Edit: Cực Phẩm
Sáng hôm nay, Hạ Lạc bị nam nhân anh tuấn nhà mình hôn tỉnh.
Cửa phòng ngủ mở rộng, gian tình rất dễ dàng bị người khác biết đó!
Vì thế, Hạ yêu nghiệt lo lắng đẩy người ra, cẩn thận nhìn quanh một lát, vô cùng có giác ngộ!
“Ngốc quá, không sao rồi.” Cố Phong sờ đầu nhỏ của vợ mình, hôn càng thêm kịch liệt. “Ba mẹ anh đồng ý rồi.”
Nhớ tới cuộc nói chuyện tối qua, Cố Phong có chút muốn cười.
“Nói cái gì cũng muốn ở cùng một chỗ với nhau đúng không?” Ba Cố tà mị nhướng mày một cái!
“Dạ.” Cố Phong cũng nhướng mày, vô cùng hung hăng càn quấy.
Một lớn một nhỏ hai tên phúc hắc cứ đọ nhướng mày như thế!
“Nếu lần này ba nhốt con lại thì sao?” Ba Cố không chút để ý ném một miếng kẹo cao su cho một bé Dobermann rồi xem bé nhai dính răng không mở miệng được, hài lòng cười!
“Nếu ba nhốt con lần nữa.” Cố Phong nhìn Dobermann, nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt lại rất bình tỉnh. “Con có bò cũng phải bò ra ngoài.”
Sau đó, ba Cố “phụt” một tiếng cười ra miệng!
Mẹ ơi, cái sắc mặt nghiêm túc của con trai thú vị quá!
“Được rồi, đừng trêu con nữa.” Mẹ Cố nhìn không nổi, lấy thìa cà phê chọt chọt cái đầu toàn chủ ý xấu của ba Cố, sau đó nói với Cố Phong: “Đứa bé Hạ Lạc này rất ngoan, con đừng có ăn hϊếp người ta giống như ba con.”
“Mẹ…” Trong nháy mắt, Cố phúc hắc đã bị cảm hoá.
“Thật ra đây là ý của ba con.” Mẹ Cố thở dài.
“Chuyện lúc trước… Ba muốn nói với con một câu xin lỗi.” Khó có được lúc ba Cố nghiêm túc một lần, đứng dậy cho con trai lớn một cái ôm ấm áp, trầm giọng nói: “Ba mẹ chúc hai con hạnh phúc.”
Sau khi tức giận và khϊếp sợ ban đầu qua đi, mấy năm nay ba Cố cũng đi gặp các chuyên gia về vấn đề này. Tuy rằng lúc đầu có chút khó tiếp thu, nhưng chuyện này của con trai cũng không thể thay đổi được vì nó là tính hướng trời sinh, ba Cố từ từ thuyết phục mình tiếp nhận chuyện này.
Còn có gì hạnh phúc hơn là thấy hai đứa con trai mình có cuộc sống hạnh phúc?
Không có!
“… Nhưng mà sao xác suất đồng tính luyến ái nhà mình cũng có chút hơi cao vậy?” Sau khi để Cố Phong hạnh phúc toả ra bong bóng phấn hồng về phòng ngủ, ba Cố lo lắng lẩm bẩm. “Hình như Viêm Viêm cũng như vậy.”
“Đều tại anh!” Mẹ Cố hung tàn đánh ba Cố một cái! Vô cùng không phân rõ phải trái!
“… Vì sao?” Ba Cố vô tội xoa mặt.
“Bởi vì hai tụi nó đều là con trai, là do anh.” Mẹ Cố vẫn rất oán niệm với việc không có một đứa con gái xinh đẹp.
“Vậy thì em nói ba anh em nhà họ Hạ là do ai?” Ba Cố thâm trầm xoa cằm, cảm thấy mình đã phá vỡ một cái bí mật kinh thiên động địa!
Ở Bắc bán cầu xa xa, ông nội Hạ hắt xì ba cái!
Ở trang viên mấy ngày, ai cũng chơi vui vẻ hết!
Không những được chơi với chuột túi, còn được tiếp xúc thân mật với sinh vật thần ký mang tên gấu koala, thậm chí còn được cưỡi ngựa nữa!
“Tại sao em phải cưỡi chung một con với anh!?” Hạ Triển khó chịu uốn éo người, cảm thấy Trần Tử Hào đúng thật là chiếm chỗ!
Ngay cả Tiểu Hạ Thiên cũng có thể một mình một con!
Tuy rằng là do Cố hoả hoả không dám leo lên ngựa… Moẹ nó, tên này là công thật sao!?
“Bởi vì anh sợ em té.” Trần Tử Hào không biết xấu hổ cọ cọ cổ tiểu miêu, vô cùng sung sướиɠ.
Mấy ngày nữa sẽ chụp hình kết hôn, nhất định không thể bị thương được!
“Không được cọ lão tử!” Hạ Triển tốn sức xoay người lại kéo mặt Trần Tử Hào thành cái bánh mì lớn!
Trần Tử Hào vung roi, con ngựa trắng chạy vụt đi.
“A a a a ——!” Hạ Triển hết hồn ôm chặt cổ ngựa, vô cùng mất mặt.
Đừng có đột nhiên tăng tốc thế này, đây là muốn hù chết lão tử rồi kiếm người khác à?
Trần Tử Hào cười đến đau mặt!
Xa xa nhìn qua, hai người trên lưng ngựa cực kỳ ân ái.
Mấy ngày vui vẻ trôi qua, sáu người bắt đầu đi đến rạn san hô Great Barrier.
Biển xanh trời xanh vô cùng đẹp, hơn nữa có thể lặn xuống biển xem san hô, còn được nhìn thấy đảo trái tim trong truyền thuyết.
Tuy rằng không phải là thế giới hai người nhưng Tiểu Hạ Lạc cũng hết sức hài lòng.
Bởi vì hôm qua [beep] vô cùng kịch liệt hơn nữa Cố hoả hoả cũng không kiên trì tiết tấu năm phút nữa mà biểu hiện vô cùng uy mãnh! Cho nên Hạ Thiên không xuống nước mà ngoan ngoãn nằm trên bờ phơi nắng, thỏ con chít chít mặc quần bơi gì gì đó trông rất đáng yêu, cái mông nhỏ vô cùng vểnh!
Vì vậy, Cố hoả hoả tâm hoài bất quỹ mang hai miếng pizza đến, nói là muốn đưa cho Hạ Thiên ăn nhưng thực tế là muốn ăn thỏ con chít chít!
Hạ biên kịch bên cạnh lạnh mắt nhìn, kìm lòng không được nghĩ ra một cái tiêu đề ——
[Nước biển quá mặn, nghệ sĩ nhạc rock nổi tiếng phải ôm hai miếng pizza mới dám xuống], nghe qua là biết bài báo này hot cỡ nào rồi!
“Ngày mai anh Cố Viêm dạy em bơi được không?” Hạ Thiên ngoan ngoãn hôn nhẹ lên má Cố hoả hoả.
“… Nhưng bản ma vương đã ăn trái ác quỷ
(*)
mất rồi! Bây giờ không thể xuống nước nữa!” Cố hoả hoả đau khổ xoa ngực.
(*) Trái ác quỷ: là một tình tiết trong “One Piece”. Khi một người đã ăn trái ác quỷ rồi thì không thể bơi được nữa. Trái ác quỷ có nhiều loại năng lực.
Thân là một tiểu công nhưng không biết cưỡi ngựa cũng không biết bơi, Cố hoả hoả thật sự có thể đi tìm chết được rồi đó!
“A, tiếc quá.” Hạ Thiên giật mình, sau đó lập tức giải vậy cho Cố hoả hoả. “Trách không được mấy ngày nay anh Cố Viêm có thể kiên trì lâu như vậy, thì ra là do ăn “Trái ác quỷ kéo dài thời gian”, thật đúng là vô cùng hợp lý nha…”
“Anh yêu em!” Nhất thời Cố hoả hoả cảm động đến tê tâm liệt phế!
Thật ra hắn chỉ ăn quả nhị hoá thôi!
Hơn nữa là mới sinh ra đã ăn rồi!
Bên kia, Hạ Triển vốn nghĩ có thể biểu diễn khả năng bơi lội tuyệt vời của mình trước mặt Trần Tử Hào nhưng lại bị đại thúc kéo đi mặc một thân đồ lễ phục cực kỳ đẹp chụp hình kết hôn!
Hơn nữa để có hiệu ứng tốt, còn phải trang cmn điểm nữa!
“Vì sao không nói trước cho em biết!?” Hạ Triển đỏ mặt căm tức nhìn thợ trang điểm.
Nhiều người chụp hình trang điểm thế này sao Trần Tử Hào âm thầm mang tới được vậy?
Quả là không thể tha thứ!
“Vẻ mặt này của bảo bối rất đẹp.” Trần Tử Hào hài lòng xoa cằm.
“Anh mới đẹp!!!” Hạ Triển xấu hổ, tức giận bẻ gãy một cây son! “Không được quẹt nữa!”
“Vẻ mặt của chú rể chuẩn rồi, cô dâu có thể cười một cái được không?” Thợ chụp ảnh ý có Hào ca làm chỗ dựa, không hề sợ chết!
Tức khắc, mặt Hạ Triển đen như đáy nồi: “Anh nói ai là cô dâu!?”
“Ớ… Chú rể thấp hơn có thể cười tự nhiên chút được không?”
“Anh nói ai lùn hả!”
“… Vậy chú rể hơi gầy có thể đừng cau mày nữa được không?”
“Lão tử không gầy!”
Thợ chụp ảnh rơi lệ đầy mặt, câm nín nhìn trời.
Tui không muốn đi làm nữa!!!
“Thợ chụp ảnh, bên này.” Hào ca vỗ tay, nhanh chóng ôm tiểu miêu hôn lên, một tay đỡ thắt lưng một tay nâng chân, tư thế cực kỳ hoa lệ!
Thợ chụp ảnh chụp tách tách tách liên tục!
Hào ca đúng là vô cùng âm hiểm.
“Anh yêu em.” Lúc Hạ Triển bình tĩnh lại muốn bộc phát, Trần Tử Hào dán vào tai hắn ôn nhu nói.
Vì thế, trong nháy mắt Hạ tiểu miêu liền xì hơi.
Lúc này cũng thấy phải có trách nhiệm dỗ dành tiểu miêu.
Bởi vì có hắn ở đây, trong lòng của Trần Tử Hào mới cảm thấy tràn đầy.
Bên kia, Hạ Lạc và Cố Phong mặc trang phục lặn bơi xuống biển xem san hô.
Hạ yêu nghiệt không bao giờ thoả mãn được trong chìm đắm trong rạn san hô đẹp nhất thế giới nhưng vẫn không quên xem trạng thái biến thân sau khi mặc đồ lặn của nam nhân nhà mình.
Còn đẹp hơn san hô nữa!
Sai trọng điểm rồi…
Đang lúc Hạ Lạc lộ vẻ háo sắc thì đột nhiên Cố Phong ôm eo của hắn chọt chọt, ý bảo hắn nhìn đằng trước.
Một đám cá bạc nhỏ bơi trước mặt hai người.
Tia nắng len lẻn xuyên qua từng tầng nước biển xanh chiếu vảy cá bạc thành một tấm gương xinh đẹp, theo góc khác nhau mà đổi màu… Khung cảnh cực kỳ hút thị giác.
Hạ Lạc ngây người, hoàn toàn không để ý là trên ngón áp út của mình đã có một chiếc nhẫn.
Mãi đến lúc Cố Phong vừa bực mình vừa buồn cười giữ cằm hắn lại hôn thì Tiểu Hạ Lạc mới phục hồi tinh thần lại, cả người ngập trong hạnh phúc!
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng được việc hắn tự hỏi một câu!
Rõ ràng là Cố Phong mặc đồ bơi không có túi thì giấu nhẫn ở chỗ nào vậy?
Ai da, chuyện này khó nói lắm…
Lúc hai người lên bờ lại, Tiểu Hạ Lạc lắc lắc tóc như cún con, sau đó vô cùng không rụt rè nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, vui mừng đến nói không được.
Lúc trước còn nghĩ nam nhân nhà mình không biết lãng mạn đúng là trách nhầm rồi!
“Anh yêu em.” Cố Phong ôm chặt vợ, trán áp vào vô cùng ấm áp.
“Em cũng yêu anh.” Hạ Lạc nhắm mắt, thấy mũi xót xót.
Trong nháy mắt, tất cả hồi ức tràn ra, từ lúc len lén xem Cố Phong chơi bóng rổ, trăm phương nghìn kế nghĩ cách tiếp cận, ngốc ngốc tỏ tình trên ghế sô pha, rồi sống chung ngọt ngào…
Không biết từ lúc nào, chỉ là một lần tình cờ nhìn thấy khiến tim đập thình thịch lại tích từng chút từng chút, bây giờ tình cảm này đã trở thành một loại cảm xúc khắc cốt ghi tâm sâu trong lòng.
“Em tốt nghiệp xong thì chúng ta sẽ kết hôn.” Cố Phong thân mật xoa mũi Hạ Lạc. “Đến lúc đó anh sẽ thiết kế nhà của chúng ta.”
“Em muốn đến lâu đài Châu Âu.!” Hạ Lạc cảm động đến mù quáng, vừa hít mũi vừa đưa ra một yêu cầu nhỏ quá phận!
Hoàng tử và công chúa sống cùng nhau hạnh phúc trong lâu đài, thật sự vô cùng lãng mạn!
“Ngoan, đừng khóc.” Cố Phong nghiêm túc gật đầu, cảm thấy đường suy nghĩ của vợ mình vô cùng thần kỳ.
Bọn họ ở cùng một chỗ, chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời.
Chim hải âu bay qua đám mây, một cọng lông rơi xuống trên tóc Hạ Lạc.
Hôm nay, ánh nắng đẹp lắm.
[Hoàn]