🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cực Phẩm
Dưới sự yêu cầu cường liệt của Hạ Triển, Trần Tử Hào đành đáp ứng cho hắn quay về làm việc vào ngày mai, mà trước khi công việc gian khổ bắt đầu, chủ nhân phải có nghĩa vụ dắt mèo đi chơi, cho nên hai người liền mặc vào bộ đồ tình nhân do bốn hắc y tiểu ca tỉ mỉ lựa chọn.
Hai người đắm chìm trong yêu đương tốt đẹp không chú ý tới Hạ Lạc đang lăn đầy đất, bọn họ nói tình thoại triền miên ôn nhu đi tới.
Một khắc sát bên người, Hạ Lạc nghe thấy được bốn câu đối thoại như thế này ——
“Lão tử mới không ăn kẹo đường!” Hạ Triển ngạo kiều nói.
“Ừ, bảo bối cầm là được rồi.” Trần Tử Hào sờ sờ đầu Hạ Triển. “Thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.”
“Lão tử mới không cần đáng yêu!” Hạ Triển tiếp tục ngạo kiều.
“Hôm nay tiểu miêu vô cùng táo bạo, lẽ nào là do hôm qua chủ nhân không cho em ăn no?” Trần Tử Hào mỉm cười.
Hai người tú ân ái cứ như vậy anh một lời em một lời mà tiến hành những đoạn đối thoại ngọt ngào không dinh dưỡng đã đi xa!
Để lại Hạ Lạc run rẩy như người bị động kinh cô đơn cô quắp trên ghế dài!
Hắn cảm thấy mình đã bị phát triển kỳ ba thần kỳ của thế giới này bỏ qua rồi!
Theo không kịp!
Sau khi tận mắt chứng kiến màn ly kỳ này, cảm xúc của Tiểu Hạ Lạc dâng trào thật lâu không thể bình tĩnh nổi! Vì vậy, chuyện thứ nhất sau khi hắn về nhà chính là chạy như bay về phòng mở máy tính đăng nhập QQ.
Trạng thái QQ trên di động của Hạ Triển đang ở chế độ “On”.
Vì vậy, Hạ Lạc liền nhắn một tin qua, vô cùng ngắn ngọn dứt khoát! “Anh, anh đang yêu đương đúng không?”
“Đương! Nhiên! Không! Có! Mi! Chán! Sống! À!” Tin nhắn trả lời của Hạ Triển mang theo ác ý tràn đầy! Tràn đầy!
Hạ Lạc há miệng run rẩy khép máy tính lại.
Con mẹ nó, tuỳ tiện hỏi một câu cư nhiên lại táo bạo như thế… Chắc chắn là đang yêu rồi!
Nhưng làm sao có thể là cùng Trần Tử Hào được!? Làm sao mà hai người kia lại cùng nhau thế được?
Tiểu não thông minh của Hạ Lạc hoàn toàn vặn vẽo rồi!
Nhưng mà căn bản hắn cũng không dám hỏi kỹ, lực sát thương trong khi yêu đương của anh mình rất mạnh mẽ đấy.
Bởi vì ngày kia là bắt đầu ghi âm chính thức cho nên tối nay ban nhạc năm người kéo tiên sinh đại diện cùng đi Trùng Khánh ăn lẩu ma lạt để chúc mừng!
Đúng vậy, đám bệnh tân thần này luôn vì ăn mà tìm đủ các loại lý do chúc mừng.
Hương khí của tương ớt nồng nặc, hồng du
[1]
tươi đẹp sôi sùng sục, tiểu lạt tiêu
(ớt)
đập phình phịch trên dưới nồi lẩu… Mỗi một loại đều đáng yêu như thế!
[1] Hồng du: là một loại nguyên liệu nấu ăn, vị cay.
Đúng vậy, ban nhạc bốn người cùng tiên sinh người đại diện đều ăn vô cùng vui vẻ, mà hát chính Cố hoả hoả lại lệ lóng lánh nhìn nước luộc thịt đặc biệt chuẩn bị cho mình, có loại cảm giác bị kỳ thị ghê gớm!
“Tớ cũng muốn ăn cay… Anh!” Cố hoả hoả thừa dịp người chưa đủ, vớt ra một miếng thịt bò từ trong nồi lẩu, nhanh chóng nhét vào miệng!
Quả thật không có tôn nghiêm!
Cậu cho vậy là xong rồi ấy hả?
Không đâu! Vào miệng còn chưa được một giây thì hắn liền phun ra! Bởi vì quá nóng,
Năm người khác dùng ánh mắt như nhìn tên nhị bức
(ngốc)
nhìn hắn.
“Nói thế nào nhỉ, may mà Tiểu Thiên không có ở đây.” Từ Khôn thở dài.
“Nếu không dám chắc sẽ bỏ cậu!” Hà Băng đỡ trán.
“Chẳng lẽ là Tiểu Thiên đi hẹn hò với anh tuấn học trưởng rồi? Xem ra ngày đội trưởng bị đá sẽ không xa nữa đâu nhể?” Lưu Hâm cười tiện.
“Gọi điện cho em ấy qua ăn đi, tớ nhớ Tiểu Thiên rất thích ăn lẩu Trùng Khánh.” Người bình thường nhất trong ban nhạc, Trình Lâm thấy Cố Viêm rõ ràng là một bộ hình dáng muốn gọi điện thoại nhưng lại không gọi, nhanh chóng mở đường.
Cố Viêm chần chờ chốc lát, vẫn là lấy di động gọi, bối cảnh bên kia của Hạ Thiên vô cùng ầm ĩ.
“Em đang ở đâu? Có muốn đến ăn lẩu không?” Cố Viêm bình tĩnh hỏi.
“Em đang đi xem phim, không đi được, ngại quá.” Hạ Thiên cảm thấy vô cùng thất vọng!
“Ừ, được rồi.” Cố Viêm vừa định cúp điện thoại, nhưng không biết là dây nào co rút, lại lắm miệng hỏi thêm: “Là tự mình em đến rạp chiếu xem phim à?”
“… Không, là đi cùng học trưởng.” Hạ Thiên trứng trứng bất đắc dĩ, thật muốn cùng mọi người đi ăn lẩu.
Cố Viêm “À” một tiếng tắt điện thoại, mặt không thay đổi nói: “Em ấy đang xem phim, không tới.”
“Quả nhiên là đi hẹn hò với học trưởng.” Mọi người biểu thị rất bất đắc dĩ, đồng thời từ chỗ đó kịch liệt thảo luận chuyện này, từ việc thỏ con ngốc manh mềm mại làm sao đến rạp chiếu phim cùng anh tuấn học trưởng ôn nhu hôn môi rồi đến tối làm thế nào dâng lên tiểu cúc hoa thuần khiết, một đường não bổ đến mười năm sau khi gặp lại Hạ Thiên dẫn tiểu hài tử của mình để tiểu hài tử gọi Cố hoả hoả là chú, sau đó Cố hoả hoả nhơ nhác tóc bạc như sương vuốt đầu tiểu hài tử nói “Đáng lẽ năm đó anh nên đến rạp chiếu cướp em về”! Này vẫn chưa xong, thậm chí còn bàn đến Cố hoả hoả sống một quãng đời cô độc đến lúc sắp chết muốn uống một miếng nước cũng không có ai lấy cho tràng cảnh quá thê lương!
“Ai… Cả đời này của đội trưởng, thật sự là quá ngược tâm, nhân sinh nhược chích như sơ kiến
[2], mấy cậu nối tiếp xem.” Từ Khôn vô cùng phong nhã.
[2] Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, ý nói đời người chẳng như mong muốn, đang sống với nhau lại xảy ra những chuyện không lường được, vậy thì xin thời gian có thể dừng lại lúc mới gặp, không âu lo, không buồn phiền. Một câu trong bài thơ của Nạp Lan Tính Đức.
“Đương thì chích đạo thị tầm thường
[3]!” Hà Băng rất nể tình.
[3] Khi ấy chỉ nói là chuyện thường là một câu thơ trong bài Hoán Khê Sa (Đắm mình trong dòng suối cát) của Nạp Lan Tính Đức.
“Này này, cậu tiếp sai rồi, phải là đình xa tọa ái phong lâm vãn
[4], đều phải là vần ‘an
[5]’ chứ?” Lưu Hâm cũng là thất học.
[4] Dừng xe vì yêu cảnh rừng phong buổi chiều là một câu thơ trong bài Sơn hành của Đỗ Mục.
[5] Vần ‘an’, ‘ian’, ‘uan’ là những vần ghép ở từ cuối câu thơ khi chơi ngâm thơ nối thế này. Tận cùng của câu ‘Nhân sinh… kiến’, kiến phiên âm là [jian], tận cùng của ‘Đình xa… vãn’, vãn phiên âm là ‘an’.
“Mới ‘sơ kiến’ liền ‘đình xa tố ái
[6]’ cậu cũng quá đê tiện.” Trình Lâm nghiêm trang.
[6] Trong câu ‘Đình xa toạ ái’, toạ phiên âm là [zuò] nghĩa là ngồi, còn trong câu ‘Đình xa tố ái’, tố phiên âm cũng là [zuò], nghĩa là làm. ‘Tố ái’ hợp lại nghĩa là làʍ t̠ìиɦ (sếch).
Cố Viêm không thể làm gì khác hơn là đỡ trán, vốn trong lòng có chút không giải thích được lại trở nên rất xấu, bị đám nhị hoá này nhào trộn, càng phiền muộn đến ngay cả nói cũng chẳng muốn nói.
Buồn bực như thế còn có Tiểu Hạ Thiên.
Lúc này, “Đức Châu – Sát nhân đèn pin cuồng” dùng đèn pin làm hôn mê nam phối
(nam diễn viên diễn chung), sau đó hắn lại nhặt lên vui đèn pin đập nát đầu nam phối anh tuấn!
Trong phút chốc, hoa máu văng khắp nơi! Đèn pin vỡ toang!
Tình tiết bộ phim sắp xếp đến trầm bổng phập phồng hơn nữa chiến thuật cực kỳ cực kỳ hợp lý.
Trình Vũ: “A a a a a ——!”
Con mẹ nó, sao bộ phim này lại doạ người như thế?
Tiểu Hạ Thiên khờ dại nháy nháy mắt, nhìn nam diễn chung huyết nhục mơ hồ, lại nhìn nhìn Trình Vũ, sau đó giống như phát hiện một đại lục mới vui vẻ nói: “Học trưởng, anh lớn lên có chút giống nam diễn viên kia.”
Trình Vũ: “A a a a a ——!”
“… Học trưởng anh sợ lắm sao? Vai của em có thể cho anh mượn dựa một chút.” Hạ Thiên rất đàn ông mà bày ra tiểu thhân bản của mình.
“Tuyệt đối không sợ.” Trình Vũ tỉnh táo một chút, nhìn chằm chằm cái gáy đằng trước, không nhìn phim.
“Học trưởng vì sao anh lại nhìn chằm chằm người trước mặt không tha vậy?” Tiểu Hạ Thiên tò mò vịn tựa lưng nhìn tướng mạo người phía trước kia. “Học trưởng thích loại hình thành thục cường tráng à…”
Đại thúc béo mập đằng trước hé ra vẻ mặt đầy cảnh giác liếc mắt trừng Trình Vũ, sau đó quả quyết thay đổi vị trí khác.
Trình Vũ: “…”
Thật ra Trình tra công tính toán rất khá, năm giờ xem phim, xem phim xong gần bảy
giờ thì cùng nhau đi ăn, cơm nước xong lại theo nội dung vở kịch đi đến hướng kế tiếp gì đó, ba ba ba phải đến một phát, không được thì tay trong tay vừa đi dạo vừa tâm tình cũng tốt, nhưng khi phim vừa hết thì Hạ Thiên liền biểu thị phải về nhà.
Trình Vũ rất muốn rít gào, chẳng qua lo lắng đến Hạ Thiên là một tiểu thẳng nam “thuần chủng”, hắn đành lòng phải nhịn lại thuyết phục.
“Anh mời em ăn cơm không được sao? Em thích ăn gì?” Trong tia sáng lờ mờ ở cầu thang, Trình Vũ đang kéo tay Hạ Thiên, không cho đi.
“Em muốn về nhà…” Hạ Thiên buồn bực nói.
Thoạt nhìn vô cùng giống tiểu bạch thỏ tìm không thấy nhà!
“Về nhà của anh được không? Ba mẹ anh ra ngoài rồi, anh nấu cơm cho em.” Đại hôi lang liếʍ liếʍ môi, tiến lên một bước vươn hai tay giữ thỏ nhỏ trong góc tường, sau đó chậm rãi cúi □ xuống, mang theo một chút cười xấu xa nói: “Tiểu Thiên… Gọi em như vậy được không? Thật ra anh để ý em từ lâu rồi…”
Đầu nhỏ của Hạ Thiên càng cúi càng thấp, hơn nữa cư nhiên từ khuôn mặt đến bên tai đều hồng thành một mảnh!
Vì vậy, trong nháy mắt Trình tra công liền bốc cháy!
Hắn vừa định “vươn hay ngón tay kìm lại chiếc cằm thon nhỏ thanh tú của thiếu nhiên nâng lên sau đó tà mị cười bá đạo hôn lên”, Tiểu Hạ Thiên hắc chết người không đền mạng liền ‘vèo’ một cái lấy một hộp Extra Xylitol từ trong cặp sách!
“… Buổi trưa học trưởng ăn tỏi à? A, em không có ý gì khác, em cũng thích ăn, tỏi là một loại thực vật rất tuyệt!” Hạ Thiên càng nói mặt càng hồng. “… Còn có, hương đường này mới ra ăn rất ngon!”
“…” Trình Vũ cứng đờ nhận một viên Extra.
Để không khiến học trưởng xấu hổ, Hạ Thiên cũng ăn một viên.
Vì vậy, dưới ngọn đèn mờ nhạt nơi cầu thang hai người vẫn duy trì một tư thế vô cùng mập mờ cùng nhau ‘bẹp bẹp’ nhai Extra.
Bẹp bẹp bẹp bẹp!
Toàn bộ tiết tấu đều bị quấy rầy, sau đó Trình Vũ không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu buông tha kế hoạch dụ dỗ tiểu bạch thỏ.
Con mẹ nó, sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào vậy? Là lỗi giác của bản giáo thảo sao?
Chủ Nhật, một ngày trước khi mẹ Cố về, hai anh em Cố gia đều nghỉ, mọi người cùng nhau sung sướиɠ đi ăn đồ Pháp, lúc bữa tiệc mẹ Cố hiếm khi rất nghiêm túc, chính thức chúc mừng tiểu nhi tử của mình đồng thời chân thành Hạ Lạc và Hạ Thiên khi có thời gian thì đến Úc chơi, phong cảnh ở rạn san hô Great Barrier
[7]Queensland
[8]
vô cùng tuyệt vời!
[7] Rạn san hô Great Barrier là hệ thống đá ngầm san hô lớn nhất thế giới, bao gồm khoảng chừng 3.000 tảng đá ngầm riêng rẽ và 900 hòn đảo. Phần đá ngầm nằm ở khu vực Biển San Hô, cách bờ biển Queensland về hướng đông bắc Úc.
[8] Queensland là bang có diện tích lớn thứ nhì và đông dân thứ ba tại Úc.
“Cảm ơn cô, có thời gian nhất định sẽ đi.” Tiểu Hạ Lạc rất kích động!
Mẹ Cố cười ý vị thâm trường cười. “Sắp nghỉ hè rồi, bên kia thuộc về vùng nhiệt đới, tháng bảy với tháng tám là mùa đông, cũng khá mát mẻ.”
Hạ Lạc gật đầu như giã tỏi, Cố Phong mỉm cười nhẹ nhàng cầm tay hắn ở dưới bàn.
Mấy ngày nay mình cùng vợ biểu hiện thân mật một chút so với bạn bè, nhưng dường như mẹ không chú ý đến.
Có lẽ nên chọn một thời gian cùng hai người nói chuyện một chút.
Hạ Thiên vốn đang quấn quít lấy mẹ Cố hỏi cái này hỏi cái kia, nhưng bỗng nhiên ngẩng đầu một cái lại phát hiện Cố Viêm không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, mặt vô biểu tình ánh mắt dại ra…
Vì vậy, Hạ Thiên lo lắng trùng trùng vươn tay lắc lắc trước mặt hắn, hỏi: “… Anh Cố Viêm, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi nha?”
“Được, dẫn theo học trưởng của em nữa.” Cố Viêm sâu kín nói.
Học trưởng gì?
Trong đầu Hạ Thiên nhanh chóng tìm tòi một vòng, mới ở một xó xỉnh nào đó tìm được Trình Vũ.
“Em và anh ấy không thân mà.” Hạ Thiên rất nghi hoặc.
Không thân còn cùng nhau đi xem phim!!! Đương nhiên là bản ma vương không có ghen, chẳng qua là cảm thấy tiểu quái thú này quá! giả! dối!
(Tia la-de chính nghĩa của Ultraman! Chíu chíu chíu ——!) (* ̄3 ̄)o ≡≡≡※:☆
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảm ơn địa lôi của Greens~~~~~~! (Nhảy điệu múa máy móc =w=+)┌|
′?
|┘┌|*′?
|┘┌|′? `|┘ Bởi vì có mấy người nói muốn nhìn thấy Meo-chan và đại thúc khí phách hơn người thổ lộ!!! Cho nên… Ngày mai quyết định ngược mèo một phát được chứ~ cẩu huyết tung toé quả quyết đứng lên được chứ~ Không phá không xây không ngược không ngọt ~=w=+
~*~
Hồng du
Ngon nhỉ, mình nhìn mà ứa nước miếng, tưởng tượng mùi thơm của ớt [chảy nước miếng-ing~]