Chương 4.3: Tối nay ngủ lại đây đi

Trong một căn phòng trên lầu một, Cố Nghiễn Đoan thành thục mở cánh cửa của căn phòng ra, tone màu nhạt mang lại cho con người ta một loại cảm giác rất thư giãn.

“Đây là...?” Trình Quân Nhiên nhìn Cố Nghiễn Đoan đang nhanh tay nhanh chân thu dọn mấy cái quần áo bị vứt vương vãi trên giường dưới đất, nhịn không được hỏi một câu.

“Ặc... Đây là phòng ngủ của tôi, chưa chuẩn bị phòng khách.” Cố Nghiễn Đoan ngẩn người, nói thêm một câu.

“À.” Trình Quân Nhiên nhẹ gật đầu, hai tay đan chặt vào nhau trong lòng vừa căng thẳng vừa kích động.

Cố Nghiễn Đoan nhìn Trình Quân Nhiên, giúp hắn lấy bộ chăn mền ra, rồi nói: “Cậu ở đây nghỉ ngơi một lúc đi, tí nữa tôi đưa cậu về.”

“Cái... Cái gì?” Trình Quân Nhiên như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu, con tim vừa có chút chua xót lại có chút muốn bốc lửa.

“Cậu... Cậu muốn ở đây... Ngủ cũng... Cũng được, nhưng có thể sẽ nằm chung giường với tôi.” Cố Nghiễn Đoan từng câu từng chữ nói ra, lại còn thỉnh thoảng liếc nhìn Trình Quân Nhiên.

“Được.” Trình Quân Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó cởi đồ Vest ra.

Cố Nghiễn Đoan vội vàng đưa tay nhận lấy, giúp hắn treo lên trên.

Trình Quân Nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, chậm rãi ngồi xuống, chiếc giường êm ái chùng xuống một chút, hắn cởi giày da, cởi tất ra.

Sau đó nhìn thoáng qua Cố Nghiễn Đoan nói: “Có cần tôi đi tắm trước không?”

“Không... Không cần, sạch sẽ mà.” Cố Nghiễn Đoan không ngờ rằng bản thân hắn vậy mà lại thích nhìn chân của một người đàn ông, đặc biệt hắn ta còn phát hiện bản thân hắn nãy giờ cứ nhìn chằm chằm cũng đủ lâu rồi, đôi chân đó vậy mà còn cử động nhẹ.

“Không đẹp à.” Trình Quân Nhiên kéo chăn che chân mình lại, cười cười nói với Cố Nghiễn Đoan.

Cố Nghiễn Đoan rất lộ liễu nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thấy Trình Quân Nhiên đã đắp mền xong định nằm xuống, nhịn không được nói một câu: “Cậu cứ như vậy mà ngủ, quần áo sẽ nhăn hết.”

Trình Quân Nhiên ngẩn người, hắn cảm thấy nhiệt độ của tim hắn càng lúc càng hừng hực dữ dội, loại tình tiết này hoàn toàn đánh trúng trọng tâm trong lòng của tổng giám đốc.

Ngón tay run rẩy nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi, để lộ ngực trước mặt người đàn ông khác, một cái chân của hắn co quắp lại, qυყ đầυ có chút trướng.

Cố Nghiễn Đoan nhìn nhũ hoa mềm mại sạch sẽ của hắn, bàn tay nhịn không được gãi gãi, sau đó giơ tay nhận lấy áo của Trình Quân Nhiên, giúp hắn xếp gọn đặt vào trong tủ quần áo.

Trình Quân Nhiên dừng lại một chút, sau đó tay luồn vào trong chăn cởϊ qυầи tây ra, suốt quá trình hắn chỉ nằm trong chăn của Cố Nghiễn Đoan, đã sắp phát ra tiếng rên đến nơi rồi.

Hắn có chút nghiêng người, cuộn chăn lại.

Thế mà hắn lại nghe thấy tiếng Cố Nghiễn Đoan mở cửa đi ra.

“Lạch cạch”

Lúc này Ngụy Minh Chinh gửi tin nhắn đến, nói: “Tôi về nhé.”

“Cậu uống rượu, bảo tài xế tới đón đi.” Trình Quân Nhiên ló đầu ra, gõ một hàng chữ.

“Không về cùng tôi à?” Ngụy Minh Chinh gửi đến một mặt cười xấu xa.

Trình Quân Nhiên quấn chặt chăn, gậy thịt cứng rắn của hắn đã bắt đầu muốn rỉ nước, bất kể như thế nào hắn như vậy cũng rất đê hèn, nhưng cơ thể lại thích đến không chịu được.

“Tôi uống hơi nhiều, chắc là sẽ ngủ lại đây một đêm, cậu cứ bận việc của cậu đi không cần để ý đến tôi.” Trình Quân Nhiên biết như vậy là lừa mình dối người, nhưng đây chính là một tia lý trí cuối cùng của hắn.

“OK, giữ an toàn nhé.” Ngụy Minh Chinh nhắn thêm một câu cuối cùng, sau đó lập tức rời đi.

Trình Quân Nhiên để điện thoại xuống, cúi đầu nhìn qυყ đầυ của bản thân đã có chút ướt đẫm, đồ lót cũng căng cứng, khiến hắn kìm nén đến khó chịu.

Hắn giật giật đồ lót, để côn ŧᏂịŧ ló đầu ra một chút, nhưng lại nghĩ đến nếu để tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên mền của Cố Nghiễn Đoan thì thật không phải phép.

Nhưng loại cảm giác này lại khiến hắn sướиɠ đến mức muốn bắn ra, hắn như một tên biếи ŧɦái đang châm biếm tất cả tố chất tốt đẹp của một người đàn ông cao lớn.

“Có điều, như vậy liệu những người bạn của hắn có phát hiện ra không?” Trình Quân Nhiên nằm một hồi, bắt đầu có chút nghĩ lung tung.

“Không quan tâm nữa, tôi lẳиɠ ɭơ như vậy đấy, ừm hứm, tôi thích côn ŧᏂịŧ đấy thì sao nào.” Trình Quân Nhiên trốn trong chăn tự lẩm bẩm một hồi.

“A!” Bỗng dưng Trình Quân Nhiên ngồi bật dậy, hắn đột nhiên nhớ lại hắn còn chưa được nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của Cố Nghiễn Đoan, lỡ như nó vừa ngắn vừa nhỏ thì phải làm sao? Hoặc là nếu nó lớn quá có khi nào sẽ bị chảy máu không?

“Ô...”

Sau khi tưởng tượng ra một tràng cảnh dâʍ ɖu͙©, Trình Quân Nhiên không thể không hạ thấp nhiệt độ trong phòng xuống, bởi vì hiện tại cơ thể hắn đã nóng đến mức muốn nổ tung.

Không biết qua bao lâu, Trình Quân Nhiên mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, có người đi vào.

Hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân vậy mà ngủ thϊếp đi một lúc lâu.

Hắn hơi ngẩng đầu lên, thấy người đi vào là Cố Nghiễn Đoan, hình như hắn đã uống rượu.

“Anh... Anh Cố?”

Trình Quân Nhiên kêu lên một tiếng.

“Tôi... Tôi đi rửa mặt trước đã.” Cố Nghiễn Đoan phất phất tay áo, điều chỉnh đèn phòng cho tối lại, sau đó mở cửa nhà tắm đi vào.

“A, rốt cuộc cũng đã tới rồi.” Trình Quân Nhiên cọ xát hai đùi lại với nhau, bởi vì dưới ánh đèn lờ mờ càng khiến hắn trở nên gan dạ hơn.