Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Sáng chủ nhật yên tĩnh thoải mái, Kinh Sở Dương dưới chăn trở mình, cảm giác có vật gì đó nhảy lên, đưa mắt nhìn thì thấy Kẹo Đường đang lặng lẽ đi về phía anh, chui vào bên cạnh anh làm nũng cầu vuốt ve.
Anh đưa tay ôm Kẹo Đường vào ngực, nhìn Kẹo Đường ngoan ngoãn gối đầu lên khuỷu tay anh, suy nghĩ dần bay xa, Kẹo Đường là con mèo anh nhìn thấy khi đi cùng bạn cùng phòng tới bệnh viện thú cưng khám cho chó nhà bạn anh, thấy nó được chủ cũ ôm tới khám bệnh, chủ cũ không muốn dùng tiền trên một con mèo nên nói quay về suy nghĩ đã, kết quả ngày hôm sau trời chưa sáng đã ném con mèo nhỏ hấp hối trước cửa bệnh viện thú cưng.
Trong lòng Kinh Sở Dương luôn yêu động vật, lúc trước vừa nhìn đã thích con mèo đáng yêu mềm mại này, nghe nói nó bị chủ cũ vứt bỏ, không nói hai lời tự mình bỏ tiền ra, ngày nào cũng tới bệnh viện thú cưng, dù thế nào cũng muốn cứu nó từ Quỷ Môn Quan về.
Sau khi mèo con khỏi hẳn bệnh, Kinh Sở Dương đổi tên cho nó thành Kẹo Đường, có một ngày anh mang Kẹo Đường từ bệnh viện thú cưng về nhà, đúng lúc đυ.ng phải chủ cũ đi qua, chủ cũ thấy con mèo nhỏ mạnh khỏe, đã chữa khỏi bệnh vội chạy lên muốn mang mèo nhỏ về nhà, cậu không đồng ý thì nói cậu trộm mèo của gã, ồn ào huyên náo khiến không ít người vây xem, sau khi nghe chủ cũ khóc lóc kể lể, rất nhiều người không rõ tình huống chỉ trỏ cậu.
Kinh Sở Dương cười lạnh, lúc trước cần tiền điều trị thì ném nó, bây giờ nhìn nó khỏe lại nên muốn mang về, trên đời này làm gì có chuyện tốt nhiều như vậy? Vì báo thù chủ cũ mèo con anh thích, Kinh Sở Dương cười cười, lừa chủ cũ đến hẻm nhỏ không người không camera, dùng danh từ mỹ miều là giải quyết riêng, sau đó hung hăng đánh gã ta một trận, cảnh cáo nếu còn dám có chủ ý với Kẹo Đường, đừng trách anh không khách khí.
Từ đó chủ cũ không xuất hiện trước mặt anh nữa, còn Kẹo Đường trở thành một thành viên trong nhà anh, ngay cả khi cả nhà họ ra nước ngoài, cũng không vứt Kẹo Đường lại, nuôi từ đó tới giờ.
Kinh Sở Dương từ trong ký ức tỉnh lại, xoa đầu Kẹo Đường, để nó tự chơi trên giường mình, còn anh xuống giường làm đồ ăn sáng, tiếng chuông cửa vang lên anh đi ra mở cửa, là chuyển phát nhanh, anh mở ra xem thì ra là quần áo búp bê anh mua chuyển tới.
Kinh Sở Dương lấy một bộ ra xem, nho nhỏ, anh tưởng tượng lướt qua bộ dạng Tưởng Sầm mặc nó, trong lòng càng khó chịu, càng không thể chờ đợi mang đồ qua cho cậu. Làm xong bữa sáng, Kinh Sở Dương tiện tay rót một ly yến mạch cho Tưởng Sầm, sau đó mang theo quần áo qua phòng bên cạnh gõ cửa, yên lặng chờ đợi.
Hồi lâu sau, cửa hé nhỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngái ngủ, vì để Tưởng Sầm tiện mở cửa, ngày ấy anh cố tình buộc một sợi dây trên tay cầm, để Tưởng Sầm đứng trên đất vẫn có thể kéo ra mở được cửa.
“Chào buổi sáng.” Kinh Sở Dương xoay người bế Tưởng Sầm lên để cậu ngồi trong lòng bàn tay mình, hai người đi tới bàn ăn ngồi xuống, anh cầm ly yến mạch và hộp chuyển phát nhanh để lên bàn, nói với người bên cạnh, “Tiểu Sầm, xem thử thích hợp không.”
“Quần áo tới rồi?” Tưởng Sầm nghe vậy hai mắt sáng lên, đang buồn ngủ bỗng tỉnh táo hẳn, cậu chọn đại một bộ xoay người sang chỗ khác để mặc, mặc vừa in không rộng không chật.
Lần này Kinh Sở Dương mua rất nhiều quần áo bé xíu, anh nghĩ, lúc biến thành lớn nhất định thì quần áo cũ sẽ bị rách, cho nên ngày nào cũng phải thay một bộ, vì vậy anh dứt khoát mua nhiều chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Cảm ơn.” Tưởng Sầm vô cùng cao hứng, lần này thì cậu khỏi lo lắng không có quần áo để mặc nữa.
Ánh mắt Kinh Sở Dương không rời khỏi chú lùn trên bàn, quần áo búp bê mặc trên người cậu vô cùng vừa vặn, tóc đen mắt đen, phối hợp với làn da trắng nõn, cả người cậu thoạt nhìn như món đồ chơi tinh xảo, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai tin một người lớn đang sống sờ sờ lại biến thành người nhỏ xíu như vậy.
“Được rồi, ăn sáng thôi.” Kinh Sở Dương đặt chén cháo yến mạch trước mặt Tưởng Sầm, còn mình cầm sandwich đã làm sẵn kèm sữa nóng cùng ăn từ từ.
Tưởng Sầm nhận thìa, chợt nhớ tới mình vừa dậy còn chưa kịp đánh răng, vội đi đánh răng rửa mặt trước, trở lại ôm chén nhỏ ăn rất hăng, nhưng không ăn quá nhanh, không muốn vừa ăn xong mặt biến như mặt mèo.
Kinh Sở Dương nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng, cúi đầu nhìn thấy gò má Tưởng Sầm dính một ít yến mạch, sợi dây mềm mại trong lòng lập tức bị kí©h thí©ɧ, thần linh ma quỷ sai khiến anh vươn tay, dùng ngón tay lau bột yến mạch trên má Tưởng Sầm. LQĐÔN
Tưởng Sầm đang rất vui vẻ ăn, cảm giác ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua gò má mình, cậu ngẩn người, liếʍ liếʍ phần dính bên môi, thỏa mãn ợ một tiếng.
Kinh Sở Dương bật cười, đáy mắt dịu dàng như nước.
Ăn xong bữa sáng, tiện thể Kinh Sở Dương mượn phòng bếp nhà cậu rửa chén, còn Tưởng Sầm thì ngồi trên sofa ngẩn người. Sống ở kiếp này đã rất nhiều ngày rồi, nhưng ngày nào cậu cũng cảm thấy như đang nằm mơ vậy, hoặc là nói ngây ngô vượt qua, cậu không dám nghĩ, nếu như từ nay về sau mình đều ở bộ dạng này vậy phải làm sao.
Đang nghĩ ngợi, Tưởng Sầm chợt mở to hai mắt, mấy giây sau, cậu từ một người bé xíu biến thành người lớn như bình thường, thấy man mát, cậu cúi đầu nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, tiện tay lấy gối dựa trên sofa che người mình lại, cùng mắt to trừng mắt nhỏ với Kinh Sở Dương mới trong phòng bếp đi ra.
“Cậu….” Mặc dù Kinh Sở Dương đã tiếp nhận chuyện Tưởng Sầm nhỏ đi, nhưng đây là lần đầu tiên trông biến thành người lớn, không khỏi khϊếp sợ dừng chân, suýt chút nữa rớt cả cằm.
Tưởng Sầm quay lưng về phía anh, làn da trắng nõn nà sau lưng dường như càng sáng dưới ánh nắng, bên dưới được gối ôm che chắn, có lẽ đột nhiên biến thành lớn nên quần áo kia rách hết, tai Tưởng Sầm đỏ lợi hại, sau một lúc lâu, Kinh Sở Dương mới kịp phản ứng liền vội hỏi, “Quần áo ở đâu tôi đi lấy cho cậu.”
Tưởng Sầm duỗi tay, ngón tay để sau lưng chỉ tủ quần áo trong phòng ngủ, Kinh Sở Dương bước vội vào, lại liếc thấy Kẹo Đường đang đứng trên ban công tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây vào bên trong, thấy anh đi tới vội kêu meo meo mở cửa, Kinh Sở Dương không đếm xỉa tới nó, đưa tay mở tủ quần áo, liếc nhìn trên xuống dưới, sau đó lấy một chiếc áo thun và quần dài bằng vải kaki.
Còn chưa có qυầи ɭóŧ.
Kinh Sở Dương ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo phía dưới tủ đồ, bên dưới có một đôi tất một màu, lại mở một ngăn kéo khác, bên trong mới là qυầи ɭóŧ, anh nhìn hoa văn trên qυầи ɭóŧ không nhịn được bật cười ra tiếng.
Lại là mèo máy Doremon, còn siêu nhân sống động, một số hình phong cảnh vân vân, Kinh Sở Dương vùa cười vừa nhìn ra bên ngoài, người này lại có một mặt ngây thơ như vậy…. Nhưng… Vẫn rất đáng yêu. Anh tiện tay cầm lấy cái quần hình siêu nhân sống động, đóng ngăn tủ lại rồi đi ra ngoài.
“Cảm ơn đàn anh!” Tưởng Sầm đưa tay nhận quần áo mặc, ánh mắt dừng trên qυầи ɭóŧ siêu nhân kia, nhìn rất lâu, sắc mặt bỗng đỏ au, muốn chết ghê, hồi đại học bạn cùng phòng đùa giỡn mua qυầи ɭóŧ, để đó từ bấy tới giờ không ném đi, lại bị nhìn thấy.
Tưởng Sầm càng cúi thấp đầu xuống hơn, bây giờ Kinh Sở Dương có vẻ mặt gì không cần nhìn cậu cũng biết, cậu vội mặc quần áo, ho khan đứng lên, sửa sang lại tóc tai lộn xộn.
Kinh Sở Dương dời tầm mắt, chỉ vừa nhìn thoáng qua anh liền làm như không có gì rời đi ngay, anh không nhìn thấy gì cả, ừ, không nhìn được nhưng khóe miệng run rẩy vui vẻ, quả thật nín muốn nội thương luôn.
“Không phải tôi mua, là bạn học tặng.” Tưởng Sầm nói rất chân thành, vừa nhìn là biết không liên quan tới cậu.
Kinh Sở Dương tiếp tục nín cưới, lại nghiêm túc gật đầu, “Ừ, tôi biết mà.”
Anh biết cái gì chứ? Tưởng Sầm buồn bực nhíu mày, lúc khác nhất định phải nhớ ném mấy qυầи ɭóŧ kia đi, quá đặc biệt sẽ mất thể diện!
“Mùa đông tới rồi, nếu không chúng ta cùng đi mua mấy bộ quần áo nhé.” Vì cố gắng chuyển dời bầu không khí xấu hổ giữa hai người, Kinh Sở Dương chủ động đưa ra yêu cầu đi mua quần áo.
“Nhưng tôi có thể đi ra ngoài sao?” Tưởng Sầm có chút lo lắng, ngộ nhỡ đi được nửa đường mà bị thu nhỏ thì sao giờ?
Kinh Sở Dương do dự một lúc, hỏi: “Cậu có chú ý thời gian cậu biến đổi không?”
Vừa dứt lời Tưởng Sầm tập trung suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại, từ khi sống lại tới này, hình như cậu chưa từng biến thành lớn vào buổi sáng, cơ bản đều là buổi trưa, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trước mặt, bây giờ hơn 12h một tý, như vậy nói cách khác, chỉ có qua buổi trưa cậu mới biến thành lớn.
Về phần thời gian nhỏ…..
Tưởng Sầm nhớ lần đầu tiên nhỏ đi là hơn 5 giờ một chút, lần thứ hai và lần thứ ba đều không chênh lệch thời gian đầu tiên là bao, thì ra thời gian cậu nhỏ đi có lẽ là sau 5 giờ chiều, như vậy cậu duy trì bộ dạng bình thường trong thời gian hạn định chính là trước 5 giờ, chỉ cần có thể khống chế thời gian được, cậu vẫn có thể đi ra ngoài.
Tưởng Sầm kiềm chế kích động trong lòng, nói kết quả suy đoán ra cho Kinh Sở Dương, Kinh Sở Dương im lặng một lúc đoạn nghe anh nói: “Từ nay về sau ngoài lúc trước 5h, thời gian còn lại cậu không nên đi ra ngoài một mình, bây giờ mới 12h, mua quần áo rất nhanh, chúng ta đi rồi về mau.”
“Ừ.” Từ khi sống lại đến nay, Tưởng Sầm còn chưa được ra khỏi cửa, cậu thì luôn hoạt bát hiếu động, muốn làm trạch nam trong nhà cũng không làm nổi, đã sớm muốn ra ngoài, nên sao có thể từ chối dự tính của Kinh Sở Dương.
Chờ Kinh Sở Dương về nhà thay quần áo, hai người cùng xuống lầu, đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Kinh Sở Dương lái xe ra, hai người cùng tới trung tâm náo nhiệt của thành phố.
Vào đến cửa hàng bán quần áo, Kinh Sở Dương bảo Tưởng Sầm tự chọn quần áo cho mình, còn mình yên lặng đi theo phía sau cậu ghi nhớ phong cách cậu thích, lúc anh ngoảnh đầu trông thấy đối diện là một nhà cắt may, chờ mua xong quần áo bên này liền vội kéo Tưởng Sầm đi qua bên đó.
“Xin chào, xin hỏi quần áo nhỏ như vậy, có thể may không?” Kinh Sở Dương miêu tả, quần áo búp bê
mua trên mạng phần lớn đều rất mỏng, đến mùa đông hoàn toàn không chống lại được giá lạnh, phải may mấy bộ dày mới ổn.
“À, có thể có thể chứ, nhưng quần áo nhỏ như vậy, người có thể mặc sao?” Đón tiếp là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Kinh Sở tả nhỏ như vậy, vẻ mặt lộ rõ giật mình.
“Là quà tặng em gái, nó còn nhỏ, thích thay đồ cho búp bê, nhưng tôi không thích hàng bán ở chợ.” Đầu óc của Kinh Sở Dương xoay chuyển cực nhanh, thời điểm quan trọng lấy em gái nhà mình ra làm cớ.
Vừa dứt lời, anh rõ ràng cảm giác Tưởng Sầm đứng bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, anh quay đầu, thừa dịp cô gái không chú ý đưa mắt vui vẻ nhìn cậu.
Ra khỏi tiệm may, Tưởng Sầm nói với Kinh Sở Dương, “Đàn anh, cảm ơn anh.” Nếu như tự mình đến chỗ tiệm may này, có lẽ không biết trả lời câu hỏi của nhân viên cửa hàng thế nào, hơn nữa một người đàn ông đến may quần áo cho búp bê, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
“Đừng khách sáo như thế.” Kinh Sở Dương dương dương tự đắc cong môi, chuyển đề tài, “Nếu quả thật muốn cảm ơn thì đừng gọi tôi là đàn anh nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết lâu như vậy, cứ gọi đàn anh mãi chẳng phải rất xa lạ à.”
“Vậy gọi gì đây?”
“Gọi tên ấy, Sở Dương, được không?” Kinh Sở Dương dừng bước, ánh mắt nghi ngờ chờ mong người trước mắt.
Tưởng Sầm ngẩn người, rất lâu sau mới khẽ gật đầu, tiếp theo cười rộ lên, “Được, Sở Dương.”
Kinh Sở Dương không nhịn được sờ đầu cậu, bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, chỉ còn lại hình ảnh ánh mặt trời phản chiếu bóng dáng hai người trên mặt đất, sáng chói mà ấm áp.
Hết chương 5