Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 44: Có thể giải thoát cực kỳ cực kỳ sung sướиɠ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Cực Phẩm

Tuyệt nhất

chính là hương vị thơm ngon của dừa chậm rãi khuếch tán, làm biến mất không ít ác cảm vừa ăn bướm lúc nãy.

Vật nhỏ Hạ Thiên này thật ra rất đáng yêu! (Nếu như không hắc thì tốt rồi!) ( ̄д ̄)

Nhất thời Cố Viêm bị biểu hiện giả dối mê hoặc, ôm gối trở mình nhìn chằm chằm Hạ Thiên.

Hạ Thiên mặc áo ngủ nửa tay và quần đùi, chân vểnh lên ghé vào trên gối nhắn tin, cái miệng nhỏ nhắn khả ái dẫn ra một độ cung vui vẻ, hai bàn chân trắng nõn trái đung phải đưa, thường thường cọ đến hai đầu gối của Cố Viêm.

Thật ra, đối với Hạ Thiên – tư duy quanh năm suốt tháng đắm chìm trong nhị thứ nguyên

[1]

mà nói, có thể cùng người yêu đơn giản nằm chung một chỗ ngủ mỗi ngày liền cảm thấy thoả mãn được chứ, cho nên đến bây giờ cũng không làm thêm hành động gì khác nữa, nhiều lắm chỉ là sờ cơ bụng thôi!

[1] Nhị thứ nguyên: trong giới ACGN dùng làm một loại xưng hô, chỉ thế giới không có thật.

Sau này khi biết rõ thuộc tính này của Hạ Thiên, Cố Viêm cũng đành lòng phải tuỳ hắn.

Dù sao tôn nghiêm của ma vương điện hạ cũng sớm hóa thành phấn vụn rồi… Lợn chết không sợ nước sôi chính là nói Cố Viêm đấy.

Huống hồ nếu cả gan dám phản kháng lời nói của Tiểu Hạ Thiên, thì hắn sẽ bị hắc mất một lớp da đó!

Tuyệt đối làm được! Tiểu bại hoại kia!

Mười phút trôi qua, Hạ Thiên vẫn siêng năng nhắn tin mà không phải quấn quít lấy Cố Viêm như thường ngày, chính là nhu thuận ngốc manh quấn lấy Cố Viêm ngủ y như gấu Koala!

“Khụ… Làm sao còn chưa ngủ nữa?” Cố Viêm kỳ quái hỏi.

“Làm ồn đến anh Cố Viêm à? Ngại quá.” Hạ Thiên le lưỡi, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà là dùng chăn mỏng quấn mình thành một viên tiểu man đầu

(bánh mì nhỏ).

Mặc dù không có ánh sáng, thế nhưng âm thanh ‘cạch cạch’ nhấn phim vẫn vang lên liên tục trong phòng ngủ yên tĩnh tối đen, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng cười kìm nén của Hạ Thiên.

“Anh nói, không phải ngày mai em còn phải đi học à?” Cố Viêm im lặng một lúc, vẫn có chút lưu tâm nhấc chăn lên một góc nhỏ, tò mò nhìn màn hình điện thoại.

“Đúng thế, còn phải dậy sớm nữa.” Tiểu Hạ Thiên ngáp một cái, nhét điện thoại dưới gối, lẩm bẩm: “Mai đến trường cùng học trưởng gặp mặt trò chuyện thì tốt quá… Ngủ ngon, anh Cố Viêm.”

Sau đó, Tiểu Hạ Thiên liền kéo một cánh tay Cố Viêm qua ôm vào trong ngực, dùng mặt cọ cọ, rồi nhắm mắt lại thoả mãn ngủ.

Một ánh trăng yếu ớt, Cố Viêm nghiên cứu một hồi khuôn mặt đang ngủ hạnh phúc dào dạt của Hạ Thiên… Càng nhìn càng thấy có vấn đề!

Oa? Ấy ấy? Mới vừa rồi có nhắc từ “Học trưởng”? Chẳng lẽ tiểu bại hoại này cùng học trưởng nói yêu đương… Con mẹ nó, cuối cùng bản ma vương có thể giải thoát rồi sao?

(Chảy nước mắt vui sướиɠ!) ε(┬┬﹏┬┬)3

Chuyện này thật đáng chúc mừng!

Vì vậy, Cố Viêm hắng giọng một cái, hắc hắc cười khan hai tiếng, còn run rẩy làm một cái nắm tay thắng lợi trong bóng đêm!

Tâm tình thật tốt! (Lăn lăn lăn!) ~(~o ̄▽ ̄)~o... o~(_△_o~)~

Ngày hôm sau, lúc Cố Phong gần đi, Hạ Lạc lại thần kỳ kiếm tới một đống hành lý muốn hắn mang đi.

“Lần trước cư nhiên em quên chuẩn bị cho anh máy ép trái cây.” Hạ Lạc áy náy cúi đầu nhỏ. “Phải uống nhiều nước trái cây tươi nha.”

“Bảo bối.” Cố Phong vừa cảm động vừa lo nghĩ. “Bên ký túc xá chật lắm rồi.”

“Thật sự chật lắm rồi sao, thế thì không đem nồi áp suất nữa.” Hạ Lạc lưu luyến lấy ra một cái nồi áp suất từ trong đống hành lý. “Mấy cái khác phải mang đó, còn có ô mai đặt trong hộp giữ tươi phải ăn nhanh một chút…”

“Ừ, yên tâm, bảo bối cũng phải chăm sóc tốt bản thân mình.” Cố Phong hôn nhẹ lên mặt Hạ Lạc, trong ngực tràn đầy cảm giác ấm áp ngọt ngào!

Vợ đáng yêu như vậy, nhất định phải đối đãi thật tốt.

“Em mua quần áo mới cho anh, hôm qua quên lấy ra cho anh xem, để trong hành lý đó, anh nhớ lấy ra thử.” Hạ Lạc nắm tay Cố Phong, dán trên ngực mình, lệ lóng lánh mà vịnh ngâm: “Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y

[2]!”

[2] Được trích trong bài thơ Du tử ngâm (Khúc ngâm của đứa con đi xa) của Mạnh Giao. Dịch nghĩa: Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, nay đang ở trên áo người đi xa.

Cố Phong buồn cười rút ra một tay cọ cọ mũi nhỏ của Hạ Lạc, nói: “Nói đến đây anh mới nhớ, ngày kia mẹ anh sẽ đến, khách sạn anh đặt rồi, tới lúc đó chúng ta cùng đi ăn cơm tối… Bảo bối, không cần lo lắng quá.”

“Căn bản em không lo lắng mà.” Hạ Lạc ưỡn ngực nhỏ, hiện ra hết khí dương cương! “Em sẽ làm cho bác gái thích em.”

Tuy rằng chỉ cần nghĩ một chút liền muốn tè ra quần nhưng là không thể tăng áp lực cho nam nhân nhà mình được chứ!?

Trong lòng Hạ ảnh đế vĩ đại yên lặng giơ ngón tay cái cho mình.

Người ta thật sự là một hán tử thiết cốt tranh tranh!

“Ừ, em không lo lắng.” Cố Phong nghiêm túc gật đầu, sau khi tặng Hạ Lạc một nụ hôn từ biệt thâm tình thì xách gói hành lý lớn đi ra cửa.

Tuy kỹ thuật diễn của vật nhỏ rất chuyên nghiệp, thế nhưng nửa đêm qua lật qua lật lại ngủ không yên, còn ngồi dậy than thở như một tiểu lão đầu len lén… Không phải mình không để ý.

Cố Phong hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm nhất định không thể để cho vợ chịu một chút ủy khuất nào!

Thật là thâm tình vô cùng!

“… Anh con mẹ nó có thể đi làm chuyện có chút ý nghĩa được không?” Lúc này, Hạ Triển đang hữu khí vô lực ngậm điếu thuốc hướng trần nhà, mắt trợn trắng.

Mà từ phía sau, Trần Tử Hào ôm hắn, hai người dựa sát vào nhau xem tin sáng.

Trên bàn vẫn còn bữa sáng dự lại, cháo đậu đỏ ngọt mềm dẻo thật sự là vô cùng tri kỷ.

Loại cảm giác cuộc sống gia đình vợ chồng hai người quá tạm ổn!

“Bên em chính là làm chuyện có ý nghĩa.” Trần Tử Hào nhẹ nhàng hôn mυ"ŧ thùy tai Hạ Triển, sau đó vươn tay cướp đi điếu thuốc, tắt đi. “Thân thể khó chịu thì bớt hút một chút.”

Lúc trải qua đêm [beep] nhiệt tình triền miên, Hạ Triển không có gì bất ngờ mà phát sốt.

“Hút thuốc anh cũng quản! Nhiều chuyện!: Hạ Triển quay đầu lại căm tức nhìn Trần Tử Hào. “Anh có thể đi ra ngoài không? Lão tử thấy anh sẽ không thoải mái!”

Đại thúc quả thật là thần phiền!

“Anh sợ em chạy.” Trần Tử Hào bất đắc dĩ nói, thuận thế tiến tới hôn nhẹ môi Hạ Triển, giọng nói rất ôn nhu. “Không biết tiểu miêu của anh muốn biệt nữu tới bao giờ…”

Phong cách lão đại hắc bang khốc suất cuồng bá duệ lạnh lùng nghiêm nghị đã một đi không trở lại!

Hiện tại trọng tâm sinh hoạt của Trần lão đại đã biến thành nuôi mèo!

“Anh ra ngoài đi, tôi không chạy.” Hạ Triển đè nén cơn tức, đen mặt nói xạo.

Quả thật quá giả tạo được chứ!

Nếu như bị Hạ đạo diễn trông thấy, nhất định muốn trục xuất kịch tổ, ngay cả cơm cũng không cho!

Thế nhưng Trần Tử Hào chỉ số thông minh rõ ràng cao hơn Hạ Triển không chỉ một chút, sau khi im lặng một lát, gật đầu xuống mặc quần áo, thu dọn đồ ăn thừa trên bàn bỏ vào thùng rác, giơ tay ném chai cúc an khang qua! Ôn nhu nói: “Đừng quên bôi thuốc, anh đi làm chút chuyện, em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Đi mau.” Hạ Triển lời ít ý nhiều!

Trần Tử Hào mới ra cửa chưa được năm giây, Hạ Triển liền nhanh chóng nhảy dựng từ trên giường thay quần áo, cực kỳ cực kỳ nói không giữ lời!

Dù sao đi nữa, trước tiên cứ cách xa đại thúc cái đã! Hiện tại chỉ cần mới cùng đại thúc bốn mắt nhìn nhau, óc Hạ Triển sẽ sôi trào, căn bản là không cách nào tỉnh táo lại tự hỏi chuyện tối hôm qua!

Nhưng mà khi Hạ tiểu miêu tràn đầy vui sướиɠ kích động khi thắng lợi chạy trốn, hắn mở cửa, lại sợ hãi phát hiện bốn hắc y tiểu ca tràn ngập khí phách lạnh lùng đứng ngoài cửa!

Bọn họ hợp thành một bức tưởng người!

“Chị dâu, buổi sáng vui vẻ!” Bốn hắc y tiểu ca đồng loạt khom người chào.

Hạ Triển trầm mặc một lát, đó đóng cửa trở về nằm lỳ trên giường đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi!

Còn! Có! Để! Cho! Người! Ta! Sống! Không!

Sau khi nhìn theo nam nhân yêu dấu rời đi, Tiểu Hạ Lạc “nhất gia chi chủ” lại đát đát đát chạy đến đập cửa phòng của Tạ Nguyên.

Ngày hôm qua Tạ Nguyên bàn bạc với Hạ Lạc về chuyện muốn trở về phòng cũ.

Một là vì chân của hắn cũng đã tốt lắm rồi, tuy rằng không thể vận động kịch liệt, nhưng ít nhất tự lo cho sinh hoạt của mình cũng không thành vấn đề, vẫn ở nhà người khác dù sao cũng không tốt lắm.

Hai là…

Tiểu Hạ Lạc kéo rèm cửa phòng Tạ Nguyên, hoảng sợ che mặt!

Ngoài cửa sổ, một suất ca đang tập thể dục buổi sáng trong vườn hoa tiểu khu.

Như thế cũng không có gì, nhưng vấn đề là tên này chính là Thẩm Phóng, người vẫn theo dõi bọn họ về nhà! Hơn nữa khi Hạ Lạc và Tạ Nguyên bước ra cửa, tên này sẽ bày vẻ mặt dương quang xán lạn chạy tới chào hỏi.

Thật sự là vô cùng đáng sợ!

“Chậc, tên biếи ŧɦái thực nhân ma mổ bụng kia lại tới nữa!” Gần đây Hạ Lạc lại xem phim kinh dị mới.

“Ừ, vậy hôm nay tớ dọn về được rồi.” Tạ Nguyên bất đắc dĩ kéo kín rèm cửa sổ. Thực nhân ma gì gì đó mặc dù chỉ là vọng tưởng của Hạ Lạc, nhưng người này xác thực rất có thể là hướng theo mình, tiếp tục thế nữa sợ rằng sẽ mang đến phiền phức cho Hạ Lạc. “Phòng ngủ nam nhiều người, hắn không dám làm gì đâu.”

“Bằng không cậu để cho hắn cắn một miếng, chứng minh cậu không phải vị ô mai, như thế hắn sẽ không muốn ăn nữa!” Hạ Lạc đưa ra kiến nghị cơ trí.

“Cậu đừng đùa nữa…” Tạ Nguyên lắc đầu. “Vẫn là tớ dọn về thôi.”

“Nhưng mà! Tớ luyến tiếc!” Hạ Lạc bước nhanh về phía trước, hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Nguyên lên, thâm tình chân thành nói: “Cậu đi, tớ sẽ nhớ cậu, nghĩ đến thật là thống khổ thật là thống khổ! Tớ biết cậu cũng sẽ nhớ tớ, nghĩ đến thật là thống khổ thật là thống khổ! Cậu đau, tớ cũng đau! Cậu đau, tớ lại càng đau hơn!”

“Cậu nhanh đi uống thuốc đi, thật đấy.” Tạ Nguyên bỏ tay Hạ Lạc ra, buồn bực xoa xoa đầu.

Ai, não mình đau ong ong!

Cố học trưởng bình thường như thế, cuối cùng là chung đυ.ng với Hạ Lạc thế nào đây…

“Tại sao cậu có thể như vậy! Cậu thật là tàn nhẫn thật là tàn nhẫn! Lòng, đã vỡ thành một mảnh hai mảnh, ba mảnh bốn mãnh… Anh!” Hạ Lạc nặn ra một giọt nước mắt phát rồ!

“Đến cuối cùng cậu muốn làm gì?” Vẻ mặt Tạ Nguyên hắc tuyến.

“… Tớ không muốn ở cùng một chỗ với Cố hoả hoả!” Hạ Lạc xoắn xuýt níu góc áo Tạ Nguyên, rốt cục nói thật!

“Không phải còn có Hạ Thiên sao, hơn nữa Cố Viêm người này… cũng tốt vô cùng mà.” Bởi vì đến nay trước mặt Tạ Nguyên, Cố hoả hoả vẫn bày ra phong cách của một người bình thường, cho nên Tạ Nguyên không thể hiểu được vì cái gì Hạ Lạc lại sợ hắn thế!

“Cậu không hiểu đâu.” Hạ Lạc khó chịu.

Hạ Thiên không thể ở lâu dài, hơn nữa muốn hắn giải thích với Tạ Nguyên thế nào về cái chuyện đáng ghét mỗi khi hắn muốn cùng nam nhân nhà mình ba ba ba thì Cố hoả hoả liền chạy tới gây rối?

Tạ Nguyên nhún vai, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hạ Lạc không thể làm gì khác hơn là ai oán đi qua phụ.

Cái thế giới lãnh khốc vô tình cố tình gây sự này!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cảm ơn địa lôi của Greens~~~!! (Sung sướиɠ xoay tròn~) ()ノ゛ ( °▽)ノヾ(°▽°)ノヾ(▽°)ノヾ()ノ゛Tạm thời Tiểu Tạ sẽ lui khỏi sân khấu… Chúng ta sẽ gặp lại ở phiên ngoại~~~~ (Vẫy khăn) ㄟ( ▔▽▔) Cho đại ma vương một tên tình địch đáng ghét thôi!!

~*~

Phiên ngoại rất hài, rất bựa và rất… nhọ. Bạn Thẩm Phóng nhọ không thua gì Hạ Triển đâu. Bạn ấy cũng phúc hắc và mặt dày kinh khủng. Cuối phiên ngoại có cảnh H trong phòng tắm nữa đó
« Chương TrướcChương Tiếp »