Chương 45: Bồ Câu phân biệt đối xử

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hơi ấm từ điều hòa trong phòng phả ra, Kinh Sở Dương xoay người không thể ngủ nổi, ngược lại cậu bé bên cạnh đã chìm vào cõi mơ, anh sấn qua nhìn cậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say kia chậm rãi nở nụ cười. LQĐ

Sáng sớm hôm sau, Kinh Sở Dương tỉnh lại trước, Tưởng Sầm bên cạnh vẫn còn ngủ, anh đứng dậy đi tới ban công, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Kinh Sở Dương duỗi lưng trở lại phòng, cúi người nằm lên giường đưa ngón tay trêu chọc Tưởng Sầm.

“Đừng!” Trong lúc ngủ mơ Tưởng Sầm bị quấy rầy, nhíu mày xoay người không để ý, nhưng ngón tay đáng ghét cứ gãi mặt mình không ngừng khiến cậu rất ngứa ngáy, đột nhiên Tưởng Sầm hắt hơi một cái, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Tiểu Sầm, chào buổi sáng.” Kinh Sở Dương cười hở cả hàm răng trắng bóc, nhìn cậu, ngón tay lại trượt xuống dưới đặt trên eo cậu cố ý gãi gãi, Tưởng Sầm cười ha ha, lăn qua lăn lại trên giường né tránh, cười đến nước mắt chảy ra.

“Muốn ăn sáng món gì, anh đi mua về cho em.” Kinh Sở Dương nghịch đã rồi nằm bên cạnh Tưởng Sầm, cùng đối mặt với cậu, đúng lúc hai người đều réo lên, tiếng ùng ục ùng ục liên tục.

Tưởng Sầm hoàn toàn tỉnh ngủ, chống cắm mặt đối mặt với Kinh Sở Dương, lúc hỏi ăn sáng món gì, à, muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành nóng, nghĩ như thế Tưởng Sầm liếʍ môi, bụng càng kêu lợi hại hơn.

Kinh Sở Dương đoán trong lòng cậu nghĩ cái gì, cũng không cắt ngang, lặng lẽ đi xuống một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc cách khách sạn không xa, gọi hai phần bánh quẩy và sữa đậu nành nóng, tiện thể mua ít bánh bao chiên mang về, vừa vào phòng, mùi thơm đã truyền tới trong mũi Tưởng Sầm, cậu tràn đầy sức sống đứng trên giường hét to, ánh mắt sáng rực.

“Tiểu quỷ thèm ăn.” Kinh Sở Dương cười đi qua, trước tiên nâng cậu vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đặt sữa đậu nành nóng đặt trước mặt cậu, rồi cắt bảnh quẩy thành miếng nhỏ đưa tới tận tay cậu, vì không có ly thích hợp với cậu nên Tưởng Sầm chỉ có thể đứng trước ly sữa đậu nành trước mặt, cúi đầu xuống uống từ từ.

Sữa đậu nành nóng chảy qua cổ họng làm ấm dạ dày lạnh lẽo, Tưởng Sầm thỏa mãn liếʍ môi tiếp tục uống, đưa tay cầm bánh quẩy ngâm trong sữa đậu nành, ngâm đến mềm nhũn mới ăn.

“Muốn ăn nữa không?” Kinh Sở Dương thấy cậu ăn rất ngon miệng lại đưa một miếng bảnh quẩy qua.

Tưởng Sầm lắc đầu nấc lên một cái, vỗ vỗ bụng nhỏ phình lên, ngồi trên giường, “No rồi ạ, anh ăn đi, em nghỉ một lát.” Bây giờ thời gian cậu biến lớn lùi lại 2 tiếng, vốn 12h trưa sẽ biến lớn, hiện tại phải hơn 14h mới có thể ra khỏi nhà, cũng may đây đang là mùa đông, ban đêm tới muộn, bảy tám giờ trời mới tối hẳn, hai giờ chiều là thời điểm mặt trời ấm áp nhất.

Hai người đợi trong phòng khách sạn đến hai giờ chiều, Tưởng Sầm biến lớn, cậu thay quần áo trong phòng tắm xong sửa sang lại tóc tai, rồi cùng Kinh Sở Dương rời phòng, ra khỏi khách sạn, ánh mặt trời ấm áp vẩy lên người khiến lòng người vui thích.

Gần khách sạn có một quảng trường suối phun âm nhạc, từ xa có thể nhìn thấy vô số suối phun cao ngất ngưởng, kèm theo đó là âm nhạc du dương, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm lại gần, trên quảng trường người đến người đi, không ít người là du khách giống như họ, ở đây Tưởng Sầm không cần lo bị nhận ra, cậu đi đằng trước, nhìn có người đang trình diễn nhạc cụ cách đó không xa, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tưởng Sầm đi qua dừng chân trước mặt bọn họ.

Lúc còn nhỏ, ba rất thích thu thập nhạc cụ nên trong nhà có rất nhiều nhạc cụ, còn Tưởng Sầm lại cảm thấy hứng thú duy nhất với Saxophone, cũng theo ba học một thời gian ngắn, về sau ba mẹ qua đời cậu không chạm vào những nhạc cụ đó nữa, hôm nay thấy có người đang thổi Saxophone, trong nháy mắt gợi lên ký ức thủa còn bé, như thể quay về lúc thơ ấu, ba ôm mình, tay cầm tay dạy cậu thổi Saxophone.

“Cái này, tôi có thể thử một chút không?” Tưởng Sầm bước về trước một bước, chỉ vào Saxophone đặt bên cạnh, ánh mắt dò hỏi chờ mong.

Dàn nhạc đang nghỉ ngơi nhìn qua, người đàn ông đứng đầu gật đầu cười, xoay người đưa Saxophone vào tay Tưởng Sầm, rồi nhiệt tình mời cậu đứng chính giữa, cổ vũ cho cậu.

Tưởng Sầm cầm Saxophone đi tới giữa ban nhạc, hồi tưởng ký ức khi còn bé thơ, đặt Saxophone lên môi, hít sâu một hơi rồi thổi, làn điệu dâng cao tràn vào lỗ tai mọi người, dù không thuần thục nhưng người vây xem vẫn cười híp mắt vỗ tay.

“Cậu rất tuyệt.” Người đàn ông đứng đầu dùng tiếng Trung không lưu loát khen ngợi cậu, và giơ ngón tay cái lên.

Tưởng Sầm cười ngại ngùng, lau sạch Saxophone đưa trả lại anh ta, xúc động nói lời cảm ơn, lúc này mới hưng trí bừng bừng kéo Kinh Sở Dương rời đi, thổi Saxophone lại lần nữa, cũng coi như là nhiều năm qua cậu vẫn nhớ, nghĩ như thế bước chân của Tưởng Sầm cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Kinh Sở Dương bị cậu kéo tay, khóe môi cười cưng chiều, anh sờ đầu cậu, khen ngợi, “Tiểu Sầm giỏi quá.”

Tưởng Sầm cười nhận lời khen của anh, chợt thấy có bầy bồ câu từ xa bay lên vội chạy tới, đứng trước bầy bồ câu tò mò nhìn, kích động.

“Cho em cái này.” Kinh Sở Dương cầm túi bắp (Ngô) trong tay nhét vào tay Tưởng Sầm.

“Cám ơn!” Tưởng Sầm cười nhìn anh, nắm bắp rồi ngồi xổm xuống, mấy con bồ câu thử nhào tới, bay đậu trên tay, cúi đầu bắt đầu ăn bắp, cảm giác ngứa ngáy làm Tưởng Sầm không nhịn được cười to, lại lấy bắp ra, càng lúc càng nhiều bồ cậu đậu trên người cậu, không ít con còn to gan nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Sầm, tựa như đang chào hỏi cậu.

Cảnh ấm áp này rơi vào trong mắt Kinh Sở Dương lại cảm giác khác, trong lòng anh không khỏi hơi chua, những chú bồ câu kia lại ăn đậu hũ của Tiểu Sầm! Kinh Sở Dương bước đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Sầm, cũng nắm một nắm bắp trong lòng bàn tay, có thể hơi thở trên người anh không ấm áp bằng Tưởng Sầm nên chả có con bồ câu nào nguyện ý ăn thức ăn trên tay anh.

Đây là phân biệt đối xử trần trụi!

Kinh Sở Dương nổi giận, nắm bắp trong tay Tưởng Sầm không cho cậu cho chim ăn tiếp, kết quả đám bồ câu tức giận vỗ cánh ồn ào, trong đó có một con đậu vào trên tay anh, uốn éo mông ị xuống rồi phình phịch bay mất, để lại Kinh Sở Dương đứng im ngổn ngang trong gió.

Tưởng Sầm bên cạnh cười đến đau cả bụng, kéo Kinh Sở Dương đứng lên, móc giấy ăn trong túi áo ra cẩn thận lau thứ dơ trên áo anh, nhưng vẫn để lại dấu vết không lau đi được, hết cách, hai người đành phải tìm một chỗ gần đó để mua quần áo.

Đến một cửa hàng quần áo, Kinh Sở Dương nhìn trúng một bộ quần áo đi vào bên trong phòng thử đồ, một lát sau đi ra, vài mỹ nữ tóc vàng đứng cách đó không xa nhìn thẳng vào anh, ánh mắt thèm thuồng mà trực tiếp.

“Sao, đẹp không?” Kinh Sở Dương đi tới trước mặt Tưởng Sầm, hỏi.

Tưởng Sầm còn chưa trả lời lại nghe Kinh Sở Dương cúi đầu nhìn xung quanh mình, lẩm bẩm, “Không tệ, anh đẹp trai như vậy đương nhiên mặc gì cũng đẹp, Tiểu Sầm, em cứ nói đi?”

Tưởng Sầm sững sờ, lặng lẽ nhìn lên trời.

Kinh Sở Dương mua quần áo rất nhanh, chọn trúng dứt khoát mua mặc lên người rồi đi ra quầy trả tiền, một mỹ nữ tóc vàng đi về phía anh, cười đến gần anh, Kinh Sở Dương quay đầu, mỹ nữ không chút nào che giấu cảm tình của mình, thật sự là vô cùng nhiệt tình.

“Cô gái này.” Kinh Sở Dương dùng tiếng Anh rất lưu loát cắt ngang cô ta, cười đi tới bên cạnh Tưởng Sầm, kéo cậu đứng lên, một tay ôm lấy cậu, quay đầu nói tiếp với cô mỹ nữ, “Tôi đã có người yêu, cảm ơn tình cảm của cô, cô rất đẹp.”

Mỹ nữ tóc vàng nghe vậy nhún nhún vai, vẻ mặt lộ vẻ tiếc nuối, “Được rồi, xem ra soái ca đã có người mình thích, hai người rất xứng đôi, chúc hai người hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Kinh Sở Dương đưa mắt nhìn cô ta rời đi, ôm Tưởng Sầm ra khỏi cửa hàng, anh sờ mũi, cùng người bên cạnh tiếp tục đi về phía trước.

Xa hơn về phía Bắc chính là bến tàu vô cùng nổi tiếng, không ít du khách thừa lúc thuyền còn trên sông thưởng thức cảnh đẹp, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm vào một trong những chiếc thuyền đó, anh chọn một chiếc thuyền có vẻ đặc sắc, cũng không lớn nhưng đẹp, vừa lúc có thể ngồi được hai người và một người chèo thuyền, hai người dựa vào nhau ngắm cảnh đẹp ven đường, nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.

Lên thuyền, Tưởng Sầm tò mò mở hai mắt nhìn phong cảnh bốn phía xung quanh, cầm điện thoại ra chụp, muốn lưu lại từng phong cảnh vào trong điện thoại, về nước có thể từ từ nhớ lại, cậu tập hợp đủ chín tấm hình gửi lên weibo, muốn chia sẻ phong cảnh xinh đẹp này với các fans.

Tưởng Sầm v: Phong cảnh rất đẹp, các bạn nói đi? [Ảnh chụp]

Vừa đăng lên weibo, rất nhanh có fan để lại bình luận phía dưới.

Fan 1: Kìm gắp than để lại bình luận, tôi nhất định là sofa ︿ ( ̄︶ ̄)︿

Fan 2: Sofa…. Nói Tiểu Sầm đang ở đâu đây? Xem ra hình như chụp từ trên thuyền?

Fan 3: Là ở nước D đó, nghe nói đang tổ chức trình diễn thời trang bên nước D, cho nên Tiểu Sầm nhất định là làm khách quý tới nước D.

Fan 4: Lầu trên có lý, thuyền trên sông này tôi cũng từng ngồi rồi, nhìn thấy những phong cảnh này thật sự vô cùng nhớ, mặc dù đi cùng tôi là bạn trai cũ Sát Thiên Đao

╭ (╯ ╰)╮

Fan 377: Tôi đã tới chậm! Phong cảnh rất đẹp! Nhưng Tiểu Sầm càng đẹp hơn! Bình luận của tôi Tiểu Sầm có thể nhìn thấy, cầu mong trả lời!

Tưởng Sầm cười cười, tiện tay trả lời lại.

Tưởng Sầm v trả lời fan 377: 【 cười khóc 】【 cười khóc 】【 cười khóc 】

…………

Tưởng Sầm cười híp mắt lướt weibo, cậu phát hiện đám fan này của cậu vô cùng đáng yêu, cậu ngẩng đầu nhìn Kinh Sở Dương, thấy anh cười sâu kín nhìn mình, cười ôm cánh tay anh, nũng nịu lắc lắc, “Sở Dương, đừng giận mà.”

Kinh Sở Dương bị cậu chọc bật cười, vốn không tức giận, anh đưa tay nhéo mặt Tưởng Sầm, lấy điện thoại của cậu không cho cậu chơi nữa, để cậu dựa vào trong ngực mình, cùng anh ngắm nghía phong cảnh. Gió mang hơi lạnh thổi lướt qua sông phả lên mặt, ánh mặt trời ấm áp, người yêu thì ở ngay bên cạnh cùng mình, Kinh Sở Dương nhắm hai mắt lại cười hạnh phúc.

Chỗ xuống thuyền vừa đúng lúc gần một tòa giáo đường nổi tiếng nhất ở nước D, Kinh Sở Dương tự nhiên cầm tay Tưởng Sầm cùng cậu đi vào giáo đường, vừa vặn bên trong có cô dâu chú rể đang kết hôn, tiếng chuông giáo đường vang lên, trang nghiêm và thiêng liêng, Kinh Sở Dương ôm eo Tưởng Sầm, nắm chặt tay cậu, dán vào l*иg ngực nóng hổi của mình, cúi người thì thầm bên tai cậu, “Tiểu Sầm nghe đi, cha xứ đang chúc phúc cho chúng ta.”

Tưởng Sầm được anh ôm, nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Kinh Sở Dương, cùng với tiếng tiếng chuông nghiêm túc và trang trọng của giáo đường, cậu ôm eo người trước mặt, ra sức gật đầu.

Đúng vậy, cha xứ không chỉ đang chúc phúc cho cô dâu chú rể mà đồng thời đang chúc phúc cho họ, cho nên họ nhất định sẽ hạnh phúc.

Hết chương 45