Còn có, cô không nghĩ tới chính mình thế nhưng sẽ ngu xuẩn đến mức như vậy, đến gửi tin nhắn cho bằng hữu cũng có thể gửi sai người!
Cô thật là bị ngu xuẩn của chính mình tức chết rồi! Nếu đặt ở kịch bản cung đấu, khẳng định là sống không quá hai tập đi.
Nguyên nhân chết: Mắt mù tâm manh.
Ổn định! Không cần gấp, không cần hoảng! Ôn Ninh hít một hơi thật sâu, nhưng không thở ra, vẫn luôn giữ ở đó, cưỡng bách chính mình nhanh chóng trấn định lại.
Gửi còn chưa tới hai phút, hẳn là có thể...... Xoá đi?
Ôn Ninh ở trong lòng yên lặng mà cầu nguyện, nguyện ý dùng bản thân mình mập lên mười cân để đổi với cái tin nhắn kia có thể xoá đi.
Mập lên có thể tùy thời giảm, nhưng tin nhắn này nếu để Chu Trạch Diễn thấy, kia thật là gϊếŧ chết người!
Hành động năm ngón không giống nhau,ngón tay Ôn Ninh run run rẩy rẩy mà xoá, liên tiếp xoá đi hai tin cô vừa gửi.
[ bạn vừa xoá một tin nhắn ]
[ bạn vừa xoá một tin nhắn ]
Nhìn đến giao diện của WeChat xuất hiện hai chữ này, cả người cô quả thực như trút được gánh nặng, lệ nóng doanh tròng, đem ngực vẫn luôn nghẹn khí thả ra ngoài.
Rút về thật tốt! Ôn Ninh nhịn không được mà cả người nở hoa.
Nhưng mà, còn chưa có cao hứng được bao lâu,hai tiếng "Leng keng" nhắc nhở cô có tin nhắn, tươi cười lập tức dừng ngay khóe miệng.
Chu Trạch Diễn: [......]
Chu Trạch Diễn: [ Tôi thấy được. ]
Ôn Ninh:...... Đây là sau lưng nói xấu ai khác còn vui mừng đi.
Ở trong lòng nói thầm, ngón tay cô liền như bay mà đánh chữ: [ ngượng ngùng, tôi không cẩn thận gửi sai người, anh không cần......]
Một câu còn chưa viết xong, cô liền "Bạch bạch bạch" mà ấn xoá, từng bước từng bước mà xoá bỏ sạch sẽ.
[ thiết! Nhìn đến thì thế nào, chính là......] không được không được,Ôn Ninh lắc đầu, nói như vậy thì lời nói lại quá căng.
Cô còn tự hỏi nhắn như thế nào cho nó vừa có khí thế nhưng lại không mất lễ phép, di động liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ở trên tay cô vang lên.
Trên màn hình biểu hiện một chuỗi số xa lạ. Nhưng Ôn Ninh có dự cảm, khẳng định là Chu Trạch Diễn gọi lại đây.
"Alo, xin chào." Cô dùng ngữ khí tỏ vẻ không biết hỏi, "Xin hỏi anh là?"
"Cô chẳng lẽ nghe không hiểu?"
Thanh âm anh thanh lãnh lại tràn ngập từ tính, hỏi lại cô, "Đưa bữa sáng cho tôi không bằng tặng cho chó của cô?"
Thời điểm nói lời này, anh tựa hồ còn mang theo một tia cười khẽ. Này liền làm cho cô có cảm giác, cảm giác...... Anh cũng không phải là bộ dáng đặc biệt tức giận.
Nhưng mà nhớ tới vừa rồi xem cái video phỏng vấn kia, trong lòng cô lại phẫn nộ cuồn cuộn lên, trợn trắng mắt biểu đạt khinh bỉ chính mình.
Bất quá, suy xét đến việc anh ở đầu bên kia cũng không nhìn thấy, cô hừ lạnh một tiếng, tiện đà bất mãn cùng oán giận hướng về phía anh.
"Vốn dĩ chính là! Pikachu nhà tôi có lương tâm hơn anh nhiều, tôi chăm sóc nó, nó mỗi ngày thấy tôi đều sẽ vui vẻ vẫy đuôi. Không giống người nào đó, ăn của tôi nửa năm bữa sáng miễn phí, còn cùng hàng ngàn hàng vạn người nói không thân, không ấn tượng."
"Vậy theo cô, tôi nên nói cái gì?"giọng nói của Chu Trạch Diễn chứa ý cười càng sâu, "Hoặc là, tôi nên hình dung như thế nào, ừm...... Quan hệ của chúng ta?"
Ôn Ninh bị anh hỏi liền suy tư một trận, cô cũng thật sự nghĩ không ra cái gì tốt để miêu tả.
Cô cảm giác được điện thoại gần như là rống âm lượng nói với cô một câu "Nói đi, cô muốn nói như thế nào liền nói như thế ấy đi", Ôn Ninh lựa chọn hầm hừ mà cắt đứt điện thoại.
Cô thật sự là bị Chu Trạch Diễn làm cho tức điên người rồi. Mấy ngày hôm trước ở lễ trao giải cùng anh chạm mặt, lúc sau cô còn tưởng rằng bọn họ rốt cuộc cũng tiêu tan hiềm khích trước đó, hòa hảo như ban đầu, có thể ở trước màn ảnh mà khách khí vài câu.
Nhưng mà, Ôn Ninh đang suy nghĩ bỗng nhiên cứng lại, nghĩ tới một vấn đề cực kì quan trọng!
Nếu cô đều đã không ở trong danh sách đen của anh, tại sao cô luôn tìm không thấy tên anh trong vòng bạn bè?
Tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, Ôn Ninh click mở trang cá nhân của anh, sau đó ấn vào album ảnh.
Bên trong là một mảnh trống, trừ bỏ một cái thẳng tắp, trạng thái gì cũng đều không có.Cô sửng sốt vài giây, rốt cuộc cũng bừng tỉnh ngộ: Oa, anh căn bản là đem trang cá nhân của chính mình che chắn.
Ôn Ninh: Khí tạc QAQ
- --
Không khoa trương mà nói, Ôn Ninh là thuộc về cái loại từ nhỏ đến lớn là một dạng, liền đem các tài khoản phụ dạo, không hề tỏ vẻ mình làm ra cái gì văn chương.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi năm có tiệc đều có người thổ lộ với cô, ăn sinh nhật cô là cả đống người không quen biết nhét đầy lễ vật càng giống như chuyện thường ngày.
Nhưng Chu Trạch Diễn là người đầu tiên cô thích, cũng là người cô duy nhất chủ động theo đuổi.Duyên phận tới không thể hiểu được, cô không rõ đến tột cùng là nhất kiến chung tình, hay là thấy sắc nảy lòng tham, dù sao chính là không đầu không đuôi mà thích.
Ôn Ninh cùng anh lần đầu tiên gặp mặt, là ở sân thể dục của trường đại học. Toàn bộ quá trình vừa lãng mạn lại hài kịch, giống hệt như phim thần tượng.
- --------------------
Tháng sáu, ánh nắng chiều đầy trời, ve kêu ồn ào, ngẫu nhiên từ nơi xa phất lại đây, còn mang theo nắng móng chưa tan từ mặt đất.
Sau khi Ôn Ninh tắm rửa xong, đem đầu tóc sấy khô, liền buộc tóc, đeo cặp sách hướng giảng đường nghệ thuật biểu diễn đi tới.
Cô ở quầy bán quà vặt dưới phòng ngủ mua một que kem ốc quế nhỏ, một đường đi một đường ăn. Đi ngang qua sân thể dục, thấy hai học sinh lớp chuyên thể thao đang đánh bóng chuyền, thi đấu đã tới đoạn gay cấn, hai bên điểm số đang rấtsát nhau.
Cô đi đường mệt mỏi, liền ở bậc thang trước ngồi xuống, tò mò mà quan sát khán đài ba phút.
Nhưng mà chính là ba phút ngắn ngủi này đã làm cô thiếu chút nữa bị bóng chuyền bay tới.Cái bóng chuyền kia không biết là như thế nào, hoàn toàn thoát ly ra khỏi quỹ đạo của sân vận động, thẳng tắp bay tới chỗ cô.
Đối mặt với cái tai họa bất ngờ, que kem trên tay mới ăn một nửa "Bẹp" một cái, rơi xuống sàn xi măng.
Cô hoảng sợ mà mở to hai mắt, muốn chạy nhanh để né tránh bóng tới, nhưng thân thể lại giống như là bị người điểm huyệt, sợ hãi đến một bước đều đi không nổi.
Trong đầu cô, rất nhiều cái ý niệm ở hiện lên ――
Nếu như trúng mặt,mặt sẽ phá tướng sao?
Nếu bị trúng đầu, vậy não sẽ chấn động đi?
Trúng mặt, trúng đầu, rốt cuộc đều đau a!
Lúc bóng chuyền chỉ cách cô có một mét, ở trong nháy mắt, cô theo bản năng mà giơ tay lên, tuyệt vọng chặn lại khuôn mặt mình.
Này đại khái chính là một diễn viên sắp tự mình tu dưỡng đi.
Các cô vốn chuyên nghiệp vẫn luôn truyền lưu một câu ―― đầu có phá huyết, khuôn mặt không thể hủy.
"Loảng xoảng ――" một âm thanh ầm ĩ dừng ở xi măng trên mặt đất, nhưng trên người cô lại không có truyền đến chút cảm giác đau đớn nào.
Vừa rồi cả người Ôn Ninh đỏ đến gắt gao, xúc cảm bên ngoài đều không quá nhanh nhạy, hiện tại chợt thả lỏng lại, cô mới bừng tỉnh kinh giác, chính mình đang bị một nam sinh ôm eo.Người này so với cô cao hơn rất nhiều, cô không thể không ngẩng đầu lên xem mặt người đó.
Ngay sau đó đập vào mắt, là một khuôn mặt soái khí phi thường lại mang theo chút cảm giác cấm dục.
Hệ Biểu diễn soái ca rất nhiều, Ôn Ninh cũng không phải cái loại không hiểu sự đời thấy tiểu ca ca đẹp trai thì lại sáng mắt lên, nhưng lúc nhìn vào mắt anh, cô vẫn là bị kinh diễm đánh tới.
Ôn Ninh bị đôi mắt anh hấp dẫn.Cặp mắt kia sâu thẳm lại yên tĩnh, giống một cái hồ nhìn không thấy đáy, sâu không tưởng, thần bí khó lường, không mang theo mảy may cảm xúc, dẫn người càng muốn đi theo đến tột cùng.
Trố mắt vài giây, Ôn Ninh vội vàng lấy lại tinh thần, chân thành về phía anh nói lời cảm tạ, "Đồng học...... Vừa rồi thật là cảm ơn cậu."
"Không có gì." Chu Trạch Diễn lạnh nhạt đáp lời, tay ôm eo cô cũng đúng lúc rút trở về.
Nam sinh ném bóng vừa rồi vội vã chạy tới.
Trên mặt mồ hôi rơi đầy đất, người còn chưa có tới gần, liền không ngừng hướng bọn họ xin lỗi, "Xin lỗi, thật là xin lỗi, tôi lúc ấy tay lệch về một bên,lần tới nhất định tôi sẽ chú ý!"
Thái độ người đó thành khẩn, trong giọng nói nôn nóng cùng xin lỗi đều không phải làm bộ, Ôn Ninh không nghĩ đến lý không buông tha người, xua xua tay, hào phóng mà nói, "Không có việc gì, không có việc gì."
Nhưng nôn nóng trên mặt nam sinh tựa hồ cũng không có nghe lời cô nói mà giảm bớt.
Nam sinh bất an mà nhìn bọn họ, lại một lần nữa khom lưng, trịnh trọng nói một tiếng, "Bóng chuyền này rơi ở trên người khẳng định rất đau, bằng không tôi đưa các cậu đi phòng y tế kiểm tra một chút."
Hắn vừa dứt lời, trên mặt Ôn Ninh liền lộ ra một tia kinh ngạc, trong lòng cũng dâng lên cảm xúc khác thường.
Kinh ngạc cùng cảm động, ở trong lòng cô chậm rãi mở ra.Nguyên bản, cô cho rằng nam sinh ôm cô sẽ né tránh bóng chuyền, không nghĩ tới anh là dùng thân thể để chắn đỡ cho cô.
Ôn Ninh đối với anh hảo cảm liền tăng lên. Cứ việc người này thoạt nhìn cao lãnh nói không nhiều lắm, cả người tản ra một cổ người sống chớ lại gần,thế nhưng chính là tâm địa thật sự tốt!
"Không cần, không có gì, tôi sẽ tự mình đi xem." Chu Trạch Diễn dăm ba câu cự tuyệt ý tốt của người kia, cất bước liền phía trước đi.
"Không có việc gì, cậu trở về tiếp tục chơi bóng đi, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi bệnh viện." Ôn Ninh vội vàng đối với nam sinh kia nói xong, chạy chậm vài bước đuổi theo Chu Trạch Diễn, ở sau lưng anh kêu, "Đồng học, cậu là vì cứu tôi mới bị thương, tôi đưa cậu đến phòng y tế nhìn xem."
"Hơn nữa thời điểm tôi ra cửa có mang theo tiền, cậu yên tâm, tiền thuốc men gì đó, tôi tuyệt đối sẽ không quỵt nợ!"
Tựa hồ là sợ anh không tin, cô còn từ cặp sách đem tiền móc ra, đưa tới trên tay cho anh xem kĩ, thề son sắt mà bổ sung một câu, "Thật sự! Tôi không thiếu tiền!"
Câu này nói hào hùng vạn trượng, như là nghĩa bạc vân thiên Đại lão bản.
Anh rũ xuống đôi mắt, môi mỏng mím chặt.
Lại ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt anh nhiều thêm vài phần ý cười như có như không, "Tiền thuốc men bên trong bao gồm phí dinh dưỡng, phí nằm viện, phí lầm công cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, trong bóp tiền của cậu chỉ sợ không đủ."
"Không phải a......" Ôn Ninh khó hiểu mà chớp chớp mắt, nhỏ giọng lại vô lực biện giải một câu, "Cậu là người, nơi nào tới cái gì lầm công a? Còn có tổn thất tinh thần kia, cậu thoạt nhìn cũng không giống chịu kí©h thí©ɧ gì."
Tuy rằng anh hiện tại giống như là kẻ lừa đảo, nhưng người ta vừa rồi rốt cuộc thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu cô.
Suy tư trong chốc lát, cô vẫn là quyết định dũng cảm gánh vác trách nhiệm, "Bằng không, cậu trước đưa tôi đi ngân hàng, tôi đi lấy tiền đưa cậu đi xem bệnh, lại bồi thường phí dinh dưỡng,phí lầm công cùng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần?"
Chu Trạch Diễn không nói chuyện, ngước mắt nhìn lại, người con gái trước mặt khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng, như là lầm bầm lầu bầu.
"Chính là gần đây tôi cùng người trong nhà mâu thuẫn, cũng không biết bọn họ có đem thẻ tín dụng của tôi ngừng không."
Trên mặt cô không son phấn, trời sinh da trắng môi đỏ, đôi mắt đen nhánh trong suốt, không chỉ có bộ dáng hoàn mỹ, dáng người cũng tốt, áo thun trắng cùng quần jean đơn giản lại bị cô mặc trên người vạn chủng ý vị.
Cô nghiêng đầu suy tư, bộ dáng thoạt nhìn có chút buồn rầu, lại có chút đáng yêu.
Trong chớp nhoáng, linh cảm chợt lóe, đôi mắt chợt bậc giống như ngọn lửa sáng lên, thành tâm thành ý về phía anh kiến nghị nói: "Đồng học, cậu xem như vậy được hay không, tôi viết cho cậu một tờ giấy nợ, hơn nữa sẽ là một loạt có lợi cho cậu."
Cô từ cặp sách lấy ra vở cùng bút, nói xong liền thật sự xé xuống một tờ, đem giấy đặt ở trên tay cho anh viết giấy nợ.
Cô nương này tâm nhãn cũng thật sự quá.
Chu Trạch Diễn nhịn không được nhẹ cong môi dưới, đúng lúc ngăn lại động tác của cô.
Đem đống tiền mặt nhét lại tay cô, anh rốt cuộc đối cô cười một tiếng, "Tôi đi đây, hôm nay coi như tôi hành thiện, không cần trả ơn."
Anh cười cười, nói như thế nào đây, ấm áp hòa hợp đến giống như tuyết xuân ngàn năm trên núi, vạn năm khô mộc phùng xuân.
Anh rời đi đã hơn nửa ngày, Ôn Ninh còn đắm chìm trong nụ cười kia của anh.