Edit: Cực Phẩm
Buổi biễu diễn kết thúc trong không khí vô cùng lãng mạn.
Mọi người đều lần mò qua tính chụp ảnh. Nhưng mà trong khung cảnh tối om đó Cố Viêm liền hóa thân thành một cơn lốc đen quấn Hạ Thiên đi mất. Thật ra đây là cái fan của hắn ảo tưởng ra thôi.
Sự thật là một tay Cố hỏa hỏa ôm bụng một tay kéo Hạ Thiên theo hướng WC mà chạy, trên đường còn suýt bị mắc vào mấy cọng dây điện… May mà có Hạ Thiên lanh lẹ ôm lấy hắn!
Té dập đầu gãy răng cửa gì gì đó nghe qua mất hình tượng lắm.
Thấy hỗ động giữa thần tượng và người yêu ngọt ngào như thế, fan hôm mộ đều hạnh phúc cười.da^ʍ!
Mọi người không chỉ bắt đầu não bổ tư thế và số lần đêm nay mà còn tưởng tượng ra khung cảnh giống trong phim “Phẩm Thỏ Bảo Giám”, “Đăng Thảo Ma Vương”, “Kim Bình Ma”…
Đợi đến khi Cố hỏa hỏa vui vẻ nhẹ nhàng phóng ma vương xong thì thấy người đại diện khổ bức đang nằm sõng soài giả chết trên đất.
“Làm sao rồi, đã thỏa mãn được anh chưa?” Từ Khôn lấy cây bút trang điểm mắt chọt chọt mặt người đại diện.
“Em cái tiểu yêu tinh ma nhân này!” Hà Băng tận chức tận trách tiếp lời kịch.
“… Các người đã thông đồng trước đúng không! Come out cũng không báo cho công ty trước!” Mắt phượng của người đại tiện trừng trừng, đoạt lấy cây bút trong tay Từ Khôn bẻ thành hai nửa! “Cái bút này kém chất lượng quá!!!”
“Nếu như nói cho công ty trước thì anh có đồng ý cho nhóm trưởng come out không?” Lưu Hâm vô cùng sắc bén chọt trúng điểm G!
“Đừng có mơ!!!” Người đại diện vỗ đùi một cái!
“Dù sao cũng xong chuyện rồi, bây giờ anh có nói gì thì cũng đâu thay đổi được.” Trình Lâm sờ sờ đầu mao ngây ngô của người đại diện.
Nhóm trưởng của bọn hắn còn phải đối mặt với nhạc phụ nhạc mẫu nữa kìa, cho nên bọn hắn liền vô cùng am hiểu người khác mà chạy đi xoa dịu người đại diện trước.
Nhiệt huyết! Hữu tình! Dũng khí!
Vô cùng cảm động!
Tuy rằng vạn phần không tình nguyện nhưng Cố hỏa hỏa vẫn phải đi bệnh viện sau khi staff thấy hắn xỉu trong WC lần thứ hai. Thành viên nhóm nhạc cùng staff vây quanh che cho Cố hỏa hỏa, nhưng vừa che vừa tám chuyện hồi nãy Cố hỏa hỏa té xỉu trên bồn cầu!
“Để bản ma vương ở chỗ này một mình được không!” Cố hỏa hỏa đỏ mặt rống giận, sau đó vô cùng ngạo kiều nắm góc áo Hạ Thiên nói: “Không cho em đi!”
“Được rồi, mọi người ở đây theo tôi.” Người đại diện ác ý tràn đầy lấy ra thẻ VIP của “Long Tiểu Hiệp Nóng Bỏng” từ trong bóp, nói: “Chúng ta cùng đi ăn tôm hùm cay nào!”
Mặc dù tên quán ăn có chút không đứng đắn…
Nhưng đây chính là cửa tiệm duy nhất làm ra món tôm hùm cay chính tông đó.
Người đại diện rõ ràng là có ý định trả thù!
Cả người Cố hoả hoả run lên, nhất thời lại thấy bụng mình vừa đau vừa đói!
“Anh tính mua mang về cho chú mày…” Cố Phong mỉm cười.
“Anh! Quả nhiên là anh còn thương em!” Cố hoả hoả anh anh nhào qua ôm đùi.
“… Nhưng thức ăn cay không tốt cho dạ dày đâu, em vẫn cứ uống cháo hoa trước cái đã.” Cố Phong từ ái xoa đầu em trai, sau đó quay người ôm vợ đi mất!
Con mẹ nó, tại sao ai cũng ăn hϊếp ma vương điện hạ, ngoại trừ ma vương điện hạ thích phá hoại lúc người khác ba ba ba thì hắn cũng đâu có hâm mê bất lương gì đâu chứ.
Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Lạc vô cùng cảm khái thở dài.
Tuy rằng hắn không phải là một tiểu tiện thụ ham hư vinh, có rất nhiều cảnh lãng mạn cũng chỉ là tưởng tượng ra thôi, chút đó đã là thoả mãn lắm rồi…
Nhưng màn tỏ tình ngọt ngào lãng mạn của Hạ Triển và Hạ Thiên khiến cho Hạ yêu nghiệt có chút trứng trứng ước ao đố kị!
“Bảo bối.” Cố Phong buồn cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ u oán của Hạ Lạc, sau đó canh lúc tất cả mọi người đã đi trước liền ôm lấy Hạ Lạc dùng sức hôn một cái. “Chờ em nghỉ hè rồi chúng ta đến rạn san hô Great Barrier hưởng tuần trăng mật được không? Anh sẽ dẫn em đi xem đảo hình trái tim.”
Gì gì gì tuần trăng mật trời!
Còn còn còn chưa kết hôn mà!
Tiểu tâm linh của Hạ Lạc bị bắn trúng trong nháy mắt, tuy là muốn tỏ ra lãnh diễm nhưng khoé miệng đã chạm đến bên tai rồi, cười đến vô cùng ngọt ngào động lòng người!
Còn có, đừng có đột nhiên dùng sức hôn người ta vậy nha!
Bị hôn đến lửa cháy bừng bừng mà không thể ba ba ban gay tại chỗ là một việc vô cùng thống khổ đó anh có hiểu không?
Vì thế, dưới sự đề nghị nhiệt tình của Hạ yêu nghiệt, hai người quyết định không đi “Long Tiểu Hiệp Nóng Bỏng” để ăn khuya mà là đi về nhà ăn cái gì-mà-bớt-đi-một-ngàn-chữ đó!
Vì thế, phòng bệnh hồi nãy còn ồn ào liền biến thành chỉ còn hai người.
Hạ Thiên ngồi xuống cạnh giường Cố Viêm, dùng ánh mắt trong suốt như nai con chăm chú nhìn Cố Viêm.
Lúc bình tĩnh lại, cảm giác hạnh phúc vô cùng không những giảm mà còn tăng, dường như mỗi một biểu tình nhỏ thay đổi của đối phương, một chút hô hấp ấm áp, một chút lơ đãng chạm nhau cũng đều trở thành chất xúc tác, cũng không biết là tạo thành phản ứng gì mà khiến cho lòng người ê ẩm có chút muốn khóc.
Chuyện lúc nãy, Hạ Thiên cảm thấy mình sẽ nhớ cả đời.
“Anh Cố Viêm.” Hạ Thiên vừa khẩn trương vừa thấp thỏm cúi người dán mặt lên ngực Cố Viêm, dùng sức ôm chặt eo Cố Viêm, nhẹ giọng rủ rỉ nói: “Em thích nhất chính là anh, đã bắt đầu thích từ rất lâu rồi.”
Cảm nhận được chú thỏ bé nhỏ mềm mềm khải ái dựa sát vào mình, trong nháy mắt Cố hoả hoả liền kích động đến hoang mang!
Đã nói chuyện yêu đương lâu như thế hơn nữa bình thường cũng ngủ chung giường nhưng nhị khuyết ma vương điện hạ vẫn chưa được động đến thịt thỏ, ngay cả húp cháo thỏ cũng chưa từng, cả người đều vừa đói vừa khát!
Vốn tính là thả ra ma pháp bắt thỏ rồi đưa về nhà gặm xương nhưng hắn tính sai rồi… (Mau đem toàn bộ cơm thỏ trả lại đây cho bản ma vương!) ヽ(Д
) 人 (Д
) 人 (Д`)ノ
“Bản, bản ma vương cũng thích em mà!” Cố hoả hoả xoa mũi, không được tự nhiên nhìn trần nhà nói: “Bây giờ ai cũng biết quan hệ của chúng ta rồi, cho nên em phải khăng khăng mà ở một chỗ cùng với bản ma vương! Kiếp sau cũng vậy! Hẹn trước rồi đó!”
Vô luận là luân hồi mấy đời, nhất định bản ma vương sẽ luôn chính xác nhéo được hai cái tai thỏ sau đó tung ma pháp ra! (Ai u, người ta đã chết chìm trong bể tình không bò ra được nữa rồi! Xấu hổ quá đi! Anh anh!) (≧▽≦*)
Không thể không nói hiệu suất của mấy phóng viên thật sự là vô cùng cao. Đến lúc sáng Hạ Thiên đi đến quán ăn gần bệnh viện mua chút cháo cho Cố Viêm thuận tiện lấy một tờ báo sáng nay thì liền nhìn thấy tấm ảnh Cố Viêm hôn mình ngay đầu bài báo. Cho dù là không mua đi nữa thì đi ngang cũng có thể thấy!
Cao Thanh Mã gì gì đó, đúng là bây giờ mấy tờ báo nhỏ thật là không bị cản trở gì nha.
Cùng lúc đó, bác ba Hạ đang há hốc miệng nhìn ảnh gay của con trai mình!
Chỉ nghe choảng một tiếng, các loại “Báo ba tốt”, “Báo học sinh cấp hai”, “Báo giáo dục” đồng loạt rơi xuống đất…
Một màn này thật sự là vô cùng ngược tâm được chứ!
Bác ba Hạ đáng thương, chuyện con mình come out hắn lại biết qua báo chí, nhất thời khiến cho hắn hoài nghi nhân sinh!
Vì thế một phút sau, Tiểu Hạ Thiên hiền lành đang đút cháo cho Cố Viêm thì nhận được điện thoại của ba mình.
“Hạ Thiên!!!” Bác ba Hạ khó có được một lần gào thét.
“Ba ba làm sao vậy?” Hạ Thiên mềm nhũn hỏi, giọng nói vô tội giống y như một bé cừu nhỏ!
“Ai da… con trai bảo bối thích nam sinh sao?” Nhi khống bị ánh sáng mềm nhũn của con trai chiếu đến khiến cho sức chiến đấu trở thành số không!
“Ba đọc báo rồi à?” Hạ Thiên chớp chớp mắt, ngốc manh nói: “Nhưng thật ra con không có thích nam sinh.”
“Phụt —!” Trong nháy mắt Cố hoả hoả giống như suối phun thức ra ngoài, sau đó trưng ra vẻ mặt bị tra công bội tình bạc nghĩa ai oán nhìn Hạ Thiên!
“Con chỉ là thích anh Cố Viêm thôi.” Hạ Thiên không nhanh không chậm nói tiếp: “Dù cho anh Cố Viêm là con gái thì con cũng vẫn thích anh ấy, ừm!”
Sau đó Cố hoả hoả lập tức an tâm, nhưng hắn lại bắt đầu vô cùng tiếc miếng cháo trắng nấu hột vịt bích thảo, đang bắt đầu suy nghĩ ăn lại có được không…
Bác ba Hạ rơi lệ đầy mặt, bắt đầu có loại cảm giác mất mát con trai bị người cướp mất!
“Tiểu Thiên đang ở đâu vậy, việc này chúng ta gặp mặt rồi nói.”
Vì thế, Hạ Thiên liền thoải mái nói cho ba mình địa chỉ bệnh viện cùng số phòng bệnh, cả người đều vô cùng thong dong, so sánh ra thì cực kỳ cool so với lúc hai người anh trai kia come out.
Bởi vì từ bé đến lớn Hạ Thiên luôn được ba cưng chiều cho nên cậu không cảm thấy ba ba là một loại sinh vật đáng sợ nha.
“Một lát nữa ba ba em sẽ đến, anh Cố Viêm không cần sợ, bác cả và bác hai ai cũng hung dữ hơn ba hết, không sao đâu…” Hạ Thiên lo lắng giơ tay nhỏ bé xoa xoa đám cây anten vẫn đang đứng thẳng của Cố Viêm.
Chất lượng của keo xịt tóc vô cùng tốt!
“Bản ma vương đương nhiên không biết sợ.” Cố hoả hoả điều chỉnh một chút lại góc của cây anten.
Trước mặt thỏ con bé nhỏ vô cùng yếu đuối nhạy cảm thì bản ma vương nhất định phải bày ra một mặt dương cương của mình! (Thật ra là khẩn trương muốn rút gân luôn rồi!) (≧∩≦)
Không lâu sau đó, bác ba Hạ đến.
Cảnh tượng không giống như Cố hoả hoả tưởng tượng, bác ba Hạ không có xông lên yêu cầu quyết đấu với mình cũng không hề hung thần ác sát bắt mình rời xa Hạ Thiên. Thực tế là ánh mắt vô cùng hoà nhã, nhìn qua cả người vô cùng vô hại.
“Ba, anh ấy chính là…” Hạ Thiên kéo tay áo Cố Viêm và ba ba, định giới thiệu lẫn nhau cho hai người.
“Ba biết cậu ta.” Bác ba Hạ tao nhã lễ phép chuyển hướng sang Cố Viêm nói: “Cậu ấy là một… nghệ sĩ hài rất nổi tiếng.”