[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenhdt.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]
-----------------------------------------------------------------------------------
Là chị đại của công ty nhưng lại "chào mừng" người mới theo cách này, thật đúng là không đáng mặt tiền bối chút nào!
Cảnh quay vẫn tiếp tục, hắn một mực đuổi theo Tần Nhạn Dư. Ngay lúc có thể với tay một cái là chạm được vào cô, hắn không nghĩ ngợi, trực tiếp đem người khóa chặt trong lòng.
Tần Nhạn Dư không nghĩ đến hắn sẽ có hành động như vậy, kinh ngạc không thôi. Sau đó liền đẩy hắn ra, tức giận nói: "Cậu làm gì vậy? Trong kịch bản làm gì có hành động này. Cậu cố ý đúng không?"
Cô nhìn người trước mặt, thật sự không ngờ cậu ta lại là một kẻ tùy hứng như vậy. Mới quay cảnh đầu thôi mà ngay cả kịch bản cũng dám sửa, còn tự ý ôm cô, tiếp xúc thân mật. Người như thế không xứng được Vu Thần để mắt đến, càng không đáng được anh đặc biệt chiếu cố!
Đạo diễn thấy tình hình trước mặt, vôi vàng hô "Cắt."
Người đại diện và trợ lý của Tần Nhạn Dư lập tức đi lại, quẳng cho Lăng Thanh một ánh nhìn cảnh cáo: "Lăng tiên sinh, xin tự trọng."
Lăng Thanh cười cười, xoay xoay cây quạt trong tay, bình tĩnh nói: "Các người suy nghĩ nhiều rồi. Tôi chẳng qua là thấy Tần tỷ sắp ra khỏi phạm vi cho phép nên mới có lòng tốt kéo cô ấy lại, tránh phiền đến đạo diễn."
Tần Nhạn Dư cười lạnh: "Một người mới như cậu có vẻ hiểu biết quá nhỉ ?"
Lăng Thanh vẫn như cũ, giữ nguyên bộ dáng phó vân đạm phong khinh, lên tiếng: "Tôi không chỉ biết điều này mà còn hiểu rất rõ rằng Hạ Triều Dương ngay thời điểm hiện tại không muốn Triệu An Ninh rời đi, vì vậy cuối cùng anh đã ôm Triệu An Ninh khi mắt thấy cô ấy sắp đi khỏi. Nên tôi mới cứ như vậy mà đuổi theo cô, men theo mạch cảm xúc của Hạ Triều Dương, ôm cô lại. Theo như kịch bản, cảnh cuối tôi chỉ cần đuổi theo vài bước là kết thúc. Nhưng cô thì hay rồi, càng đi càng xa, bất đắc dĩ tôi mới phải ra tay."
"Cho nên ý cậu là tôi phải nên cảm ơn cậu?" Tần Nhạn Dư trào phúng.
"Nói một câu thật lòng, tôi thấy cô đúng là nên nói cảm ơn tôi thì mới phải đạo." Lăng Thanh không kiêu ngạo cũng không xu nịnh tiếp tục lên tiếng:
"Cô vừa vào diễn đã không nắm bắt được cảm xúc của nhân vật. Tôi cũng rất nỗ lực để phối hợp, thậm chí thấy cô sắp ra khỏi khung hình còn suy xét các khả năng kéo cô về phạm vi an toàn.
Tôi là người mới, có khả năng đối với mấy cái giới hạn phạm vi như vậy chưa quen thuộc. Nhưng Tần tỷ đây là tiền bối, kinh nghiệm đầy mình lại để bản thân phạm phải sai lầm cơ bản là đi vị (*) này sao? Mắc lỗi sai như vậy, nói ra e rằng sẽ làm nhục thân phận minh tinh đỉnh lưu hiện tại của cô đó."
(*) đi vị tức là phải bảo đảm vị trí của bản thân nằm trong khu vực thu hình.
-> phạm phải đi vị tức là diễn viên bị lọt ra khỏi khung hình do đi ra xa hơn vị trí được quy định.
Tần Nhạn Dư nghe vậy, không tự giác mấp máy môi.
Những người khác vừa nghe được mấy lời này, chưa đầy một phút đã nhanh chóng phản ứng lại.
Tần Nhạn Dư cũng không phải là kẻ mới, chân ướt chân ráo bước vào phim trường. Hơn nữa trước mỗi cảnh quay, đạo diễn đều vô cùng cẩn thận nhắc nhở từng người chú ý vị trí lên hình.
Nhưng mà ban nãy, Tần Nhạn Dư thiếu chút nữa là phạm phải đi vị. Ngẫm kĩ lại nếu cô nói không biết gì hết thì thật không đáng tin chút nào.
Nếu lúc ấy Lăng Thanh không kịp thời duỗi tay kéo cô vào lòng, thì để đảm bảo cho cảnh quay của cả hai diễn ra suông sẻ, Lăng Thanh bắt buộc phải đi theo cô.
Như vậy, khi đến "vạch an toàn" của mình, Tần Nhạn Dư chỉ cần dừng lại là được. Nhưng Lăng Thanh lại không như vậy. hắn đang đuổi theo cô, không khống chế được tốc độ.
Nói cách khác, hai người kẻ chạy trốn người rượt theo; nếu đối phương đột nhiên dừng lại thì người đang đuổi theo làm thế quái nào biết trước để dừng cho kịp ! Đến lúc đó, người ra khỏi màn ảnh chính là Lăng Thanh, người bị mắng cũng sẽ là Lăng Thanh.
Mọi người nghĩ đến đây, không khỏi hướng mắt về phía Tần Nhạn Dư.
Thật không thể tưởng được, nữ thần thoạt nhìn bên ngoài thanh thuần xinh đẹp, vậy mà tâm tư thì nham hiểm khôn lường. Đúng là khiến cho người khác phải kinh hồn bạt vía mà.
Đạo diễn thấy không khí có chút ngượng ngùng, vội vàng mở miệng giải vây: "Nhạn Dư do quá nhập tâm vào nhân vật, nhất thời không khống chế được, cho nên không chú ý tới vị trí của bản thân, Tiểu Lăng, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa."
Tần Nhạn Dư không ngu ngốc đến mức không nhận ra đạo diễn đang cố tình bắc thang cho cô leo xuống, lập tức phối hợp theo: "Tôi có chút sơ suất, thật xin lỗi. Cảnh quay này đòi hỏi phải bộc lộ cảm xúc quá đỗi mãnh liệt, tôi có phần nhập tâm."
Đạo diễn thấy vậy, kịp thời nói: "Cho nên Nhạn Dư, cô tiết chế một chút. Cảm xúc của cô quá mức mãnh liệt, nên nhớ cô là đang thích Hạ Triều Dương, không phải chán ghét. Tuy hai người cãi vả nhưng cô muốn nghe được lời giải thích của cậu ấy, muốn Hạ Triều Dương vì cô mà thay đổi. Cho nên cảm xúc lúc này không thể là điên cuồng phát tiết được."
Lời này nói ra chẳng khác nào là gián tiếp khẳng định cho câu nói ban nãy của Lăng Thanh - Tần Nhạn Dư vừa vào vai đã không nắm bắt được cảm xúc nhân vật !
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Lăng Thanh, liền thấy hắn vẫn là bộ dáng trầm ổn không chút dao động, nhìn kiểu nào cũng không thấy giống một người ngoại đạo mới vào nghề.
Tần Nhạn Dư vốn muốn khiến cho Lăng Thanh phạm lỗi, để đạo diễn mắng hắn. Không nghĩ tới, đến cuối cùng là lấy đá đè chân, người bị mắng lại chính là mình.
Tốt xấu gì cô cũng là diễn viên có tên tuổi, việc mất mặt như thế này, vẫn là nuốt không trôi, thực sự là muốn nhịn cũng không nhịn được. Thế nên dù cho chính mình đang lên tiếng giải thích nhưng tuyệt nhiên vẫn không đoái hoài đến biểu tình của đạo diễn và Lăng Thanh.
"Chúng ta diễn lại lần nữa." Đạo diễn nói
Trợ lý và người đại diện của Tần Nhạn Dư lúc này mới lui xuống.
Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Thanh, trong mắt hiện giờ rõ ràng là vô cùng bất mãn.
Lăng Thanh cũng không sợ hãi, cười nói: "Bắt đầu đi, Tần tỷ."
Tần Nhạn Dư không nói gì, cô vừa mới bị Lý đạo chỉnh đốn, lúc này chỉ nghĩ đến việc làm sao để cứu vãn danh dự của chính mình. Vậy nên cũng không gây khó dễ cho Lăng Thanh nữa, tránh trường hợp lại khiến bản thân phải khó xử như ban nãy. Cô lúc này mới thực sự là chân chính nhập vai!
Cảnh quay đầu tiên thuận lợi trôi qua, thuận đến độ toàn trường quay cũng còn thấy mơ hồ.
Nếu nói, lúc ban đầu, đại đa số ánh mắt đều là tập trung đến đoạn đối thoại qua lại của cả hai thì càng về sau, ánh nhìn của cả trường quay cơ hồ đều rơi hết trên người Lăng Thanh.
Hắn diễn thật sự là quá tốt! Không hề giống một người mới trước đây chưa từng biết đến hai chữ diễn xuất.
Hắn nhìn Tần Nhạn Dư, chậm rãi mà thâm tình, cho dù là đang cùng đối phương khắc khẩu, nhưng cơ hồ vẫn cảm nhận được, đáy mắt của hắn bao dung cô biết nhường nào.
Cuối cùng Hạ Triều Dương vẫn là không thành công giữ được Triệu An Ninh.
Sau khi Triệu An Ninh tránh đi cái ôm ấm áp của hắn mà rời đi; hắn tiến lên nửa bước, rồi lại ngừng hẳn. Ngập ngừng cùng do dự, an tĩnh mà quyến luyến, còn có ánh nhìn tha thiết hướng về phía trước, nơi có bóng hình một người con gái mà hắn rất yêu. Không một tiếng động, chỉ đành thở dài, chậm rãi cúi đầu.
Lý Thải Vi lúc này đang ngồi ở một phía của phim trường mà quan sát, tâm tình thiếu nữ nhìn cảnh tình trước mắt, chịu không nổi nữa liều mạng ở trong lòng kêu gào: "Triệu An Ninh cô bị mù hả?! Nhìn không ra Hạ Triều Dương đối tốt với cô như thế nào sao?! Cô tại sao lại bỏ đi như vậy!! CMN vì cái gì mà không chịu hiểu cho cậu ấy!!
Lý đạo tổng cộng xem lại hai lần, tầm mắt trước sau vẫn không rời khởi Lăng Thanh.
Nội dung của cảnh vốn là một "tiết mục" đôi co ngang tài ngang sức, nam nữ chính đều có lý do riêng, đều cố chấp với bản thân mà dẫn đến cái kết chia ly nhất thời không thể cứu vãn.
Trong kịch bản này, hai người đều có chỗ sai nhưng cũng đều là yêu đối phương đến thắm thiết. Chỉ là hiện tại, chiếu theo nét diễn, xét về mặt cảm xúc thì......
Lý đạo để tay lên ngực tự hỏi, ông là một nam nhân, đối với Tần Nhạn Dư quả là có chút thiên vị hơn. Nhưng rốt cuộc cũng nhịn không nổi cảm giác muốn mắng người này.
Ông nhìn màn ảnh, như thế nào mà lại cảm thấy Tần Nhạn Dư trong vai Triệu An Ninh có chút vô lý!
Không chỉ diễn xuất vô lý mà biểu tình cùng xúc cảm cũng không thích hợp. Như thế nào mà soi đi xét lại, rốt cuộc cảm thấy tình yêu mà cô dành cho Hạ Triều Dương còn kém xa thâm tình mà cậu dành cho mình.
Hạ Triều Dương từ ánh mắt đến động tác, thậm chí cả ngữ khí khi nói chuyện, không một phút giây nào là không nói câu yêu thích đối phương. Nhưng ngược lại, Triệu An Ninh có vẻ không mấy thích Hạ Triều Dương lắm.
Này không được ! Lý đạo đau đầu, diễn như vậy quả thực quá khác so với kịch bản ông đang cầm trên tay!
Bất đắc dĩ, Lý đạo đành phải để Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư diễn lại một lần nữa.
Tần Nhạn Dư khó hiểu: "Đoạn phim ban nãy có vấn đề gì sao?"
Lý đạo chỉ chờ câu nói này, ngay lập tức làm luôn một bài cho Tần Nhạn Dư nghe! Một bên giảng một bên phân tích tâm lý của Triệu An Ninh, cuối cùng kết luận:
"Cô phải thể hiện ra tình yêu mà Triệu An Ninh dành cho Hạ Triều Dương chứ không phải hờ hững: có cậu ấy cũng được, không có cũng chẳng sao. Không được để cho người xem thấy rằng Triệu An Ninh không hề yêu sâu đậm Hạ Triều Dương như cách cậu đối với cô."
Tần Nhạn Dư nghĩ cũng không nghĩ tới, vấn đề mà Lý đạo nói một lần nữa lại xuất phát từ phía cô.
Cô không cam lòng lên tiếng: "Chẳng qua là do tôi lâu rồi không đóng phim cùng người mới. Khó tránh khỏi bị người mới làm cho ảnh hưởng đến tâm trạng."
Lý đạo: . . . .
Lý đạo cười ha ha, trong lòng phản pháo kịch liệt: Cô gái thật biết nói ngược :>. Diễn cùng với đại minh tinh như cô thì Lăng Thang mới chính là người nên nói câu -sợ bị ảnh hưởng đến tâm trạng, được chưa! Người mới như hắn diễn xuất coi bộ còn tốt hơn cô nhiều đó.
Lý đạo liếc nhìn Lăng Thanh một cái liền nhìn thấy hắn vẫn trầm ổn như vậy. Đối với việc bị Tần Nhạn Dư đem ra làm bia đỡ đạn, biểu tình trên mặt hiện rõ ba chữ: lười so đo.
Hắn hướng Lý đạo cười một chút, nhưng như vậy lại càng khiến cho Lý đạo xấu hổ. Tốt xấu gì thì ông cũng bắt người ta chịu ủy khuất mà diễn đi diễn lại. Thế nên ông chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn, âm thầm làm động tác cố lên với đối phương.
Hai người diễn thêm một lần nữa, Tần Nhạn Dư so với lần trước quả thực đã tốt hơn một chút, nhưng nếu đem so thực lực cùng Lăng Thanh thì quả là bì không kịp.
Cho nên, cảnh diễn này vẫn như cũ, nam chính càng yêu nữ chính bao nhiêu thì tình cảm mà nữ chính dành cho nam chính ngược lại, ít đi bấy nhiêu !!!
Đạo diễn đành phải cho diễn lại. Tần Nhạn Dư diễn mãi đến phiền, cố hết sức diễn cho ra cái nét mặt – dù cho cãi nhau vật vã nhưng vẫn yêu thương nồng cháy!
Lúc này, tình cảm của hai nhận vật bộc lộ ra bên ngoài xem như tạm thời cân bằng. Vẫn là phân cảnh cao trào đó, hai bên đương khẩu chiến đến lợi hại thì đột nhiên có tiếng trẻ nhỏ làm nũng!
Lý đạo:......
Lý đạo theo tiếng mà đi đến, tìm được tiểu ái nữ nhà mình thì thơm một cái. Aizz cảnh quay này, tạm thời cứ dừng lại ở đó đi nha ~
Trong lòng ông hiện tại, đối với Lăng Thanh: kinh diễm có, tò mò cũng có.
Ở những cảnh làm trợ diễn cho Tần Nhạn Dư, kỹ thuật diễn xuất của Lăng Thanh phải nói là vô cùng vững vàng và ổn định, rất xuất sắc. Không chỉ lời thoại được thể hiện hoàn mỹ, mà tâm tư nam chính như thế nào hắn đều nắm rất rõ ràng. So với bạn diễn còn tốt hơn vài phần, thậm chí khí chất tỏa ra có thể áp bức người khác, thành công khóa chặt ánh mắt của mọi người trên người hắn.
Ngay cả ông cũng phải thừa nhận, để làm được tất cả những điều trên, thật không dễ dàng.
"Cậu trước kia chưa từng tham gia diễn xuất?" Lý đạo nghi ngờ.
Lăng Thanh gật đầu, " Đúng vậy, tôi chưa từng diễn qua."
"Nhưng cậu biết đi vị, lời thoại cũng không tồi, năng lực khống chế cùng điều chỉnh cảm xúc so với diễn viên chuyên nghiệp còn tốt hơn, có thật là chưa từng diễn qua ?"
Lăng Thanh phẩy phẩy cây quạt, bình tĩnh nói: "Đi vị là đạo diễn trước đó dạy tôi, tôi nhớ rõ. Còn lời thoại và kĩ thuật diễn, cứ cho là tôi có thiên phú làm diễn viên đi."
Lý đạo:......
Lý đạo cảm thấy Lăng Thanh đặc biệt còn rất không biết xấu hổ!
Lăng Thanh hắn thật sự là không biết xấu hổ. Chuyện này bình thường thôi!
Những năm trở lại đây, muốn nổi tiếng ngoài tài năng ra phỏng chừng còn cần thêm chút mánh khóe. Hắn ở độ tuổi này, bộ dạng một tấm chiếu mới cái gì cũng không biết, nhưng thực chất lại có tư chất trong nghề hơn người. Cái concept thiên tài bất hảo này là rất thích hợp a~
Hắn sớm đã thấu đáo rồi, có cái gì mà phải xấu hổ đâu!
Lý đạo tuy rằng trong lòng cảm thấy cậu trai này lời như vậy mà cũng dám rói ra, đúng là không biết xấu hổ. Nhưng mà cũng tìm không ra một lý do để phủ nhận. Đơn giản là vì hắn nói đúng! Lăng Thanh trời sinh tư chất hơn người nên mới có sự tình như hôm nay đây: hành nghề diễn viên để kiếm cơm !
Người làm nghệ thuật, trong xương cốt nhiều ít đều có chút cao ngạo, chính bản thân ông cũng có, cho nên cảm thấy Lăng Thanh hẳn là cũng có. Nếu nói như vậy thì hắn không chỉ có thiên phú mà dường như còn hiểu rất rõ về bản thân mình nữa.
"Cậu đi tìm thầy Cao - người chỉ đạo võ thuật đi. Cảnh quay cuối là phân đoạn thu hình cận hành động của Chung Hoán và cậu. Cả hai người đều phải đi tìm thầy Cao luyện tập một chút trước khi quay chính thức."
Lăng Thanh gật đầu, xoay người đi tìm Cao Phong luyện võ thuật.
Cao Phong đang chỉ đạo vài động tác cho Chung Hoán, thấy Lăng Thanh bước đến, cười nói với Chung Hoán: "Đối thủ của cậu tới rồi."
Chung Hoán từ lúc chỉnh trang xong vẫn luôn ở chỗ Cao Phong luyện kiếm, không thấy cảnh quay vừa rồi của Lăng Thanh và Tần Nhạn Dư, cho nên cũng chẳng có ấn tượng gì đặc biệt với hắn.
Chung Hoán búng búng mũi kiếm trong tay, giọng điệu khinh miệt nói: "Sợ là cậu ta còn không đỡ được đường kiếm của tôi nữa là."
Nói xong thì giương mắt nhìn Lăng Thanh, bộ dáng không hề có ý che giấu lời nói ban nãy của mình.
Ngược lại với vẻ kiêu ngạo kia, Lăng Thanh lễ độ cười khẽ, Chung Hoán hừ hừ châm biếm, không nói gì.
Cao Phong thấy vậy, vội vàng đi đến bên cạnh Lăng Thanh: "Được rồi Chung Hoán cậu tự luyện tập đi, hiện tại tôi dạy cho Lăng Thanh, lát nữa hai người các cậu cùng nhau thực hành một chút cho tôi xem qua."
"Được." Chung Hoán nhìn Lăng Thanh, liếc mắt một cái: "Tôi thật trông chờ !"
Lăng Thanh nhìn cậu trai này xoay người đi về phía cách đó không xa, không biết vì sao, luôn muốn cười.
Hắn nhớ đến chính mình trước kia, thời điểm mới vừa tiến thân vào giới giải trí cũng gặp không ít ánh nhìn mỉa mai của các diễn viên trong đoàn, ngữ khí nếu không châm chọc thì cũng là khi dễ chèn ép hắn.
Khi đó Lăng Thanh sẽ còn tức giận, nghĩ một ngày nào đó, chính mình phải nổi tiếng hơn đám người đáng ghét này, làm cho bọn họ phải thành khẩn mà xin lỗi hắn vì chính những việc làm xấu xa của bản thân.
Nhưng mà hiện tại, hắn nhìn về thời điểm trước kia, lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Hắn đã đứng ở đỉnh cao nhất trong cái vòng này, cũng đã hưởng thụ qua đủ loại danh vọng, vinh quang mà vạn người mong cầu, tâm thái tự nhiên cũng thay đổi khác xưa.
Đối với hắn, Tần Nhạn Dư hay Chung Hoán đều như nhau, vẫn còn là các tiểu hậu bối ấu trĩ, thích châm châm vào khuyết điểm của người yếu thế hơn mình, dẫn đến bản thân càng dễ phạm sai lầm. Nhưng bởi vì tuổi nghề còn nhỏ nên không chấp nhất bon họ làm gì.
Hắn đương nhiên là không so đo rồi —— chỉ cần đối phương đừng làm ra chuyện gì quá phận!
Cao Phong cầm một cây quạt tương tự Lăng Thanh, bắt đầu chỉ đạo.
Phân cảnh Lăng Thanh và Chung Hoán đánh nhau đều diễn ra trên mặt đất, nên cũng không đòi hỏi kĩ thuật đánh đấm quá nhiều.
Hơn hết khán giả chủ yếu muốn xem phong thái của người diễn viên. Cho nên Cao Phong cố ý thiết kế động tác đẹp mắt một chút, đặc biệt là động tác của Hạ Triều Dương.
Ông cũng không rõ trình độ hiện tại của Lăng Thanh có thể tiếp thu được hay không, nên biểu diễn lần lượt ba động tác cho đối phương, độ khó theo thứ tự giảm dần.
"Cậu thấy mình có khả năng học được cái nào?" Cao Phong hỏi.
Lăng Thanh không chút do dự: "Cái thứ nhất."
Cao Phong kinh ngạc: "Động tác này là cái khó nhất, đẹp thì có đẹp, nhưng không dễ học. Trước đây cậu cũng chưa diễn qua, bản lĩnh võ thuật tạm thời là con số không, nên nếu chọn cái này, e là cả ngày luyện tập cũng chưa chắc luyện thành."
Lăng Thanh cười nói: "Tôi có thể thử. Hạ Triều Dương trong mắt các fans nguyên tác chính là nam thần. Đối với fans mà nói, nam thần lúc đánh nhau là đẹp nhất. Cho nên dựa vào điểm đó, động tác thứ nhất rất thích hợp."
Cao Phong cảm thấy hắn ngoài mặt không nói nhưng thật ra trong lòng đối với nhân vật mình phụ trách rất có trách nhiệm. Nhưng nói thì như vậy, phải xem có làm được hay không đã.
Nhưng là chưa đầy 40 phút sau, Cao Phong trầm mặc: "Cậu nói không biết một chút gì về võ?" Cao Phong khó có thể tin.
Lăng Thanh tận sức vào vai một tấm chiếu mới chưa trải sự đời: "Không có a."
Cao Phong không tin, rất không tin: "Chuyện này không thể. Động tác này tuy không thể so với võ thuật chân chính nhưng độ khó cũng không thấp, một người mới như cậu làm thế nào mà đi quyền, đánh kiếm thuận đến như vậy được. Một chút ngập ngừng cũng đều không có."
"Khả năng cao là tôi có thiên phú làm diễn viên đi." Lăng Thanh xuống chiêu "tấm bài vạn năng"- thiên phú
Cao Phong cảm thấy không đúng: "Cứ cho là cậu có thiên phú diễn xuất đi. Nhưng đó là văn không phải võ! Sao có thể không biết mà đánh giỏi như vậy được?"
Lăng Thanh nghĩ nghĩ có vẻ rất nghiêm trọng nói: "Có khả năng tôi thuộc dạng hiếm rồi, văn võ đều hơn người, song thiên phú."
Cao Phong: . . . .
Cao Phong nhất thời cũng quên mất phản ứng lại. Người trước mặt ông tuổi tác cũng không lớn, so với sinh viên đại học không khác biệt là bao, như thế nào mà da mặt có thể dày như thế này rồi. Hắn ta mở miệng nói chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhưng ông thì có nha!
"Cậu đúng là không biết khiêm tốn mà." Cao Phong cảm khái.
"Quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo, tôi cho rằng, bản thân tôi làm được thì nói làm được. Nếu đã làm tốt đến mức này mà vẫn luôn miệng chối: cái này không được tốt lắm, cái kia thì không biết như thế nào,.. Như vậy đem so với những người thật sự không có bản lĩnh thì thật không công bằng với họ."
Cao Phong: . . . . Hắn nói vậy hình như cũng có lý!
Không ai dám có ý nghĩ sẽ cùng thiên tài phân tranh cao thấp, nhưng là tất cả mọi người sẽ đối với người thực lực ngang mình mà tranh đấu hơn thua.
Giống như chính ông ban nãy còn cảm thấy Lăng Thanh và Chung Hoán có thể là đối thủ của nhau: một người mới vào nghề cùng một kẻ vừa học võ thuật.
Nhưng sau khi nhìn thấy năng lực thực sự của Lăng Thanh thì không khỏi cảm thán. Chung Hoán không phải là không có năng lực, cậu ấy như vậy mới đúng là tiêu chuẩn của người bình thường. Ngược lại, Lăng Thanh mới chính là kẻ không bình thường!
"Chúng ta thực hiện hết một lần luôn đi." Cao Phong nói: "Những động tác trước đó cậu còn nhớ không?"
"Tôi nhớ." Lăng Thanh gật đầu.
Cao Phong nghe vậy, không nói nữa, cùng Lăng Thanh luyện tập hoàn chỉnh từ đầu đến cuối một lần.
Đến lần thứ hai, Lăng Thanh hoàn toàn đã có thể tự mình luyện tập, không cần nhìn theo Cao lão sư nữa.
Cao Phong còn tưởng phải làm mẫu thêm lần thứ ba, kết quả ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị một câu của Lăng Thanh đánh tan thành mây khói:
"Không cần làm mẫu nữa đâu thầy Cao. Tôi đã nhớ rồi, tôi thực hành thử, thầy xem giúp tôi là đã đúng hay chưa nhé."
Cao Phong: . . . .
Cao Phong cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng.
Mà chờ đến khi Lăng Thanh thực hiện xong tất cả động tác, Cao Phong mới biết được cái gì gọi là chân chính đả kích!
Mấy chữ "Thực hành thử" từ miệng Lăng Thanh không phải đơn giản là "triển lãm" một chút động tác vừa học được. Mà là trong nháy mắt, hóa thân ngay thành Hạ Triều Dương, trong lúc cùng đối phương giao thủ cũng không quên thêm thắt biểu tình cũng xúc cảm. Thấy rõ nhất chính là đôi mắt hắn trở nên sắc bén hơn.
Hắn vừa đánh nhau, vừa thuận theo động tác mà biến hóa biểu tình cho thực phù hợp, tựa hồ phát hiện đối thủ còn rất thú vị, bởi vậy động tác mang theo vài phần trêu đùa, để ý quan sát sẽ thấy được hắn biến đổi linh hoạt ra sao.
Cao Phong nhìn theo, phảng phất như chính mình vừa xem xong một buổi biểu diễn võ thuật vậy: có kỹ thuật, cũng có nghệ thuật.
Ông nhìn mãi cho đến khi Lăng Thanh xoay người đứng yên, thực tự nhiên mà giơ tay phẩy phẩy ra hiệu ý bảo đình chiến, mặt mày đều mang theo ý cười.
"Không đánh nữa, cậu cũng không đánh trả lại tôi, không vui gì hết."
Ngữ khí tự nhiên, biểu tình thanh đạm, rõ ràng đứng tại phim trường ồn ào, lại tựa như một vị công tử anh tuấn bất phàm, không vướng bụi trần thế. Nhìn kiểu nào cũng thấy nổi bật !
Lăng Thanh nói không sai, Cao Phong nghĩ ngợi, hắn thật sự là văn võ song toàn, tư chất thiên phú.
Người như vậy, trời sinh nhất định phải diễn xuất, hơn nữa khẳng định sẽ nổi tiếng, nổi đến cùng cực!
Cao Phong vỗ tay, cực lực đè nén sự ngạc nhiên trong lòng mình, khẳng định nói: "Không có vấn đề, động tác của cậu vô cùng chuẩn, đánh rất đẹp. Tôi gọi Chung Hoán lại đây, các cậu thực hành cho tôi xem thử."
"Được." Lăng Thang gật gật.
Cao Phong gọi trợ lý đi kêu Chung Hoán lại, trong lúc đó tiếp tục cùng Lăng Thanh hàn huyên vài câu.
Chung Hoán nghe được Tiểu Lý gọi mình qua thực hành cùng Lăng Thanh thì không khỏi kinh ngạc. Cậu nhìn điện thoại trong tay: "Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, Lăng Thanh học xong rồi sao?"
Tiểu Lý gật đầu, trong mắt đều phiếm quang: "Học xong rồi, hơn nữa động tác đặc biệt rất chuẩn, đến cả thầy Cao cũng kinh ngạc không thôi. Tôi đi theo thầy Cao lâu như vậy, lần đầu tiên thấy có người học nhanh mà còn học tốt đến thế, quá lợi hại!"
Hay là đây chính là thực lực của diễn viên thủ vai nam chính sao, Tiểu Lý ở trong lòng kinh ngạc cảm thán.
Chung Hoán vẻ mặt hoài nghi, nhanh như vậy đã học được ? Lại còn rất chuẩn? Có thật không đó ? Cậu đây không tin.