- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt
- Chương 10
Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt
Chương 10
Kỳ thật anh cũng không có dùng nhiều sức lực, nhưng Ôn Ninh lại cảm nhận được cảm giác áp bách cực đại, "Anh muốn làm cái gì?"
"Cô chẳng lẽ không có gì muốn nói sao? Một ngày kia tôi ở quán cà phê đợi cô cả đêm,thế nhưng cô chưa từng tới."
Chu Trạch Diễn khẽ nhíu mày, từng câu mà nói ra, như là chất vấn, cũng như là thẩm phán.
Hai người giống nhau đều lặng im, ở trong không gian,giằng co thật dài.
Hai người bọn họ đã hẹn trước với nhau, thế nhưng Ôn Ninh lại vô cớ thất hứa, không bao lâu anh liền nghe nói cô đã tạm nghỉ học đi xuất ngoại.
Lúc ấy cảm giác của anh là gì?
Đại khái, giống như là ngực thiếu một khối thịt, vắng vẻ, dùng cái gì đều không thể lấp đầy.
"Cái kia, anh coi như là một trò đùa dai đi, tôi trước kia đợi anh như vậy rất nhiều lần, vậy anh chờ tôi cả đêm là thực sự quá phận sao?"
Ôn Ninh ra sức tránh thoát khỏi tay anh, cơ hồ là chạy trối chết.
Đồng hồ trên tường khách sạn kêu "Tí tách tí tách", cô nằm lên giường đôi, đem mặt vùi vào gối đầu mềm mại.
Hơn mười phút qua đi, vỏ gối đã có chút ướt.
Cô một bên ô ô khóc lóc, một bên cảm thấy hành vi của chính mình vừa rồi quá túng.Không chỉ có túng, hơn nữa còn rất mất mặt.
Khụt khịt vài tiếng, Ôn Ninh quyết định ngăn lại cảm xúc của chính mình, từ ống giấy dùng sức rút ra vài tờ khăn giấy, lung tung lau mặt vài cái.
Sau đó, cô đem tờ khăn giấy tạo thành một đoàn, xả hết cơn giận, dùng sức đem chúng nó ném mạnh đến một thùng rác cách đó không xa.
Nói thật, cô đều sắp quên hết đoạn tình cũ. Chu Trạch Diễn còn cố tình ở trước mặt cô nhắc tới.
Như là vảy thật vất vả mới kết sẹo, lại bị người ta tàn nhẫn xé mở, một hai phải tò mò mà lôi thịt bên trong ra.
Lúc theo đuổi Chu Trạch Diễn, cô là lạc quan mù quáng, trước sau tin tưởng vững chắc, không có tin không leo được núi cao, cũng không có chinh phục không được nam thần.
Nữ truy nam, cách một tầng sa. Từ xưa đến nay, vô số tiểu thuyết cùng phim truyền hình tình tiết không giống nhau đều đưa ra chân lý này.
Hơn nữa cô áp dụng hành động phía trước, cô đều đã hỏi thăm thật tốt: Chu Trạch Diễn, nam thần năm hai khoa biểu diễn, cao lãnh giống như chi hoa, vô số nữ sinh phải khom lưng xuống, lại trước sau không ai có thể với lấy.
Cô lúc ấy chính là tưởng, nếu anh còn không có bạn gái, vậy cô sẽ theo đuổi, cũng không xem như là hại cái gì.
Dùng thời gian gần một năm, bọn họ rốt cuộc cũng có chút tiến triển.
Buổi tối ngày hôm ấy, anh ôm cô, cũng hôn cô, tuy rằng ngay từ đầu là cô không biết xấu hổ chủ động, nhưng sau đó anh lại hoàn toàn nắm giữ quyền chủ đạo.
Sau khi hôn môi, cô trở về liền hưng phấn một đêm, ngủ không được, khóe miệng ức chế không được giơ lên, giống như ăn phải mật đường, trong lòng đầy tư vị ngọt.
Rạng sáng ba giờ, cô như cũ hoàn toàn thanh tỉnh, không có một chút buồn ngủ.
Từ trên giường bò dậy, cô nhắn một tin gửi cho anh: [ Buổi tối 8 giờ, gặp nhau ở tiệm bánh ngọt đối diện trường đại học. ]
Nếu không sai biệt lắm thì hẳn sẽ xác định được quan hệ giữa cô và anh luôn đi.
Chu Trạch Diễn nếu không thích cô, sao lại chủ động hôn cô như vậy? Nếu đã hôn rồi vậy thì cứ xem như là bạn bè giữa nam với nữ đi.
Lần đầu tiên, Ôn Ninh cảm thấy logic của chính mình rõ ràng hoàn mỹ, không chê vào đâu được. Cô lo lắng mình sẽ bỏ lỡ tin nhắn của anh, lúc ngủ cũng cầm chặt di động.
Buổi sáng 10 giờ đúng, Chu Trạch Diễn trả lời lại một chữ: [ Được. ]
Buổi tối, Ôn Ninh trang điểm thật xinh xinh đẹp đẹp, hóa trang tinh xảo, xức thêm chút nước hoa, còn cố ý đến trước nửa giờ.
Cô gọi hai phần bánh trà xanh, từ hân hoan nhảy nhót mà không ngừng ngẩng đầu nhìn xung quanh, đến cuối cùng thất hồn lạc phách rời đi, đợi suốt ba giờ đồng hồ.
Tiệm bánh ngọt người đến người đi, có đôi có cặp, cô một người ngồi ở chỗ này ăn xong hết hai phần bánh. Ăn đến miếng cuối cùng, chỉ cảm thấy bánh kem này ngọt đến phát khổ.
Một đường trở về cô vừa đi vừa khóc, lúc đến ký túc xá, đầu tóc đã rối tung, trang điểm trên mặt nhòe hết, mi giả cùng lông mi cao vυ"t dựng đến dọa người.
Đây là diễn Sadako(*) đều không cần hoá trang, có thể trực tiếp lên đài đi.
(*) Yamamura Sadako: một nhân vật trong phim "The Ring".
Cô trong nhát mắt liền suy nghĩ cẩn thận, chỉ trách không được hơn phân nửa mấy đôi tình lữ đang ôm ôm ấp ấp nhau nhìn thấy cô giống như thấy quỷ.
Để giải toả nỗi buồn này,cô chỉ có ngủ thôi. Tâm sự quá nhiều, chỉ có ngủ mới có thể làm cô tạm thời quên đi chuyện này.
Gào khóc xong, cô ngủ hẳn một giấc tới buổi chiều, cuối cùng hoàn toàn là bị đói làm cho tỉnh.
Cảm xúc cô từ thương tâm muốn chết mà khôi phục lại. Bình tĩnh tự hỏi vài phút, cô đột nhiên ý thức được, tại sao Chu Trạch Diễn lại không đi gặp cô?
Phim truyền hình tai nạn xe cộ các loại, bắt cóc, ẩu đả bỗng xuất hiện trong đầu cô.
Hoảng loạn nảy lên trong lòng, Ôn Ninh chạy nhanh gọi điện thoại cho anh, kết quả là một người nữ sinh nghe, thanh âm mềm mại nhẹ, mang theo chất giọng đặc mềm của người phía nam.
"Cô tìm anh tôi à? Thật không khéo, anh ấy vừa mới ra ngoài. Cô là Ôn Ninh đi? Tôi có vài lời muốn nói với cô, không bằng chúng ta gặp mặt."
Cái này, Ôn Ninh mới biết được Chu Trạch Diễn nguyên lai còn có em gái, anh trước kia chưa bao giờ nói cho cô biết.
Hai cô hẹn gặp mặt ở Starbucks.
Em gái Chu Trạch Diễn lớn lên rất xinh, mày liễu mắt hạnh, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, đi đường dáng vẻ rất đẹp, nhìn ra được là đã từng học qua vũ đạo.
Nhưng điều Ôn Ninh cảm thấy kỳ quái chính là, ngũ quan cô nàng thoạt nhìn một phần giống Chu Trạch Diễn đều không có.
"Tôi là Lâm Thiến Di." Cô nàng đối với Ôn Ninh nhợt nhạt cười.
"Cô khẳng định cảm thấy kỳ quái đi, vì cái gì tôi cùng Chu Trạch Diễn một người họ Lâm một người họ Chu. Kỳ thật, Chu Trạch Diễn cũng không phải là anh trai ruột của tôi, chúng tôi không có quan hệ huyết thống."
Ôn Ninh còn không kịp phản ứng lại, liền nghe cô nàng tiếp tục nói, " Lúc tôi mười tuổi, bố tôi cùng mẹ anh ấy ở bên nhau. Lúc đó,anh ấy cũng chỉ có mười hai tuổi mà thôi."
"Tôi vẫn biết anh tôi thực ưu tú, lớn lên lại đẹp, chơi bóng rổ cũng giỏi, từ nhỏ đến lớn, nữ sinh viết thư tình cho anh ấy cũng không thiếu, nhưng mấy người ấy cũng không nghĩ, anh tôi sẽ không thích các cô ấy đâu."
"Cô cùng tôi nói cái đó là có ý gì?" Ôn Ninh ngước mắt nhìn Lâm Thiến Di, trên mặt không lộ dấu vết, mặt ngoài thực bình tĩnh.
"Không có ý gì nha, chúng ta còn không phải là tùy tiện tâm sự sao?"
Lâm Thiến Di uống một ngụm cà phê nhỏ, cầm khăn giấy trên bàn xoa xoa miệng, "Cô theo đuổi anh tôi cũng được một năm đi, thực sự có nghị lực nha, tôi thật thấy cảm động mà muốn kiên trì vỗ tay cổ vũ cô."
Nói xong, Lâm Thiến Di quả thực chụp hai xuống tay, lại hướng Ôn Ninh chớp chớp mắt, nghịch ngợm mà cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, "Tôi thấy cô diện mạo cũng không kém, không quấn lấy ai,lại quấn lấy anh tôi là có ý gì? Bất quá......"
Lâm Thiến Di che miệng cười đến hết sức vui mừng, như là nghĩ đến một sự kiện đặc biệt buồn cười, "Cô muốn biết anh tôi thấy cô như thế nào không?"
Ôn Ninh khẽ cắn môi, không nói gì.
Lâm Thiến Di lấy từ trong túi xách ra một cái bút ghi âm, ở trước mặt cô ấn nút phát, một đoạn đối thoại giữa gai người rất nhanh truyền tới ――
"Anh Diễn, em nghe dì nói anh gần đây cùng một nữ sinh hay đi cùng nhau? Là bạn gái anh sao? Lúc nào rảnh thì anh đưa về cho em và bố xem thử đi."
"Anh không có cùng ai kết giao, cô ấy cũng không phải bạn gái anh."
"Nhưng dì còn nói, vài lần dì đến trường học tìm anh, đều thấy anh cùng nữ sinh kia cùng nhau ăn cơm, còn thường xuyên gặp nhau."
"Là cô ấy luôn quấn lấy anh, không đuổi đi được." Thanh âm của anh mang theo rõ sự không kiên nhẫn.
Cái gọi là tự luyến, bất quá là như vậy đi.
- ---------------------------------
Ngày hôm sau tỉnh lại sau đoạn ký ức đó, đôi mắt Ôn Ninh có chút sưng đỏ.
Lộ Lộ vừa thấy dáng vẻ này của cô, liền lập tức tiến lên, khϊếp sợ lại lo lắng mà dò hỏi, "Chị Ôn Ninh, tối hôm qua chị từng khóc à? Đôi mắt của chị như thế nào sưng lên giống hạt đào như vậy?!"
Ôn Ninh thấy không thể gạt được, liền gật gật đầu, thanh âm nghe tới còn có chút khàn khàn, "Tối hôm qua trước khi ngủ chị xem một bộ điện ảnh đặc biệt ngược tâm,nữ chính bên trong thật sự là quá thảm, chị nhất thời nhịn không được, liền khóc rất lâu.
Nghe cô giải thích xong, Lộ Lộ hơi yên tâm, một bên lấy khăn lông ướt lau qua mặt cho cô, một bên trấn an cô, "Ai nha, điện ảnh dù ngược như thế nào thì cũng là giả,chị lại xem nó như thật, còn khóc đến sưng mắt lên, không đáng!"
Ôn Ninh cầm lấy khăn lông ướt đắp lên đôi mắt sưng, nhìn chính mình trong gương,thực nhẹ mà nói, "Đúng vậy, đều là giả. Thế nhưng chị lại xem nó thành thực, xác thật là không đáng."
-
Vì để cho đôi mắt tiêu bớt sưng, Lộ Lộ giúp cô dùng khăn lông ướt đắp lên mắt rất lâu, thời gian đều có chút muộn, chờ lúc các cô tới nơi quay phim, có vài vị diễn viên đã đến sẵn ở đấy.
Buổi quay hôm nay chính là kịch bản của tập thứ hai mươi,là cảnh nữ chính A Tịch cùng Chiêu Nghi Đàn Chủ Khởi tranh chấp.
Trên đường đi tới phòng hoá trang, Ôn Ninh có chút lo lắng hỏi Lộ Lộ, "Em mau nhìn xem, mắt chị còn sưng nữa không?"
Lộ Lộ lại gần cẩn thận nhìn nhìn, vỗ bộ ngực bảo đảm, "Còn tốt còn tốt, không nhìn kỹ sẽ không thất. Đợi chút nhờ chuyên viên trang điểm che lại một chút, bảo đảm trước ống kính không thành vấn đề."
Hai người đang nói chuyện, Trần Dao Dao, nữ ba của bộ phim, đi về phía các cô.
Ôn Ninh nghĩ dù gì thì hai người bọn cô cũng sẽ cùng nhau đáp diễn, liền hướng Trần Dao Dao lộ ra một nụ cười khách khí.
Chỉ là, chào hỏi còn chưa kịp nói ra, Trần Dao Dao liền kiêu ngạo mà dựng thẳng eo ngưỡng cằm, trưng một bộ cao quý lãnh diễm, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp cùng đu thoáng qua người cô.
Như là người mẫu đi trên sàn chữ T, lúc đi thoáng qua người cô, trong lỗ mũi cô ta còn phát ra một tiếng khinh miệt hừ lạnh.
Ôn Ninh bị hành động vừa rồi làm cho phi thường mà không thể hiểu được, "Trần Dao Dao này chơi lớn cho ai xem? Cô ta là tự ra oai phủ đầu sao? Không phải...... Mấu chốt là cô ta chỉ là tiểu minh tinh hạng ba, cũng không thể nào chơi lớn đi?"
Lộ Lộ không hiểu lắc đầu, cũng là thập phần khó hiểu, "Chị Ninh Ninh, chị...... Có phải hay không cùng cô ấy xích mích gì?"
"Có...... Sao?" Ôn Ninh nghiêm túc hồi tưởng một phen, bất đắc dĩ mà nói, "Nhưng chị cùng cô ta lúc nãy mới là lần đầu tiên gặp mặt a! Nói cũng đều chưa nói một câu, có thể có xích mích gì?"
Cuối cùng, các nàng thảo luận trong chốc lát, chỉ có thể đem hành vi vừa rồi của Trần Dao Dao quy kết với việc hôm nay cô ta ra cửa không uống thuốc, hằng ngày đều bị động kinh.
-
Trần Dao Dao và trợ lý Tiểu Văn cùng nhau đi vào phòng hóa trang chuyên dụng của mình.
Kỳ thật theo quy củ, Trần Dao Dao chỉ là một nữ số 3 nên không có tư cách phân đến một phòng hoá trang đơn, nhưng bởi vì vào tổ phim trước, lại cùng nhà làm phim có giao tình, cho nên thù lao đóng phim cùng các phương diện đãi ngộ đều tăng lên không ít.
Đóng cửa sau, Tiểu Văn đè thấp âm lượng, thấp thỏm bất an hỏi: "Chị Dao Dao, chị vừa mới làm như vậy, có thể hay không không tốt lắm? Ôn Ninh nói như thế nào cũng là nữ chính."
"Sợ cái gì!" Trần Dao Dao cười lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo không ít trào phúng, "Cô ta không có kỹ thuật diễn, có là mười nữ chính thì thế nào, quay xong còn không phải bị võng hữu gào chết sao."
"Đúng đúng." Tiểu Văn phối hợp mà phụ họa, không dám nói kỳ thật kỹ thuật diễn của Trần Dao Dao so với Ôn Ninh chỉ có kém chứ không thể hơn.
Trần Dao Dao là được nhà làm phim đưa tới, kỹ thuật diễn thật sự rất kém, nhưng bởi vì dáng người cũng không tệ lắm, đóng phim khi phóng đến khai tuy chậm rãi thế nhưng cũng tích lũy được không ít, miễn cưỡng chen vào được nữ 3.
Cười gượng hai tiếng, Tiểu Văn nhớ tới một vấn đề quan trọng, thần sắc bỗng nhiên nghiêm nghị lên, "Bất quá...... Ôn Ninh mỗi lần tài nguyên đều tốt, tất cả mọi người đều nói hậu trường của cô ấy siêu ngạnh, vạn nhất......"
"Không có vạn nhất." Trần Dao Dao lạnh lạnh mà liếc mắt một cái, bên môi tràn ra một tia cười mỉa mai, chắc chắn mà mở miệng, "Hậu trường của cô ta còn không phải là Hoắc gia kia sao? Em không thấy tin tức, gần nhất cùng Hoắc thiếu xuất hiện ở bát quái đầu đề chính là Thịnh Phương Di."
Nói xong, Trần Dao Dao hướng ghế da ngồi xuống,nhìn giống như là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực chất móng tay lại không tự giác được mà cấu chặt lên lòng bàn tay.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt
- Chương 10