Trong một tuần này Ôn Ninh đều không đi ra ngoài, sau khi người đại diện Ngô Đồng nghe xong mọi chuyện, rất nhanh quyết định, buộc cô phải ở nhà, nơi nào cũng không được đi. Ngô Đồng giúp Ôn Ninh đem những công việc có thể đẩy được thì đẩy hết đi, nếu là những hoạt động đặc biệt quan trọng thì sẽ cùng người phụ trách thương lượng kéo dài thời hạn tham dự lại mấy ngày.
Mà người đàn ông theo đuôi đêm nọ cũng không bắt được.
Cảnh sát căn cứ theo những manh mối Ôn Ninh cung cấp, đã xác định được nghi phạm, tra ra tin tức cơ bản của hắn. Nhưng người đó xác thật là rất có tính cảnh giác, sau sự kiện phát sinh đêm đó, hắn liền không ở lại phòng trọ mình thuê nữa. Di động, thẻ ngân hàng, bất luận đồ vật nào có khả năng tìm thấy hắn đều không tiếp tục sử dụng nữa.
Ôn Ninh ngốc trong nhà một tuần, Chu Trạch Diễn cũng không ra khỏi cửa, liền ở nhà cùng cô.
Cô sợ chậm trễ công việc, khuyên anh: "Anh đi ra ngoài làm việc đi, em một người ở chỗ này hoàn toàn OK, hắn khẳng định sẽ không nghĩ đến em đã dọn đến đây."
Chu Trạch Diễn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt: "Anh không yên tâm để em một mình."
"Em không có việc gì." Ôn Ninh thề thốt son sắt bảo đảm với Chu Trạch Diễn.
"Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, nơi nào cũng không đi, trừ bỏ anh, ai đến em cũng không mở cửa. Anh cứ yên tâm đi. Hơn nữa mấy ngày nay anh vẫn luôn ở cùng em, vạn nhất làm chậm trễ những chuyện quan trọng của anh thì như thế nào?"
"Sẽ không chậm trễ. Bởi vì với anh mà nói, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là chuyện của em."
Anh đem hộp bánh kem dâu tây mở ta, đem nĩa giao vào tay cô, "Cái phim hoạt hình kia, hôm qua chúng ta xem đến tập nào rồi?"
"À......" Ôn Ninh ăn một miếng bánh kem, nhớ lại: "Hẳn là tập 52."
Nghe vậy, Chu Trạch Diễn đi đến trước TV, khom lưng đem đĩa nhạc bỏ vào. Sau đó, anh lại ngồi trên sô pha, ôm cô cùng nhau xem một bộ phim trước nay chưa từng xem qua, nếu một mình anh thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xem những thể loại phim hoạt hình như thế này.
Trên màn hình TV, âm thanh nói chuyện của Crayon Shin-chan cùng mẹ của cậu rất nhanh truyền tới.
Tuy rằng đã qua một tuần, nhưng Ôn Ninh vẫn chưa hoàn toàn đi ra khỏi bóng ma tâm lí, buổi tối lúc ngủ cũng cần anh ôm thì mới có thể an tâm ngủ được.
Vì khắc phục sợ hãi, cô quyết định mấy ngày này sẽ xem các loại phim nhẹ nhàng như phim hoạt hình để bớt đi tâm tình khẩn trương của mình.
Sự thật chứng minh, xem cái này vẫn có chút tác dụng.
Cô một bên ăn bánh kem một bên xem, thường thường bị tình tiết bên trong phim làm bật cười ha ha, tạm thời đem sự kiện không thoải mái kia hoàn toàn vứt ra sau đầu.
Chu Trạch Diễn ngồi ở bên cạnh cùng cô xem. Tuy rằng chính anh hoàn toàn không cảm thấy mấy bức vẽ có thể hoạt động được thì có cái gì buồn cười, nhưng nhìn đến Ôn Ninh cười vui vẻ như vậy, khóe miệng anh cũng nhịn không được cong lên.
Nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Ôn Ninh quay đầu, xua tay nói: "Anh đi làm chuyện của anh đi, loại phim hoạt hình này anh xem nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán."
Chu Trạch Diễn nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, "Tuy rằng với anh mà nói, xem rất nhàm chán, nhưng ngồi bên cạnh em liền sẽ không nhàm chán nữa."
Ôn Ninh sửng sốt, "Xì" mà cười một tiếng, lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, có chút cao hứng: "Ai nha, em phát hiện anh gần đây càng ngày càng biết ăn nói, tới, khen thưởng anh một miếng bánh kem dâu tây em thích nhất."
Nói xong, cô múc một khối bánh thật to, bánh kem theo thìa được đưa vào trong miệng anh, cô hứng thú hừng hực hỏi, "Thế nào? Bánh kem cửa hàng này làm có phải đặc biệt ngon hay không?"
Chu Trạch Diễn ăn bánh kem: "Giống nhau đi."
"Không phải chứ? Em phát hiện anh thật sự rất nghiêm khắc nha!"
Ôn Ninh cảm thấy anh không biết thưởng thức một tí gì, lại cắt một khối, chính mình nếm nếm, khẳng định mà nói, "Em ăn qua bánh kem của rất nhiều cửa hàng, nhưng bánh kem dâu tây của cửa hàng này tuyệt đối là cái ngon nhất."
Bơ dính ra ngoài miệng, cô duỗi tay rút một tờ giấy ăn từ hộp giấy, vừa định lau đi, Chu Trạch Diễn liền hạ người xuống, môi trực tiếp dừng ở vết bơ trên khoé miệng cô.
Anh đem bơ trên môi cô hôn sạch sẽ.
Bởi vì chậm chạp không bắt được người, Chu Trạch Diễn mấy ngày nay tâm tình đều không tốt lắm. Lúc này, trong ánh mắt đen nhánh của anh khó lắm mới dạng ra một ý cười, "Anh cảm thấy, bánh kem ở nơi này là ăn ngọt nhất."
Ôn Ninh bị động tác bất thình lình của anh doạ ngây ngốc.
Mặt cô đỏ lên, cô mới nhỏ giọng nói, "Chu Trạch Diễn, anh lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của em."
Cô nghe thấy yết hầu anh phát ra một tiếng cười trầm thấp sung sướиɠ, Ôn Ninh cảm thấy trong lòng mình có chút không phục. Một lát sau, cô hướng đến cánh môi vừa hôn cô di qua một chút, vươn tay, chủ động câu lấy cổ anh.
Đối với ánh mắt kinh ngạc của anh, Ôn Ninh mặt càng thêm đỏ. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh âm càng thêm nhỏ, "Mỗi lần đều là anh chủ động, lúc này đây em muốn chiếm tiện nghi trước."
Nói xong câu đó, cô cúi đầu, chậm rãi hôn lên. Cái hôn này dần dần gia tăng, hai người càng dính chặt nhau.
Ôn Ninh ngay từ đầu là ngồi ở trên đùi Chu Trạch Diễn, hôn đến lúc sau, bọn họ không biết như thế nào, liền thay đổi vị trí, anh đem cô đè ở dưới thân trên sô pha.
Thanh âm thở dốc cùng giọng nói trẻ con trên TV đan chéo nhau, lần này thật sự kịch liệt.
Tới cuối cùng, Chu Trạch Diễn đứng dậy, đỡ cô ngồi dậy, đem váy cô đang vén lên thả xuống. Ánh mắt anh thâm trầm, cố tình quay đầu, không có ý định nhìn cô, thanh âm như mất tiếng lại trầm thấp, "Em tiếp tục xem đi, anh đi tắm rửa."
- ---
Buổi tối, Lộ Lộ mua trái cây đến thăm Ôn Ninh, cùng cô chia sẻ những tình huống mới biết được từ chỗ cảnh sát.
"Chị Ninh Ninh, nghe cảnh sát nói, người đàn ông buổi tối theo đuôi ngày đó hẳn là một vị họa sĩ, hắn bình thường rất ít ra cửa hoạt động, cho nên hàng xóm chung quanh đối với tình hình của hắn đều không biết rõ."
Cô nàng vừa nói, vừa đem điện thoại mở ra, click vào album, một loạt ảnh chụp được đưa đến trước mắt Ôn Ninh.
"Chị Ninh Ninh, đây là ảnh em mới chụp lại từ chỗ cảnh sát, trong phòng của hắn có đến mấy tập tranh dày. Một hai tờ phía trước hắn còn vẽ các loại phong cảnh trứ danh, nhưng tới mặt sau, mỗi một tờ đều là hình của chị!"
Ôn Ninh nhìn theo phương hướng ngón tay Lộ Lộ, trên bức hoạ thật sự đều là cô, các loại trang điểm, bộ dáng đều rất thật, giống như dùng camera chiếu xuống vậy. Mỗi một bức hoạ, hắn đều dùng bút chì than viết mấy dòng chữ ——"Anh yêu em. Trong tất cả những người bên cạnh em, chỉ có anh là chân tình nhất, chỉ có anh yêu linh hồn của em thôi."
"Dù anh xấu xí, nhưng trái tim anh yêu em thuần khiết không tì vết, anh nguyện ý vì em có thể đi tìm cái chết, so ra ai cũng kém anh."
"Chờ đợi là tra tấn, ý tưởng chiếm hữu em, triệt triệt để để cùng máu huyết của anh dung hoà với nhau."
...... Càng đến mặt sau, hắn viết càng quỷ dị, du͙© vọиɠ chiếm hữu biếи ŧɦái càng ngày càng không thèm che dấu.
"Nhưng có một điểm kỳ quái nhất," Lộ Lộ tấm tắc hai tiếng, tiếp tục nói: "Căn cứ theo lời của vị cảnh sát, lúc bước vào nhà hắn, đã ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng. Thời điểm điều tra, cảnh sát phát hiện một ngăn tủ bày hai mươi mấy bình nước hoa, tất cả đều không có nắp. Chị nói xem chính hắn cả ngày ở trong phòng ngửi không đến bị điên luôn sao? Quả nhiên là biếи ŧɦái, chúng ta không thể dùng tư duy bình thường để suy nghĩ về hắn được."
"Là loại nước hoa gì?" Ôn Ninh hỏi.
Lộ Lộ nghĩ nghĩ, nói ra một cái tên, sửng sốt vài giây, cô nàng bừng tỉnh kinh giác, "A! Chị Ninh Ninh, đây không phải là nước hoa mà chị làm người đại diện lúc mới xuất đạo sao? Có mấy cái hương vị sớm đã ngừng sản xuất, thế nhưng ở nơi đó của hắn lại có."
"Trời ạ!" Lộ Lộ vỗ vỗ ngực mình, "Từ lúc đó người đàn ông này liền bắt đầu! Này thật là đáng sợ!"
Ôn Ninh nghĩ đến một đêm kia, người đàn ông lạ gắt gao ôm người cô, mặt dán lên người cô, hơi thở thô cứng, lúc đó hắn còn nói "Trên người của em có mùi thật thơm, anh đã mua qua những loại nước hoa em làm đại diện, nhưng đều không có được mùi hương giống như vậy."
Cô cảm thấy sởn tóc gáy, nhịn không được rùng mình một trận.
"Người này khẳng định là một tên bệnh tâm thần, cuồng cố chấp!" Lộ Lộ căm giận định đoạt, lại tức rống rống nói, "Bị bệnh tâm thần thì đi nằm viện đi, ra ngoài hại người khác làm gì?"
Nói xong, di động của cô nàng hiện ra một bức ảnh khác, mặt cô liền lộ sắc mặt sợ sệt nói.
" Chị Ninh Ninh, cảnh sát nói đây là ảnh chụp của hắn, kẹp ở trong một quyển sách. Lần đầu nhìn thấy, quả thực muốn hù chết, nửa khuôn mặt của hắn đều bị lửa đốt bị thương, nhìn giống hệt quỷ."
Trên ảnh chụp là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cùng cha mẹ đứng chung một chỗ.
Hoàng hôn ánh chiều tà hạ xuống, một nửa nửa khuôn mặt của hắn ẩn ẩn có thể thấy được hắn cũng đã từng là một thiếu niên mi thanh mục tú, nhưng xem đến nửa khuôn mặt bị huỷ dung bên kia, dữ tợn đến dọa người rồi, như là quỷ diện la sát từ địa ngục xông ra vậy.
"Em nếu không biết những chuyện hắn ta làm, có khi em còn đồng tình với hắn, nhưng hắn thật sự là quá ghê tởm, quá biếи ŧɦái! Hiện tại nhìn gương mặt này, ngược lại em cảm thấy trừng phạt hắn là đúng tội." Lộ Lộ ở một bên tức giận oán niệm.
Ôn Ninh nhìn chằm chằm vào gương mặt bị huỷ dung kia, cả người lâm vào trầm tư.
Đã lâu, cô có chút không xác định mà mở miệng, "Lộ Lộ, chị cảm thấy chị...... Khả năng trước kia đã gặp hắn."
Thời gian cách đây rất lâu, ký ức đều mơ hồ, nhưng người biết vẽ tranh, mặt hủy dung, hai điểm này lại đều cùng quy tụ trên một người lại khiến cô có chút ấn tượng.
"A?" Lộ Lộ kinh hô một tiếng, "Chị Ninh Ninh, chẳng lẽ chị quen biết hắn sao?"
Ôn Ninh nghĩ nghĩ, "Không thể nói là quen biết, chỉ là trước đây gặp qua, có một chút ấn tượng."
Vừa lúc này Chu Trạch Diễn tiếp xong điện thoại, từ ban công đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ôn Ninh đem di động từ trong tay Lộ Lộ cầm qua, đem ảnh chụp cho anh xem, hỏi: "Anh nhìn xem, hắn cùng học sinh trước kia đứng ở gần cửa trường học vẽ tranh, lớn lên có giống không?"
Chu Trạch Diễn cẩn thận quan sát ảnh chụp trong chốc lát, mặt mày nháy mắt lạnh lẽo: "Không phải giống, chính là người đó."
Nghe được hai người đều nói đã gặp qua người đàn ông này, Lộ Lộ lúc này càng thêm cảm thấy lẫn lộn, " Chu lão sư cũng đã gặp qua hắn? Hơn nữa hắn còn vẽ ở gần cửa trường học, chị Ninh Ninh, có chuyện gì vậy?"
Kỳ thật vừa rồi trong lòng cô chỉ mơ hồ đoán, lúc này nghe Chu Trạch Diễn nói, Ôn Ninh liền có thể khẳng định.
Cô giải thích với Lộ Lộ: "Trước cửa trường học của bọn chị có một con phố buôn bán, lúc chị đi học, mỗi ngày buổi tối luôn có một thiếu niên đứng trước cái sạp, vẽ tranh chân dung cho người khác. Lúc ấy cái này rất được lưu hành, hắn vừa vẽ đẹp lại vẽ nhanh, giá mỗi bức tranh cũng ổn, một truyền mười mười truyền trăm, trường học bọn chị có rất nhiều người đều lại đây tìm hắn vẽ."
"Lúc hắn vẽ tranh trên mặt vẫn luôn mang theo khẩu trang, cái gì cũng không nói, mọi người rất tò mò, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ xem người này là nghệ thuật gia cổ quái. "
"Sau lại có một lần, không biết là ai không cẩn thận chạm vào làm rơi khẩu trang, mọi người nhìn thấy bộ dáng của hắn, nói rất nhiều lời khó nghe, người vây quanh ở bên cạnh hắn chờ hắn vẽ tranh cũng toàn bộ lập tức giải tán."
Trên tay Ôn Ninh cũng có một bức chân dung hắn vẽ, đấy hẳn là bức hoạ cuối cùng người đó vẽ.
Lúc ấy trừ cô ra, tất cả mọi người đều rời đi.
Còn nữ sinh vừa mắng hắn xong cũng đã thanh toán tiền, thế nhưng tranh cũng chẳng cần, trực tiếp từ trên chỗ ngồi đứng dậy rời khỏi.
Nhưng lúc đó, khách hàng đều đã đi rồi, hắn vẫn dương dương nét bút, dựa vào ký ức, đem bức họa mới chỉ hoàn thành một nửa vẽ cho xong.
Hoàn thành xong, cậu thiếu niên mở bật lửa, ngọn lửa u lam trực tiếp nhảy ra. Sắc mặt hắn bình tĩnh đem chính bức hoạ mình vừa vẽ không lâu thiêu rụi sạch sẽ. Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Ninh, thanh âm không mang theo một chút độ ấm, "Cậu còn ở nơi này làm gì, chê cười tôi sao?"
Cô dùng tự nhiên ngữ khí trả lời, "Tôi vừa rồi trả tiền rồi, đang chờ cậu vẽ giúp."
Cậu thiếu niên cau mày, ánh mắt chợt lóe, giọng nói lại như cũ lạnh băng, "Cậu xem gương mặt tôi xấu xí thế này, chẳng lẽ không sợ buổi tối trở về mơ thấy ác mộng sao?"
"Thì ra là như thế này......" Lộ Lộ hiển nhiên không dự đoán được tên cuồng theo dõi còn có chuyện này, bỗng nhiên nghĩ lại, thế nhưng còn cảm thấy hắn có điểm đáng thương.
Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm đó, cô nàng lập tức đem tâm tình đồng tình đè ép xuống, cầm túi đứng lên, "Chị Ninh Ninh, hiện tại em tới cảnh sát, đem chuyện này cùng cảnh sát nói một câu, xem có trợ giúp được gì hay không."
Lộ Lộ đi rồi, Chu Trạch Diễn từ trong rổ trái cây lấy ra một quả táo, dùng dao gọt sạch vỏ, rồi đưa cho Ôn Ninh.
"Anh vừa rồi nói chuyện với phụ trách an ninh của công ty, ngày mai lúc chúng ta tham dự hoạt động, sẽ phái gấp đôi nhân viên an ninh. Tuy rằng không xác định hắn có thể tới hay không, nhưng chúng ta vẫn nên để tâm cho thỏa đáng. Ngày mai em cũng chú ý một chút, mặc kệ đi nơi nào cũng đều phải tìm người đi theo."
Ngày mai là cuộc họp báo phim《 Quỳnh Thỏ 》, ngày tháng đã định sẵn từ trước, Ôn Ninh từ chối không được.
"Được." Ôn Ninh cắn một miếng táo, nặng nề gật đầu, "Em sẽ chú ý một chút, hơn nữa ngày mai nhiều người như vậy, em cảm thấy hắn hẳn là sẽ không xuất hiện."
- ----
Cuộc họp báo phim《 Quỳnh Thỏ 》 định ở một trung tâm triển lãm lớn tại thành phố B.
Trước đó một giờ Ôn Ninh phải đến phòng hoá trang. Hai người không cùng một phòng, Chu Trạch Diễn không yên tâm cô, thời thời khắc khắc đều muốn đi cùng cô.
Chuyên viên trang điểm theo cô đã mấy năm, hôm nay trang điểm không ngừng trêu ghẹo: "Chị Ninh Ninh, có gian tình nha."
Ôn Ninh cười cười, không nói gì.
Sau khi tạo hình xong, một vị mặc quần áo lao động của đoàn phim, trên cổ áo có ghi tên đi đến trước mặt Ôn Ninh.
Người nọ đối với Ôn Ninh khách khí nói, "Ôn tiểu thư, Lâʍ đa͙σ để cho tôi tới nói với cô, ông ấy tìm cô có việc, hy vọng cô hiện tại có thể lập tức qua."
Giọng nói người đó giống hệt như gió đang gào thét muốn phá cửa sổ, nghẹn ngào khó nghe tới cực hạn.
Lộ Lộ theo bản năng nhíu mi, hồ nghi liếc hắn một cái: "Giọng nói anh bị làm sao vậy?"
"Mấy ngày hôm trước cảm mạo, hiện tại tuy đã khỏi, nhưng giọng nói vẫn có chút khàn."
Thời điểm giải thích còn mất tự nhiên khụ một tiếng. Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Ôn Ninh, cười cười, "Lâʍ đa͙σ lúc ấy thúc giục tôi rất gấp, tôi sợ qua đó chậm sẽ bị đạo diễn mắng, hiện tại cô có thể cùng tôi qua đó không?"