🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cực Phẩm
Ngày hôm sau tiễn mẹ Cố lên máy bay, cuộc sống của mọi người lại quay về quỹ đạo bình thường.
Nhưng có lẽ không tính ma vương điện hạ vào đó được.
Hai ngày này tâm tình của hắn vẫn không tốt lắm, nhất là sau khi ăn xong mấy món sắp xếp kiểu Pháp thì cả người đều tràn ngập hắc khí nồng đậm, thoạt nhìn giống như cách đại đại di truyền
[1]từ ma tộc đã bắt đầu thức tỉnh!
[1] Cách đại đại di truyền: chỉ một ít đặc tính trên thân thể vật chủng do lai giống hoặc cùng một đồng chủng hệ dị tính giao phối sau đó
sinh ra hậu đại, nó sẽ không biểu hiện ra ngoài ở thế hệ F1, phải đến thế hệ cháu hoặc cách mấy thế hệ, có khi là mười thế hệ thì mới biểu hiện ra bên ngoài, thậm chí cũng có trường hợp sẽ thất truyền.
Tiểu Hạ Thiên lo âu chạy đến động viên Cố Viêm, nhưng vô luận hắn nói cái gì, Cố Viêm vẫn cứ trả lời bằng một bộ dạng thế này.
“Anh Cố Viêm, uống nước ô mai không?” Hạ Thiên bưng nước ô mai ướp lạnh đi đến.
“Cho học trưởng của em uống đi…” Cố Viêm vô tình.
Tốt nhất là không cẩn thận uống vào khí quản luôn! (Nghẹn chết luôn!) (* ̄ 皿  ̄)
“Anh Cố Viêm, muốn chơi ‘Bảo vệ củ cải’ không?” Hạ Thiên cầm Ipad chạy đến tận lực bán manh.
“Cho học trưởng em chơi đi…” Cố Viêm buồn bực không vui.
Tốt nhất là để hắn chơi hắn đàn tinh kiệt lự
[2]
tinh tẫn nhân vong luôn! (Không đi được luôn!) ε(┬┬﹏┬┬)3
[2] Đàn tinh kiệt lự: hết lòng hết sức.
“Anh Cố Viêm, anh lại ghen nữa đúng không?” Hạ Thiên buồn bực túm túm đầu ngón tay út Cố Viêm.
“Ăn dấm của học trưởng em… Phi! Mới không có!” Cố Viêm hùng hổ.
Chẳng qua là bị axit sunfuric hắt vào thôi! (Mới không phải giấm!) (PД`q)
Nói chung chính là cực kỳ cực kỳ khó chịu!
Tuy rằng gần đây ngày nào cũng chạy về nhà, thế nhưng ngay cả một cọng lông chân của vợ cũng chưa được sờ đến cho nên Cố Phong biểu thị hôm nay hắn cũng chạy về. Một phần là vì ‘nâng niu’ tiểu thân thể đã bôn ba mấy ngày, hơn nữa cũng muốn để cho khi nam nhân nhà mình sờ vào xúc cảm cũng tốt hơn, cho nên Hạ tiểu thụ tẫn chức quyết định đi SPA.
Mặc dù có chút nương pháo, nhưng là một yêu nghiệt thụ hợp cách nhất định phải để cho da mình vô cùng mịn màng giống như trứng luộc bóc vỏ được chứ!
Quán SPA vào thứ hai cũng không có nhiều người, trên đường sau khi đến quán làm SPA xong thì Hạ Lạc rất hài lòng, thể xác và tinh thần đều cực kỳ cực kỳ sảng khoái.
Lúc này, từ chỗ rẽ hàng lang hạo hạo đãng đãng xuất hiện một đám nam nhân áo đen nhân cao mã đại đi đến, vừa nhìn đã biết là xã hội đen!
Hạ Lạc lấy lại bình tĩnh, ưỡn thẳng ngực nhỏ, dự định dùng khí chất vương tử cao quý thánh khiết trấn áp bọn họ!
Nhưng khi đang muốn đi tới, đột nhiên hắn thấy trong đám người đó có một gương mặt quen thuộc…
Con mẹ nó, đây không phải là, chị, chị dâu sao?
Trần Tử Hào đang nói chuyện cùng một người đầu hói bên cạnh, ánh mắt cũng không chuyển hướng qua Hạ Lạc, mà Hạ Lạc cũng rất xoắn xuýt xem có cần tới chào hỏi gì gì đó hay không, tuy rằng quan hệ trước đây có chút căng thẳng nhưng dầu gì bây giờ cũng là chị dâu của mình…
Chờ… Chờ một chút!
Hạ Lạc tưởng tượng một chút hình dạng Trần Tử Hào bị anh trai mình đặt ở dưới thân, sắc mặt ửng hồng thở gấp liên tục, nhất thời bị mìn tạc đến đường cũng đi không nổi!
Chị dâu thế này thật đáng sợ anh anh anh!
Vì vậy, lập tức hắn lại thay đổi dòng tưởng tượng qua hình dạng anh trai bị Trần Tử Hào đè, nhất thời cảm giác hài hoà sinh ra hoặc phải nói là không hề có cảm giác không hài hoà!
Thế thì chẳng lẽ anh trai mình là thụ!?
Vừa nghĩ đến đây, Hạ Lạc chợt cảm thấy linh đài một mảnh thanh minh, đang muốn hoan thiên hỉ địa nhào qua kéo Trần Tử Hào kể lại một chút hình dáng anh trai táo bạo như chim nhỏ nép vào người anh anh đợi mớm, kết quả khi Trần Tử Hào xoay người đã bị một tiểu suất ca kéo tay bước vào trong phòng!
… Con mẹ nó, đây là tiết tấu… nɠɵạı ŧìиɧ sao!?
Trong phút chốc trong đầu Hạ Lạc dần hiện ra vô số các loại tiêu đề như là “Chị dâu cùng tiểu tam bị em trai bắt gian tại trận, anh trai đáng thương ơi, anh giờ đang ở phương nào!?”, “Lão đại hắc bang phong lưu thành tính hoa tâm không đổi, tình lang si tâm ơi, vì tình mà đã đi đến nơi xa xăm!”, “Thiếu niên anh tuấn bị lưu manh ngược thân ngược tâm, khóc chảy máu kể lệ tình biến từ đầu đến cuối!”
Mỗi một cái đều tê tâm liệt phế xúc mục kinh tâm
[3]!
[3] Xúc mục kinh tâm: nhìn thấy mà đau lòng.
Vì vậy, cả người Hạ Lạc đều hỗn độn, chờ đám người kia tự mang theo kê áp nga
[4]
vào phòng, Hạ Lạc bi phẫn vọt tới cửa phòng Trần Tử Hào!
[4] Kê: gà, áp: vịt, nga: ngan. Theo mình thì chỗ này ám chỉ kê kê, hay JJ gì đó.
Sau đó, hắn tung một cước đạp văng cửa phòng vừa tiêu sái vừa anh tuấn bay vào chỉ vào cẩu nam nam trên giường phẫn nộ quát “Hôm nay ta sẽ thay ca ca mình diệt trừ tên nam nhân không tuân thủ nữ tắc này” Lập tức rút ra bảo kiếm bên hông chém một cái vυ"t lên trời! (Chỗ này sử dụng thế thân!) Chỉ thấy huyết vụ mạn mạn như hoa bay, kiếm quang liên liên như lãng nguyệt! (Chỗ này cắt đoạn kế!) Hạ tiểu hiệp mang theo đầu đôi gian phu da^ʍ phu rưng rưng quỳ rạp xuống trước mặt ca ca nói “Ca ca đừng trách, đây là da^ʍ tặc đã phụ ca ca”! (Chỗ này vang lên bối cảnh âm nhạc nhị hồ + kèn Xô-na! Vô cùng thê mỹ!)
Đại hà hướng đông lưu oa! Thiên thượng đích tinh tinh tham Bắc đẩu oa
[5]!
[5] Lời bài hát trong ca khúc “Hảo hán ca” – Ca khúc chủ đề của Thuỷ Hử, dịch nghĩa: Sông lớn chảy về phía Đông. Sao trên trời trông về Bắc Đẩu.
Sau đó Hạ Lạc liền tức nước vỡ bờ!
Sau khì hài lòng đạo văn Thuỷ hử truyện xong, nhất thời Hạ biên kịch đầy lửa giận trong lòng thở bình thường không ít…
Cho nên nói chứng vọng tưởng quả thật chính là nhân tố để cho xã hội phát triển hài hòa ổn định!
Vì thế sau khi bình tĩnh lại, Hạ biên kịch liền lãnh diễm ôm nghi ngờ nhìn chằm chằm cánh cửa.
Đúng vậy, hắn liền muốn nhìn cái người không tuân thủ nữ tắc kia phải bao lâu mới xuất hiện.
Trần Tử Hào vừa vào cửa, tiểu suất ca bên người liền dán vào.
Lão đại hắc bang trẻ tuổi nhiều tiền anh tuấn gì gì đó, loại thế này không có nhiều lắm được chứ!
Nhưng mà Trần Tử Hào lại trầm mặt đẩy người ra, lấy ra tiền từ ví đưa tới, sau đó nằm trên giường, ném điều khiển TV vào lòng tiểu suất ca, lạnh lùng nói: Tự xem ti vi, đừng làm chuyện dư thừa, đi ra ngoài dám nói lung tung cẩn thận đầu lưỡi.”
Tiểu suất ca há miệng run rẩy mở TV, xem tiểu thư kí©ɧ ŧìиɧ bành phái đẩy mạnh tiêu thụ ngũ hành dưỡng sinh trong TV, ngay cả bàn cũng không dám dịch!
Anh anh anh quả nhiên lão đại hắc bang đều rất khó hiểu!
Trần Tử Hào nhìn tiểu suất ca run lập cập ngồi ở bên giường, nghĩ có chút buồn cười.
Chú Lê đi cùng hắn biết hắn thích nam nhân, cho nên mỗi lần đi ra ngoài xã giao đều an bài thoả thoả đáng đáng cho hắn, nhưng không biết rằng cho đến giờ hắn chưa từng đυ.ng qua. Xã giao công việc là việc trốn không xong cũng không thể tránh, nếu không sẽ bị người ta xem là “ngoại tộc”, cho nên dưới trường hợp này phải biết thời biết thế, nhưng thiên tính của hắn lạnh bạc không thích thân cận người, cùng người xa lạ không chút tình cảm làm loại chuyện đó sẽ khiến hắn sinh ra một loại tâm tình chán ghét.
Nội tâm của hắn rất lạnh, một chút nhiệt tình không nhiều lắm của hắn chỉ đủ dùng cho một người.
Trần Tử Hào lười biếng tựa vào gối đầu lấy điện thoại di động ra giải tỏa, nhìn ảnh chụp chung với Hạ Triển, cười nhẹ.
Điều thứ hai mươi sổ tay nuôi mèo: “Dùng ảnh chụp chung làm hình nền điện thoại, đồng thời trước khi đi ngủ mỗi ngày thì hôn môi lên đó.”
Tuy rằng biểu tình của Hạ Triển rất không tình nguyện, cả người đều là trạng thái bị Trần Tử Hào ép buộc ôm vào trong ngực, hơn nữa còn hung dữ cau mày, thế nhưng… đây mới chính là tiểu miêu tạc mao độc nhất vô nhị của Trần đại thúc.
Trần Tử Hào hôn một cái lên màn hình điện thoại, sau đó an tâm nhắm mắt lại chợp mắt một chút.
Mà bên kia.
Sau khi đứng ngoài cửa nửa tiếng như một thằng ngốc, Tiểu Hạ Lạc lưng mỏi chân đau quyết định vẫn là về nhà thay quần áo cái đã!
Thật sự là vô cùng không tiết tháo!
Trực tiếp gõ cửa chất vấn gian tình, loại chuyện này thật sự không phì hợp khí chất thanh tân của hắn.
Len lén hèn mọn mật báo mới thật là – con người rắn rỏi!
Vì vậy sau khi sảng khoái về nhà, Hạ Lạc vừa ngồi trên ghế sa lon bật điều hoà dùng xiên ăn xoài, vừa lo lắng trùng trùng gọi điện thoại cho anh trai, định cho anh mình một nhắc nhở nhỏ ấm áp lại mịt mờ ra để anh ấy đề cao cảnh giác!
“Alo, có chuyện gì?” Hạ Triển đang trên công trường.
“Anh, đang bê gạch à?” Hạ Lạc tận lực dùng thanh âm ôn nhu ân cần thăm hỏi nói.
“Mắc mớ gì tới mi!” Hạ Triển vừa nghe thấy năm chữ này liền giận không chỗ phát tiết!
Con mẹ nó, anh trai thật táo bạo quá, trước khi chính thức vào đề nhất định phải trấn an một phen, bằng không anh ấy sẽ phá huỷ công trường đó!
Nghĩ tới đây, Tiểu Hạ Lạc săn sóc thân thiết an ủi nói: “Anh nóng không?”
“Còn phải hỏi sao, đương nhiên là nóng.” Hạ Triển cảm giác vô cùng mạc danh kỳ diệu.
“À… nóng thì lấy tay quạt quạt cho mát, anh mệt không?” Hạ Lạc đề xuất phương án giải quyết quý báu sau đó tiếp tục an ủi.
“Mệt lắm, mi làm sao vậy?” Hạ Triển không hiểu ra sao, bởi vì nghi hoặc cho nên giọng nói hơi chút hòa hoãn một ít.
“À… mệt thì nằm trên đất nghỉ một lát đi.” Cảm thấy anh mình đã khá ổn, vì thế Hạ Lạc hít sâu một cái, khẩn trương vào chính đề. “Thật ra hồi nãy e đến hội quán làm sâm lâm SPA, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
“… Tiểu! Tiện! Nhân! Con mẹ nó mi muốn chết đúng không?” Suýt nữa Hạ Triển một hơi tức chết!
Em trai vô liêm sỉ này hỏi mình một đống “Bê gạch à”, “Nóng không”, “Mệt không” Chính là vì khoe khoang ngày hôm nay hắn sảng khoái vô cùng đi SPA!?
Không thể tha thứ!
“Anh mắng em xong chưa, em là chiến sĩ mỹ thiếu niên chính nghĩa nha.” Tiểu Hạ Lạc bị hiểu sai thương tâm đến cơ hồ muốn ngất đi!
“Thúi lắm, mi chờ anh trở lại hảo hảo thu thập mi!” Hạ Triển ngang ngược bá đạo!
“Huhu… anh quá đáng lắm!” Hạ Lạc vô cùng thất vọng với anh trai không nói lý của mình, vì vậy thẳng tiến nói một hơi: “Hôm nay lúc đi SPA em thấy Trần Tử Hào và một tiểu suất ca mướn phòng hơn nữa nửa giờ cũng chưa ra ngoài! Hơn nữa bọn họ còn mở TV phát rồ che giấu âm thanh ba ba ba! Tuyệt đối không nhìn lầm đâu!”
Không lẽ nào lão đại hắc đạo sẽ nhìn chằm chằm kênh mua sắm đẩy mạnh tiêu thụ ngũ hành dưỡng sinh trên TV nửa giờ? Đừng đùa chớ!
“… Thật à?” Hạ Triển trầm mặc một lát.
Thật ra loại thời điểm này dùng tính cách của hắn vốn nên rống giận “Như thế thì liên quan gì đến lão tử chúng ta cũng không nói yêu đương” hay là “Đó không phải là rất tốt à chúc hắn sớm ngày HIV”.
Nhưng mà một câu hắn cũng không nói nên lời, hình như cả người từ trong ra ngoài đều thay đổi lạnh vài độ, ngực bị đè nén đến khó chịu.
“Là thật, nhưng mà anh không sao chứ?” Hạ Lạc có chút trứng trứng kinh hãi, cảm thấy hình như mình vừa tạo ra một kí©h thí©ɧ rất lớn!
Thế nhưng loại chuyện này nên đau dài không bằng đau ngắn mà.
“… Không sao.” Hạ Triển cúp điện thoại, đốt điếu thuốc hung hăng rít hai hơi, sau đó đứng tại chỗ ngốc lăng một chút, sau khi cảm thấy huyết dịch cả người cuối cùng cũng chảy về đầu thì hắn lục trong danh bạ tìm được dãy số lưu tên “A” đã gọi đến.
Hạ Triển đàn ông trăm phần trăm thế này mới không nị nị oai oai giống Trần Tử Hào, đổi tên của đối phương thành gì mà “Hạ tiểu miêu”, mấy loại tên gọi ngu xuẩn muốn chết.
Nhưng mà, A, dù sao cũng là tên đầu tiên trong danh bạ.
“Bảo bối, nhớ anh à?” Trần Tử Hào nói một câu như vậy, bởi vì biết Hạ Triển nhất định sẽ mắng lại cho nên giọng nói có chút trêu tức.
“Anh đang ở đâu?” Hạ Triển vô cùng vô cùng tỉnh táo hỏi.
“Anh ở bên ngoài… Trong một hội quán, cùng chú Lê bàn chút công việc.” Trần Tử Hào thành thực nói.
Con mẹ nó, đúng thật là hội quán! Vì thế trong nháy mắt Hạ Triển thiêu đốt thành một con hỏa phượng hoàng!
Chỉ thấy hắn thâm trầm bình tĩnh mà bình phục tâm tình một chút, sau đó vô cùng vô cùng tỉnh táo nói: “Trần Tử Hào!!! Có ngon thì anh đừng trở con mẹ nó về nữa!!!”
Vừa dứt lời, hắn liền bộp ném điện thoại xuống đất sau đó nhảy tới dùng hai chân điên cuồng mà giày xéo một phen! Đáng thương cho điện thoại di động biến thành điện thoại di động bụi phấn!
“Cậu sao vậy?” Ở cách đó không xa nhìn nửa ngày, rốt cuộc Cố Phong nhìn không nổi nữa, nghi ngờ đi tới vỗ vỗ vai Hạ Triển.
Hạ Triển nghiêng đầu, ngạo kiều nói: “Không sao cả!”
Cố Phong lặng lẽ rút ra một tờ khăn giấy đưa tới.
“Làm gì!” Hạ Triển đỏ mắt rít gào: “Tớ lại không khóc!”
“… Vậy thì lau mồ hôi cũng được.” Cố Phong rất nể tình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảm ơn địa lôi của Greens~~~~! (Cọ cọ râu mép!) (o′┏▽┓`o) Lại bắt đầu cuồng diễn quá mức… = =… Nếu không Hạ tiểu miêu biệt nữu muốn chết như thế thì khi nào mới nhận chủ nhân được!!! Phải tin rằng chắc chắn tác giả nhị như thế là ngược không dậy nổi… Đại thúc lại nằm cũng trúng đạn… Vì biểu đạt áy náy, ta cho hắn một… Xem coi!!! (Thay thành mặt nghiêm túc) Ta vẽ công rất tra… Sau đó trong lòng ta đại thúc có mắt hai mí, dáng tươi cười tà mị, tám khối cơ bụng, đại bối đầu, sau đó có hai cọng tóc không cẩn thận buông xuống, ngậm thuốc, có đeo một bông tai hoặc là không đeo… cũng được… Bởi vì đại thúc không có hình nào thật đẹp…
~*~
Sâm lâm SPA: làm SPA trong khung cảnh rừng rậm tự nhiên.
Đại bối đầu