🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cực Phẩm
Bởi vì cả buổi tối Thẩm Phóng một mực cố gắng “dùng các loại tình yêu nóng bỏng nóng hổi của mình hoà tan trái tim của băng sơn mỹ nhân”, cho nên Tạ Nguyên bị các loại hình dáng hoan thoát hành hạ một đêm, sau đó cậu cảm thấy tinh thần của mình sắp tiến sát vào biên giới hỏng mất rồi.
Gần như cả đêm không ngủ!
Chỉ cần lại thêm một cọng rơm nữa thôi!
Người bình thường hiếm thấy trong thế giới tan nát này sẽ hắc hoá!
“Bà xã bà xã, anh mua đồ ăn sáng cho em nè.” Thẩm Phóng đẩy cửa phòng ngủ ra, đi đi nhảy nhảy chắp tay sau mông chạy vào.
Tạ Nguyên nâng nâng mí mắt, rất muốn dùng một cái tát quất chết hắn.
Thẩm Phóng vô cùng quen thuộc ngồi bên giường Tạ Nguyên, dưới ánh sáng mặt trời rọi xuống trông rất suất khí, vừa cười vừa nói: “Ở chỗ này anh có đại lạp xưởng trứng ốp lếp em yêu nhất, còn có hai quả trứng a…”
“Câm miệng!” Tạ Nguyên đạp một cước cho Thẩm Phóng nằm xoè trên mặt đất.
Thẩm Phóng linh hoạt bày ra tư thế cún con chống đỡ mặt đất!
“Chậc chậc, nguy hiểm quá, đại lạp xưởng trứng ốp lếp của anh suýt nữa bị đập nát rồi…”
“Không bị đập nát mới tiếc.” Tạ Nguyên oán khí tận trời mà trở mình hướng tường ngủ, dùng cái mông quay qua Thẩm Phóng biểu thị bản thân mình vô cùng không chào đón hắn!
Đây thật sự quá tính sai được chứ!
Làm sao có thể dùng mông đối mặt
đồng chí gay
được?
Hiển nhiên là kinh nghiệm đối địch không đủ!
Quả nhiên Thẩm Phóng không buông tha cơ hội ** tuyệt vời này, rất đáng đánh đòn vươn tay sờ sờ bóp bóp!
Hơn nữa còn dùng cả hai tay!
“Anh làm gì vậy!?” Tạ Nguyên hoảng sợ, sau đó rụt về cuốn toàn bộ mình trong chăn, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái táo.
Giống như bé cừu vui vẻ điềm đạm đáng yêu bị sói xám khi dễ!
Thẩm khiếu thú
[1]
da^ʍ tiện chà xát hai tay, nghiêm cẩn bình luận: “Vẻ ngoài rất căng rất vểnh nhưng xúc cảm lại ngoài ý muốn khá mềm mại, anh cho em 9.5 điểm, anh chỉ mong muốn có một ngày được ừm trong vị tuyển thủ này…”
[1] Khiếu thú hay Khiếu Thú Dịch Tiểu Tinh, là đạo diễn, là một trong những người sáng lập Công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình Vạn Hợp Thiên Nghi, sản xuất nhiều bộ phim hài.
Rất vi điệu mà thiếu một chữ “chết”!
“Anh câm miệng!’ Tạ Nguyên bi phẫn lại bất lực, thế nhưng với tên lưu manh vô lại Thẩm Phóng này mắng cũng mắng đánh cũng đánh rồi nhưng tất cả đều không có hiệu quả gì!
Vì vậy, Tạ tiểu mỹ nhân hận hận cắn môi đập giường một cái!
Vô cùng vừa nhìn đã thấy thương!
“Bà xã đừng đập đau tay đó.” Thẩm Phóng cười hì hì cầm tay Tạ Nguyên lên thổi phù phù, sau đó thần thái sáng láng nói: “Xế chiều hôm nay chúng ta đi hội chùa nha!”
“Ngày hôm qua đã nói không đi mà.” Tạ Nguyên giật mình, vẫn đang cố gắng giảng đạo lý với tiện nhân Thẩm Phóng này. “Không phải anh nói không đi hội chùa thì cho anh vào ở sao? Đã vào ở rồi anh còn muốn thế nào nữa?”
Thật ra còn có một cái điều kiện là “Hôn một cái” nữa!
Hơn nữa trên thực tế cũng hôn rồi!
Chẳng qua Tạ Nguyên xấu hổ không nói ra mà thôi.
Cái gì đậu xanh rau má ba chọn một!
Rõ ràng đã chọn xong rồi mà!
“Em nói cái gì anh không hiểu đâu se~ um~ ni~ da
[2]~!” Thẩm Phóng lộ ra một hàm răng trắng, cười đến vô cùng suất.
[2] Seumnida (tiếng Hàn): đây là một đuôi từ kết thúc thể hiện sự tôn kính, trang trọng, khách sáo.
Một giây đồng hồ liền biến thành bạn bè ngoại quốc hiền lành mà mê mang!
Toàn thân Tạ Nguyên thoát lực nằm ngang dùng gối che đầu, quyết định lập tức tiến vào mộng đẹp luôn.
“Bà xã, đi nha đi nha, không đáp ứng thì anh ra ban công khiêu vũ thoát y đó nha.” Thẩm Phóng anh tuấn nháy mắt một cái.
“Ai thèm quản anh!” Tạ Nguyên ra sức căm tức nhìn hắn.
Vì vậy, một giây sau Thẩm Phóng liền xông ra ngoài!
Hết sức không bị cản trở lửa nóng!
Không có nửa điểm chần chờ!
Tạ Nguyên sợ hãi nhảy xuống giường, vừa định khiến hắn lập tức quay về, từ phía sân thượng liền bay vào một cái quần!
“Thẩm!!! Phóng!!!” Tạ Nguyên tê tâm liệt phế rống to.
Đáp lại hắn là một cái qυầи ɭóŧ tứ giác ô mai màu hồng nhạt theo sát quần kia bay vào!
Vô cùng táo bạo!
Mọi người cùng nhau đứng lên nào!
“Bà xã, mở nhạc cho anh nữa, phải high một chút!” Thẩm Phóng thò đầu từ ngoài cửa vào, cực kỳ cợt nhả vô liêm sỉ! “Phía dưới có thật nhiều khán giả… Đúng rồi, đây là phòng 508 đúng không?”
Cả người Tạ Nguyên trong nháy mắt liền bốc cháy!
Vì vậy hắn cũng không thèm quản trạng thái không mặc quần của Thẩm Phóng hai ba bước liền ra túm Thẩm Phóng quăng lên trên giường sau đó rất không khí chất mà cưỡi lên dự định tẩn cho hắn một trận thành đầu heo luôn!
“Bà xã, em thích tư thế cưỡi ngồi thế này thật làm anh bất ngờ…” Thẩm Phóng chớp chớp mắt giơ tay xoa xoa cằm nhọn của Tạ Nguyên.
“Xem ra hôm nay tôi thật sự phải tống anh vào bệnh viện!” Tạ Nguyên tức giận đánh bay tay hắn rồi nhìn xuống dưới!
Cũng không phải Tạ Nguyên thích xem đâu…
Thế nhưng là một mỹ thiếu niên ôn nhu hiền lành, trước mỗi lần Tạ Nguyên động thủ đánh người đều phải tích góp từng tí một giá trị tức giận được chứ!
Không phải không xuống tay được!
… Thế nhưng đậu xanh rau má đây không phải là ăn mặc rất chỉnh tề sao!?
“Anh còn chưa kịp cởi nha.” Thẩm Phóng ôm lấy Tiểu Tạ Nguyên đang trợn mắt hốc mồm bạo tạc vào lòng sau đó thành thạo lăn một vòng, một giây sau liền nông nô xoay người ca xướng
[3]! “Bạn cùng phòng của em treo đồ trên đó, khán giả phía dưới sẽ không thấy rõ anh khiêu vũ đâu…”
[3] Tác giả chế từ tựa đề bài hát “Nông nô nổi dậy ca xướng” (Phiên thân nông nô bả ca xướng).
Một đời diễn xuất đứng đầu của vũ nam Thẩm Phóng Phóng nhất định phải theo đuổi hiệu ứng sân khấu giỏi nhất!
Tạ Nguyên cảm thấy có chút đau dạ dày, giơ tay lên muốn xoa bụng lại phát hiện không biết lúc nào mình đã bị đè ở phía dưới.
Vô cùng tựa như mộng ảo!
“Cùng anh đi hẹn hò nha, bà xã, không đi anh liền hôn em.” Thẩm Phóng tiến gần hơn, môi hai người gần như sát vào nhau. “Hơn nữa còn là hôn lưỡi!”
“Anh có tin tôi cắn đứt đầu lưỡi anh luôn không?” Tạ Nguyên vừa tức vừa vội, gần như sắp khóc lên!
Thế nhưng cả người Thẩm Phóng đều áp phía trên khiến cậu không tránh thoát được.
Này chính là cái tiết tấu tiểu tức phụ chịu khổ cường bạo đây!
“Mau đáp ứng anh.” Thẩm Phóng híp mắt tiếp tục dán sát vào, lại tiếp tục lợi dụng mà bắt đầu đếm ngược! “Mười, bảy, năm, hai…”
Đúng vậy.
Thẩm Phóng Phóng hắn mới không đếm liên tiếp đâu!
“… Được rồi, tôi đi được chưa?” Tạ Nguyên bi phẫn nghiêng đầu qua chỗ khác.
Sau đó khuôn mặt của cậu bị Thẩm Phóng hung hăng hôn một cái!
“Chụt” một tiếng!
Vô cùng vang dội!
Hơn nữa dường như còn dính nước miếng!
Lành lạnh!
Vì vậy, chưa tới trưa cùng phân nửa buổi chiều, cả người Tiểu Tạ Nguyên đều không tốt liền tội nghiệp ôm máy tính co lại ở góc giường lên mạng, mỗi khi Thẩm Phóng đến gần trong vòng ba thước thì Tạ Nguyên sẽ lấy gối ném vào mặt hắn!
Thẩm Phóng bưng một phần đồ ăn gọi ngoài, vô tội chớp chớp mắt.
“Cút xa một chút.” Tạ Nguyên lạnh như băng nói.
Thật ra bình thường Tiểu Tạ Nguyên không phải cái dạng này đâu.
Thế nhưng hiện tại cậu thật sự rất tức giận.
Không chỉ có tức Thẩm Phóng, mà còn tức bản thân mình nữa.
Bởi vì lúc sáng hắn rõ ràng nghĩ nếu như Thẩm Phóng thật dám hôn xuống thì mình nhất định phải nhanh chóng nhấc cái ghế bên giường lên đập cho Thẩm Phóng một đầu nở hoa!
Nở bung như hoa rosa rubus luôn!
Nhưng lúc thật sự hôn thì Tạ Nguyên lại không tức giận như mình nghĩ, ngược lại còn có chút trứng trứng… tê dại!
Tê dại!
Đừng đùa chứ, mình cũng không phải tiểu tiện nhân Hạ Lạc, làm sao có thể bị nam nhân hôn đến tê dại!
Chắc chắn là ảo giác!
Tạ Nguyên hất đầu một cái, dứt khoát tắt đi trang Baidu tìm kiếm “Làm sao phán đoán khoa học mình không là đồng tính luyến ái”.
“Bây giờ em rất mê mang đúng không?” Thẩm Phóng hỏi dò.
“Mê mang cái gì?” Tạ Nguyên cảnh giác hỏi lại.
“Mê mang mình có phải đã thích anh hay không.” Thẩm Phóng cười đến rất anh tuấn.
“Không thể nào.” Tạ Nguyên cười nhạt, bèo nước gặp nhau dựa vào cái gì mà đột nhiên thích anh!
… Tuy rằng dường như không có tức giận như trước nữa.
Có giao hẹn sẵn rồi, Tạ Nguyên buộc lòng phải theo Thẩm Phóng đi hẹn hò.
Hội chùa đêm thất tịch thật sự vô cùng náo nhiệt, hơn nữa mấy người bán hàng hai bên đường chào hàng rất nhiều đồ như là áo tình nhân, móc khoá tình nhân, khoá chung tình mấy loại phát rồ gì đó… Quả thật khắp nơi đều tràn ngập không khí tình yêu.
Vô cùng khoa trương!
Tạ Nguyên cúi đầu đếm những viên gạch trên mặt dất, rất sợ Thẩm Phóng nhất thời cao hứng mà đi mua hai bộ quần áo tình nhân ép mình thay trên đường…
“Mời em ăn mực nướng này.” Thẩm Phóng bịch bịch bịch chạy đến, vươn tay đưa một xiên mực nướng.
Tạ Nguyên hơi nheo mắt lại, nhìn Thẩm Phóng đang chạy dưới ánh trời chiều.
Thân ảnh cao gầy tuấn tú hiện lên mờ ảo dưới ánh mặt trời.
Tuy rằng hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan, thế nhưng vẫn có thể đoán được dáng vẻ của hắn, khoé mắt đuôi mày nhất định lộ chút ý cười nghịch ngợm, khóe môi giương thành một độ cung trông rất tà khí, giống như không bao giờ tức giận vậy.
Thật ra nếu lời nói của Thẩm Phóng không đáng khinh thì hắn cũng là một thanh niên tốt!
“… Cảm ơn.” Tạ Nguyên dùng sức nháy mắt một cái, trong lòng cảnh báo mình ngàn vạn lần không nên bị dáng tươi cười của nhị hoá này che mắt, sau đó giơ tay nhận xiên mực nướng.
Khi hai đầu ngón tay chạm vào nhau, Tạ Nguyên rất mất tự nhiên rụt lại một chút.
“Này, em có cảm thấy chúng ta thiếu một chút gì đó khác với mấy tình nhân xung quanh không?” Thẩm Phóng nhạy cảm chú ý đến động tác nhỏ của Tạ Nguyên.
“… Chúng ta căn bản không phải tình nhân.” Tạ Nguyên trắng mắt liếc Thẩm Phóng.
Thay đổi khái niệm gì gì đó thật là vô cùng đê tiện vô sỉ!
“Đáp án! Chính là thiếu một chút độ thân thiết!” Thẩm Phóng hăng hái bừng bừng búng tay ‘tách’, giống như Tạ Nguyên thật sự trả lời hắn. “Vậy em nghĩ phải cải thiện vấn đề này thế nào?”
Thật sự là không biết xấu hổ!
“Tôi không nói như vậy.” Tạ Nguyên nhìn chằm chằm mặt Thẩm Phóng, hung tợn cắn một miếng mực nướng.
“Quả nhiên em cũng hiểu được chúng ta phải nắm tay.” Xem ra Thẩm Phóng Phóng đã hoàn toàn từ bỏ da mặt và tôn nghiêm của nhân loại rồi!
“Tôi không muốn.” Tạ Nguyên cố gắng cựa tay ra khỏi tay Thẩm Phóng.
“Vậy hôn một cái, hai chọn một.” Thẩm khiếu thú lại tung ra một vấn đề đơn giản khoác da vấn đề phức tạp!
Sau đó không đợi Tạ Nguyên châm chọc, Thẩm Phóng liền cúi người một cái, dùng xiên mực nướng che mặt hai người, bá đạo hôn xuống.
Xiên mực nướng che mặt gì gì đó, hiển nhiên là Thẩm Phóng đạo từ sáng ý trong Sekaiichi Hatsukoi
[4]!
[4] Sekaiichi Hatsukoi: là tên một bộ anime và manga của tác giả Nakamura Shungiku. Tên tiếng Việt là: Mối tình đẹp nhất thế gian.
Hơn nữa lần này không phải hôn mặt mà là hôn môi!
Còn vô cùng thành thạo mà vói đầu lưỡi vào!
Hôn lưỡi thình lình xảy ra thật sự là vô cùng nóng bỏng nhiệt tình, còn xen lẫn hương vị nồng đậm của mực nướng.
Trong đầu Tạ Nguyên ‘ông’ một tiếng, cảm thấy trong cơ thể mình tựa hồ có gì đó hoàn toàn bị phá hỏng!
~*~
Hoa rosa rubus