Chương 81: Câu chuyện theo đuổi vợ tử triền lạn đả của Thẩm Phóng Phóng (Năm)

Edit: Cực Phẩm

Thẩm Phóng dùng chăn bọc hai người kín mít lại, sau đó thuận thế ôm eo Tạ Nguyên, lại dùng cằm cọ cọ đầu Tạ Nguyên sau đó hài lòng nhắm mắt lại dự định ngủ.

Dự định ngủ…

“Anh mới vừa nói vật gì… quậy phá trên giường kia?” Tạ Nguyên đợi một hồi, cảm thấy nếu mà mình không mở miệng ra hỏi nữa thì Thẩm Phóng sẽ ngủ như vậy luôn, vì thế chần chờ hỏi.

Cũng không phải Tạ Nguyên nhát gan, nhưng trước đây lúc Hạ Lạc còn ở phòng này vẫn thường phổ cập kiến thức về linh dị quái đàm cho mọi người!

Ví dụ như khi buổi tối đi vệ sinh, sẽ có một thanh râm run rẩy từ trong hắc động toát ra hỏi cậu “Dưa vàng dưa bạc và dưa sắt, cây nào là cậu làm rơi”, nếu như không thành thật trả lời là dưa sắt thì sẽ bị ác quỷ kéo vào địa ngục…

Ví như như lúc đêm khuya vắng người thì trên lầu luôn luôn có thanh âm giống thủy tinh cầu rơi trên mặt đất, mà nếu như cậu nhìn lên lầu sẽ thấy một nam oan hồn cơ bụng rắn chắc đang nhặt trứng rơi đầy đất…

Ví như như lúc đúng 0 giờ nửa đêm, đứng trước gương trong toilet tắt đi tất cả đèn chỉ đốt một cây nến, sẽ thấy được trong gương rằng kiếp trước mình là công hay là thụ…

Vô cùng đáng sợ!

“Đúng thế, có quỷ quấy phá.” Thẩm Phóng hài lòng thưởng thức dáng vẻ hơi có chút khẩn trương của Tạ Nguyên, cảm thấy bà xã thật là hết sức đáng yêu!

“… Anh đừng gạt người? Làm sao mà có quỷ quậy được?” Tạ Nguyên nghi ngờ nhìn chằm chằm khuôn mặt mặt nghiêm túc của Thẩm Phóng.

“Không gạt em đâu, ngay lúc tắt đi bỗng nhiên anh thấy trên tường hiện lên hai cái mặt người quỷ dị! Cho nên lập tức anh liền nhảy xuống!” Thẩm Phóng nói, đột nhiên bụp che miệng lại, một lát sau mới thần bí hề hề nói: “Buổi tối không thể nói quỷ, càng nói thì càng quấy ghê hơn, để sáng sớm mai chúng mai kiểm tra một chút.”

“Cho dù là thế thì anh cũng lăn đến giường đối diện mà ngủ đi!” Tuy rằng Tạ Nguyên bị biểu tình và giọng nói âm u củaThẩm Phóng làm cho sợ hãi, nhưng vẫn rất không muốn ngủ cùng một chỗ với hắn. Do là mùa hè nên hai người có mặc ít đi, phần da loã lồ bên ngoài dán vào nhau có cảm giác vô cùng kỳ quái!

“Không đâu, anh sợ lắm.” Thẩm Phóng càng ôm người chặt hơn, lạnh lùng nói: “Hơn nữa không chừng chúng sẽ canh lúc em ngủ say mà dán gần vào mặt em…”

“Đừng nói nữa mà!” Tạ Nguyên rùng mình một cái, vội vàng nhắm mắt lại, ném ý nghĩ kinh khủng trong đầu đi. “Nếu như sáng mai tôi tìm cái gì cũng không có thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

Thẩm Phóng vừa ừ ừ ừm ừm đáp lời vừa dùng cánh tay cùng chân quấn Tiểu Tạ Nguyên lại.

Giống y như con quái vật xúc tua!

Hơn nữa bắp đùi còn ở chỗ rất muốn chết của Tạ Nguyên cọ qua cọ lại vài cái.

“Không được nhúc nhích.” Tạ Nguyên cắn răng nghiến lợi hung hăng nhéo một cái trong bắp đùi Thẩm Phóng.

“Bà xã, em có phản ứng.” Thẩm Phóng nhịn đau lại cọ tiếp hai cái, hết sức kiên trinh bất khuất!

“Lăn xuống.” Tạ Nguyên xuất ra toàn lực gắng đẩy người xuống dưới.

“Nửa đêm khi Tiểu Minh giật mình tỉnh giấc, lúc mở hai mắt mới thấy có hai khuôn mặt trắng bệnh thất khiếu chảy máu dính sát vào mặt mình! Chúng dùng thanh âm khàn khàn nói với Tiểu Minh rằng…” Thẩm Phóng dùng điệu bộ bà ngoại kể chuyện xưa!

Tạ Nguyên cứng đờ một chút không nói gì, tức giận trở mình hướng vào tường ngủ.

Thẩm Phóng lại dán sát vào!

Không dứt!

Thần phiền!

Sáng sớm hôm sau Tạ Nguyên không huyền niệm chút nào tỉnh lại trong lòng Thẩm Phóng.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Thẩm Phóng dính sát vào trước mặt mình!

Tạ Nguyên sợ run cả người.

Mẹ nó, mới sáng sớm đã cố ý hù doạ người khác!

“Sáng tốt lành, bà xã.” Thẩm Phóng ôn nhu hôn một nụ hôn chúc buổi sáng lên trán Tạ Nguyên.

Tạ Nguyên sờ sờ mặt, cảm thấy hình như trên mặt mình cũng dính nước bọt!

Trên môi cũng thế!

Nhất định là vừa lén hôn! Cái tên này!

Vì thế Tạ Nguyên không nói gì đỏ mặt đẩy Thẩm Phóng ra, nhanh nhẹn leo lên giường trên.

Chỉ thấy tường trắng bên giường có hình vẽ hai người nhỏ…

Bút pháp vô cùng đơn sơ, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra là được hai người…

Nhưng là một trên một dưới, giống như đang ba ba ba!

Phía dưới hai người nhỏ này là một học trưởng —— “Cố học trưởng và tui”.

… Hiển nhiên đây là vào một đêm đói khát khó nhịn Tiểu Hạ Lạc len lén vẽ lên tường phát tiết!

Chẳng những rất hạ lưu hơn nữa vô cùng không có tố chất!

Phát tiết xong còn không lau là muốn giữ lại bóc ra à?

Nhưng đích thật Hạ Lạc không có nghĩ đến sẽ có người chạy đến giường mình ngủ…

“Anh đùa giỡn tôi vui lắm đúng không?” Tạ Nguyên cắn môi, dùng ánh mắt độ không tuyệt đối căm tức nhìn Thẩm Phóng lấm la lấm lét đang leo lên giường.

“Đích thật có mặt mà.” Thẩm Phóng vô tội chỉ chỉ hai hình nhỏ. “Hai người.”

Tạ Nguyên trầm mặc một lát, lần đầu tiên không mắng lại cũng không đánh đấm, chỉ là thở dài nhẹ giọng nói: “Tôi phải đi làm.”

“A…” Thẩm Phóng nháy nháy mắt. “Bà xã em giận thật à?”

Tạ Nguyên không nói một lời rửa mặt chỉnh đốn rồi ra ngoài.

Tâm tình thật không tốt!

Mẹ nó, tiện nhân Thẩm Phóng này, cuối cùng là câu nào thật câu nào giả!?

“Bà xã, anh sai rồi! Anh không bao giờ gạt em nữa!” Trong siêu thị, Thẩm Phóng tội nghiệp ngồi xổm đằng sau giúp Tạ Nguyên vặn nắp từng chai từng chai.

“… Xin chào, đây là thức uống trà xanh hoan nghênh thưởng thức.” Tạ Nguyên mỉm cười với tiểu ca qua đường.

“Không được liếc mắt đưa tình với người khác!” Thẩm Phóng từ từ đứng dậy từ sau bàn!

Vô cùng dọa người.

Tạ Nguyên xụ mặt không nói lời nào.

“Bà xã, để anh ngâm thơ bồi tội với em được không?” Trong đầu của Thẩm Phóng hoan thoát toát ra một sáng ý thiên tài! “Sừ hòa nhật đương ngọ, thanh minh thượng hà đồ

[1]. Tế bào gốc tạo máu, Thẩm Phóng…”

[1] Sừ hoà nhật đương ngọ: cày ruộng đương lúc ban trưa. Thanh minh thượng hà đồ: tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh.

“Đừng phá nữa.” Tạ Nguyên mệt mỏi lắc đầu.

“Anh thích em mà, em không thể cười một cái với anh sao?” Thẩm Phóng kéo kéo tay Tạ Nguyên.

“… Nói thích cái gì.” Tạ Nguyên hơi nhíu mày hất tay ra. “Chỉ qua là một lúc anh cao hứng muốn đùa giỡn tôi thôi.”

Trước đây Tạ Nguyên chỉ đơn thuần nghĩ Thẩm Phóng rất phiền, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy hắn rất khôi hài, lại cũng không có tâm tình phức tạp gì.

Thế nhưng khi bị hôn qua trong lòng Tạ Nguyên có chút rối bời.

Cũng không nói được rốt cuộc mình nghĩ muốn như thế nào.

Nhưng mà có thể khẳng định không phải đơn thuần là đánh đuổi Thẩm Phóng hay là đánh vào bệnh viện…

“Không phải, là vô cùng thích.” Thẩm Phóng cũng không để ý bên cạnh có người, vô cùng không bị cản trở nhiệt tình bày tỏ nói: “Vừa nhìn thấy em anh đã muốn ôm em, hôn em, kề cận em, đè em… Tuyệt đối là vô cùng thích! Thật ra anh đã sớm len lén theo dõi em rất lâu rồi, trải qua thâm tư thục lự

(nghĩ cặn kẽ)

sau đó mới có can đảm xuất hiện đó.”

Tục ngữ nói đúng, soái ca bày tỏ mới gọi là bày tỏ, sửu nam bày tỏ thì được gọi là quấy rối

tìиɧ ɖu͙©.

Thế nhưng tuy rằng dáng dấp Thẩm Phóng rất soái, bày tỏ vẫn cứ giống quấy rối

tìиɧ ɖu͙© được chứ!

Quả thật quá hỏng bét!

Tạ Nguyên nhún nhún vai, mi mắt buông xuống, mắt hai mí lông mi dài đẹp giống như tiểu vương tử.

Qua một lúc lâu hắn mới hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ly giấy trong tay giống như không chút để ý nhẹ giọng nói: “Phiền anh lúc theo đuổi người khác có thể nghiêm túc một chút được chứ?”

Thẩm Phóng ngẩn ra, sau đó cợt nhả nói: “Thật ra anh vô cùng nghiêm túc đấy.”

Tạ Nguyên bĩu môi.

“Đều do em quá nghiêm chỉnh, cho nên anh phải không đứng đắn một chút, âm dương điều hòa mà.” Thẩm Phóng không chỉ hết sức vô sỉ đổ trách nhiệm cho người khác mà còn rất không tình thú hỏi: “Em muốn anh đứng đắn theo đuổi em à?”

“Tôi không nói thế, biến đi.” Tạ Nguyên đá một cước vào chân Thẩm Phóng, không dùng lực.

“Anh hiểu rồi!”

Sau đó Thẩm Phóng Phóng liền hoan thoát mà biến thật xa!

Vừa chạy vừa xoay người làm động tác chữ “V” nữa!

Thật sự là quá thiếu

[2]!

[2] Nguyên văn là thiếu [khiếm]: chỉ thiếu mặt nào đó, ví dụ như thiếu đánh…

Toàn bộ một buổi chiều Thẩm Phóng cũng không xuất hiện lại.

Khi buổi tối tan làm, Tạ Nguyên vừa bước khỏi cửa lớn siêu thị đã thấy Thẩm Phóng tây trang giày da cầm một bó hoa tiên diễm vô cùng anh tuấn đứng trước mặt mình.

Phân đoạn này xuất hiện trên người Thẩm Phóng quả thật chính là tràn đầy cảm giác không hài hoà!

“Lúc này chắc đủ nghiêm chỉnh rồi nhỉ…” Thẩm Phóng kéo kéo cà vạt quỳ một chân trên đất, nháy nháy mắt tràn ngập mị lực cười nói: “Bà xã, em có biết mùa này muốn gom đủ bảy loại màu hoa cúc có bao nhiêu khó khăn không?”

Tạ Nguyên lấy lại bình tĩnh liếc bó hoa, đáng lẽ vươn tay muốn nhận bó hoa nhưng lại nhanh chóng dừng lại giữa không trung.

Mẹ nó, lại dám tặng người sống hoa cúc à!

Nghiêm chỉnh cả nhà anh!