Trình Quân Nhiên ngồi ngây người dưới sàn đó mặc quần áo, bên cạnh bồn tắm cũng không có nước.

"Cậu làm sao vậy? Tôi hỏi cậu cũng không trả lời." Cố Nghiễn Đoan sửng sốt, Trình Quân Nhiên ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ trong phòng tắm, lắc lắc nói: "Không sao, suy nghĩ vài chuyện."

Cố Nghiễn Đoan liếc hắn một cái, hai người liền quay đi giống như đứa nhỏ giãy dụa muốn làm lành.

“Chỉ thích trêu trọc tôi.” Cố Nghiễn Đoan lẩm bẩm, sau đó xắn tay áo, dọn dẹp bồn tắm lộn xộn, sau đó bắt đầu bật nước.

Nghe tiếng nước sột soạt, Cố Nghiễn Đoan vươn tay sờ sờ, nhỏ giọng nói: "Cậu thích ngâm bao nhiêu độ?"

Khi Trình Quân Nhiên nghe thấy giọng nói của hắn, một cảm giác ngọt ngào xấu hổ truyền đến, trước đây hắn không hề tự phụ như vậy.

“Nhiệt độ không được quá cao, sẽ không tốt cho thân thể.” Cố Nghiễn Đoan nghe không ra câu trả lời, tự mình lẩm bẩm rất nhiều.

Trình Quân Nhiên ngồi ở nơi đó nhìn hai tay không ngừng nhào trong nước, cuối cùng cầm lấy sữa tắm, xem hướng dẫn.

“Hôm nay định dùng mùi hương nào?” Cố Nghiễn Đoan cầm lấy hai chai sữa tắm xoay người, Trình Quân Nhiên liếc hắn một cái, nhìn vào một chai sữa tắm, liền nhẹ giọng một nhịp.

Cố Nghiễn Đoan nhìn xem gật đầu nói: "Chai này mùi không thơm , dùng chai này đi."

Trình Quân Nhiên khóe miệng giật giật nói: " Biết vậy sao còn hỏi."

Hắn dường như nhìn thoáng qua Trình Quân Nhiên vẻ mặt thay đổi, lông mày nhướng lên, sau đó đi tới, chạm Trình Quân Nhiên cánh tay, nói: "Vừa rồi ở chỗ này nghĩ gì vậy?"

Trình Quân Nhiên mặt không tự nhiên đỏ lên, nói nhỏ: "Không có gì."

“Không phẩi là thương tâm đó chứ?” Cố Nghiễn Đoan cười mỉm.

Trình Quân Nhiên quay đầu nhìn Cố Nghiễn Đoan nói: "Đúng vậy, ngươi thật thông minh."