Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn
Chủ nhật tốt đẹp nhoáng cái là hết ngày, ngay sau đó là 5 ngày làm việc liên tiếp, Kinh Sở Dương đi vào công ty, mở một cuộc họp ngắn, anh xoa mặt rồi về văn phòng, trợ lý lấy cho anh mấy phần tài liệu, Kinh Sở Dưỡng cầm lên chăm chú đọc rồi dừng lại trên một phần tài liệu. LQĐÔN
Một lát sau.
“Sắp xếp đi, ngày mai tôi muốn đi công tác.”
“Vâng.” Trợ lý rời đi.
Kinh Sở Dương đặt tài liệu qua một bên, vẻ mặt thích thú, mặc dù phải đi công tác nhưng lần này anh rất chờ mong! Trong đầu Kinh Sở Dương đang nghĩ, lần này anh phải tới chỗ khác là thành phố B, cách thành phố A rất xa, cho nên trong vòng một ngày chỉ sợ không chạy về kịp, nếu anh qua đêm ở thành phố B vậy Tưởng Sầm và Kẹo Đường trong nhà ai sẽ chăm sóc?
Chiều tan làm, Kinh Sở Dương lái ô tô về nhà, Tưởng Sầm đang chơi với Kẹo Đường, một người một mèo ở chung rất ấm áp, anh cất cặp tài liệu trong tay xuống vào phòng bếp rửa tay nấu cơm.
Ngoài kia Tưởng Sầm và Kẹo Đường chơi rất hăng say, nó rất thích tấm mèo cào và bóng len mua lúc trước, Kẹo Đường chơi mệt rồi đi tới chậu nước gần đó dùng lưỡi béo mập liếʍ nước uống, uống no lại quay lại chơi cùng Tưởng Sầm, dùng mũi ướt sũng ủi cậu, rồi liếʍ liếʍ mặt cậu, làm Tưởng Sầm thấy hơi nhột.
Kinh Sở Dương đi ra chứng kiến cảnh này, chẳng bao lâu trước Tưởng Sầm thấy Kẹo Đường thì hoảng sợ, hận không thể cách xa nó 180 mét, còn bây giờ không làm gì là dính cùng một chỗ với Kẹo Đường, chính người sống như anh lại trở thành vật trang trí, bị bọn họ cùng xem như không khí, hoàn toàn không đếm xỉa tới.
“Khụ khụ.” Kinh Sở Dương ho khẽ, nhắc nhở Tưởng Sầm ăn cơm.
Buổi tối làm cơm lam thơm ngào ngọt, ống trúc là do lúc tan tầm Kinh Sở Dương cố ý đi qua chợ bán thức ăn vào mua, mùi thơm của trúc hòa lẫn với hương thơm dịu của cơm, nguyên liệu phụ là bắp ngọt (Ngô) và thịt sấy khô, bỏ vào miệng rất ngon, ăn không dừng lại được. LQĐ
“Sở Dương, anh nấu cơm càng ngày càng ngon!” Tưởng Sầm khen ngợi, ngẫm lại cuộc sống kiếp trước, hàng ngày không ăn cơm hộp bán ở ngoài thì chính là tới tiệm cơm ăn, bây giờ quả thật không thể nào hạnh phúc hơn, muốn bay lên luôn rồi!
“Chỉ có một ưu điểm nấu cơm này thôi à?” Kinh Sở Dương gắp một miếng thịt sấy khô bỏ vào miệng, nhíu mày.
Tưởng Sầm dừng đũa, nhíu mày như đang cố gắng suy nghĩ tìm tòi, Kinh Sở Dương vốn chờ mong nhìn cậu, sau đó lại sợ cậu sẽ nói anh vĩnh viễn là bạn tốt của tôi, hoặc chúng ta là bạn tốt vân vân, nên mở miệng dời chủ đề, “Được rồi, nói đùa thôi, mai tôi phải tới thành phố B công tác, đợi lát nữa sẽ mang Kẹo Đường tới nhà bạn tôi.”
“Vậy còn tôi?” Tưởng Sầm hỏi.
Kinh Sở Dương cúi người nhìn thẳng vào Tưởng Sầm, đưa tay sờ đầu nhỏ của cậu, “Cậu đi cùng tôi.” Tiểu ngốc, sao anh cam lòng để mình cậu ở nhà?
“Được!” Tưởng Sầm vui vẻ, mắt như đậu đen lóe sáng như những vì sao trong đêm tối, sau khi
hơ khô thẻ tre, tạm thời cậu không ký quay phim nào mới, cả ngày ở nhà không có việc gì để làm, cũng nên đi ra ngoài hóng gió một chuyến.
“Vui như vậy cơ à.” Kinh Sở Dương bị cậu chọc cười, lại hỏi, “Trưa mai chúng ta xuất phát, sáng tôi tới công ty lấy ít đồ trước, cậu có thể ngủ nướng, trưa muốn ăn gì?”
“Ừm, muốn ăn giò heo hầm tương, còn cả thịt kho tàu, thêm nhiều món khác nữa!” Nói xong Tưởng Sầm liếʍ môi, tưởng tượng tới những món ăn ngon này, suýt chút nữa chảy cả nước miếng.
“Nhiều như vậy hả, chọn trước một món được không, những món khác chờ từ thành phố B về lại làm tiếp.” Ngón tay Kinh Sở Dương lướt qua mũi cậu.
“Vậy thịt kho tàu đi!” Tưởng Sầm nhếch miệng cười, tài nấu nướng của Kinh Sở Dương rất khá, lần nào nấu cơm cũng phù hợp khẩu vị của cậu, đây tựa như trong nhà có một đầu bếp ngự dụng, còn mình là hoàng đế chờ được ăn, không thể nào hoàn hảo hơn, Tưởng Sầm ôm ngón tay Kinh Sở Dương lắc lắc, mắt sáng như những vì sao: “Sở Dương, anh tốt quá!”
“Khụ khụ.” Kinh Sở Dương bị lắc tim đập rộn lên, vội vàng thu tay lại trốn tránh, sợ sẽ không khống chế nổi mình.
Bảy giờ tối, Kinh Sở Dương mang Kẹo Đường và đồ đạc đã đóng gói kỹ tới nhà Quan Kỳ, đến cửa anh vừa ấn chuông đã nghe tiếng chó sủa bên trong, sau đó cửa mở ra, một cái đầu thò ra ngoài, kích động vẫy đuôi với anh, chạy xung quanh người anh.
“Dior, chào mày.” Kinh Sở Dương đưa tay sờ chó vàng trước mặt, con chó này do Quan Kỳ nuôi, rất cưng chiều, nuôi như con đẻ ấy, quan trọng là Dior và Kẹo Đường là một đôi chung sống hòa thuận hiếm có, cho nên Kinh Sở Dương mới yên tâm mang mèo nhà mình qua đây gửi.
“Đứng ở cửa làm gì vậy, vào trong này đi.” Quan Kỳ kéo người vào phòng đóng cửa lại, Dior vội theo sát sau anh ta, hai người cùng ngồi xuống sofa.
“Kẹo Đường, đi chơi với Dior đi.” Kinh Sở Dương kéo Kẹo Đường từ trong túi ra, tứ chi vừa chạm vào sofa đã không thể chờ đợi chạy theo sau Dior.
“Con tôi sánh đôi với con cậu thật ra không tệ nhỉ, đámg tiếc là khác giống.” Quan Kỳ nhìn theo không khỏi cảm khái.
“Nói bậy gì đó hả? Kẹo Đường đã triệt sản rồi.” Kinh Sở Dương nghe anh ta nói thì cười rộ lên, đứng dậy đi ra ngoài, “Được rồi tôi đi đây, Kẹo Đường giao cho cậu nhé, Tiểu Sầm còn chờ tôi ở nhà.”
“Sax, nhìn vẻ mặt rất khao khát của cậu là vẫn chưa theo đuổi được?”
“Không vội.” Kinh Sở Dương đứng ở cửa đi giày, đối với phần tình cảm này anh vô cùng nghiêm túc, cũng hi vọng Tưởng Sầm từ từ tiếp nhận anh, không làm cậu sợ.
“Biết ngay cậu còn chưa tỏ tình mà, vẫn cần anh trai đây giúp đỡ, cậu cầm cái này đi.” Quan Kỳ lấy một vật từ trong ngăn kéo ra nhét vào tay Kinh Sở Dương, gửi anh ánh mắt mờ ám.
Kinh Sở Dương mở lòng bàn tay ra nhìn, “Cái gì vậy?” Nó được đóng gói, trên bề mặt không ghi chữ gì cả, nhìn thì rất giống thuốc cảm mạo bán trong tiệm thuốc tây.
“Hỏi vớ vẩn làm gì, cầm lấy là được.” Quan Kỳ chậc một tiếng, trực tiếp cầm thứ đó ném vào trong túi anh, đóng gói người tiễn ra cửa, “Được rồi, mèo ở lại cậu có thể cút.”
Kinh Sở Dương nhíu mày, nhưng không hỏi gì thêm mà chạy về nhà, chuyện vật nhỏ đó cũng bị anh nhanh chóng ném ra sau đầu.
Sáng sớm hôm sau, Kinh Sở Dương nhẹ chân nhẹ tay rời giường tới công ty lấy mấy tài liệu liên quan, tới trưa anh về nhà làm thịt kho tàu mà Tưởng Sầm muốn ăn, dọn dẹp đồ đạc xong rồi cùng lên ô tô tới thành phố B.
Thành phố A cách thành phố B đi đường cao tốc tầm 8 tiếng, mặc dù Kinh Sở Dương lái xe nhanh nhưng rất vững tay lái, qua trạm thu phí thành phố A, anh chạy lên cao tốc rồi từ từ tăng tốc.
Từ nãy tới giờ Tưởng Sầm vẫn không lên tiếng, cậu ngồi bên ghế lái phụ ngắm phong cảnh, ngắm một lúc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, Kinh Sở Dương thừa dịp đến trạm thu phí đỗ xe để soát vé qua trạm, cởϊ áσ khoác của mình ra choàng lên người Tưởng Sầm.
Xe tiếp tục vững chãi đi về phía trước, Tưởng Sầm tỉnh lại thì mặt trời đã ngã về phía Tây, trong xe rải đầy ánh sáng vàng nhạt, cậu dụi mắt cúi đầu nhìn áo trên người, nhìn sang thì thấy Kinh Sở Dương chỉ mặc một chiếc áo len, hỏi: “Sở Dương, anh không lạnh à?” Cậu đưa áo khoác ra, đột nhiên có vật gì đó từ trong túi rơi xuống đùi cậu.
Đó là một hộp vuông nhỏ, trên mặt không ghi chữ gì, Tưởng Sầm tò mò, sau khi được Kinh Sở Dương đồng ý liền xé mở bao bì, từ bên trong lộ ra một vật trong suốt màu trắng, Tưởng Sầm sững sờ, vật bên trong theo lỗ hổng rơi xuống đùi cậu.
Tưởng Sầm: “….”
Kinh Sở Dương đang lái xe liếc nhìn một cái, suýt chút nữa lái chệch hướng, anh trợn trừng hai mắt, nhớ lại ánh mặt mập mờ đêm qua của Quan Kỳ, đột nhiên hiểu hết tất cả.
Tên đáng chết này!
“Ặc, cái này…” Kinh Sở Dương muốn giải thích nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Sầm biểu hiện “Anh không cần giải thích, cái gì tôi cũng hiểu,” đột nhiên cảm thấy rất bất lực, giờ phút này mình trong mắt em ấy nhất định rất kỳ quái.
Tưởng Sầm bình tĩnh cầm thứ đó lên nhét vào trong túi rác ở tủ chứa đồ trước mặt, quay đầu giả bộ như ngắm cảnh ngoài xe, để lại Kinh Sở Dương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm muốn chặt Quan Kỳ thành tám mảnh.
Trải qua hành trình dài 8 tiếng đồng hồ lái xe, cuối cùng hai người cũng tới khách sạn ở thành phố B, Kinh Sở Dương giấu Tưởng Sầm trong túi áo đi vào phòng, hai người vừa nằm xuống giường là gần như tê dại không gượng dậy nổi, phảng phất như biến thành chó chết.
Nhưng tắm rửa vẫn phải tắm rửa, rửa mặt xong trong phòng tối thui, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.
Sáng sớm hôm sau, Kinh Sở Dương gọi Tưởng Sầm dậy tới một quán café nào đó, Tưởng Sầm nằm trong túi áo anh đang ngái ngủ, sau khi nghe tiếng người nói trong nháy mắt tỉnh hẳn ngủ.
“Đạo diễn Đỗ, xin chào.” Kinh Sở Dương đưa tay ra.
“Xin chào Kinh tổng.” Đỗ Văn Khâm cũng bắt tay anh.
Tưởng Sầm phấn khởi, muốn thò đầu ra nhìn lén nhưng lại sợ mình bị phát hiện, đạo diễn Đỗ Văn Khâm là một đạo diễn rất nổi tiếng trong nước, phim của ông quay đều được chú ý hơn những người khác, có danh tiếng cực cao, chỉ cần diễn viên được ông chọn trúng, dù là diễn viên phụ cũng đều có khả năng bùng nổ, người có thể chất tự nhiên làm người khác nổi tiếng, có lẽ đúng là nói Đỗ Văn Khâm này.
Cậu trốn trong túi áo nghe lén, dần dần hiểu hết mọi người, Kinh Sở Dương đàng bàn làm một bộ phim, bộ phim này đạo diễn và nhà sản xuất đều là Đỗ Văn Khâm, trong đó có một nhân vật là người bị bệnh uất ức cần một diễn viên có diễn xuất chắc chắn, còn Kinh Sở Dương bây giờ đang đề cử cậu diễn nhân vật này.
Mặc dù không phải vai chính nhưng hiển nhiên nhân vật này càng khó khăn và có tính khiêu chiến, nếu như quay xong trình độ người ta chú ý tới nhân vật này sẽ không thấp, Tưởng Sầm hít sâu một hơi, tay nhỏ cuộn chặt, sợ mình kích động la lớn lên.
“Người Kinh tổng đề cử không tệ, vừa lúc hai ngày nữa tôi phải tới thành phố A một chuyến, đến lúc đó hẹn thời gian bảo cậu ấy tới thử vai nhé.” Đỗ Văn Khâm mỉm cười, uống cạn ngụm café cuối cùng.
“Được.” Kinh Sở Dương đứng dậy đưa mắt nhìn Đỗ Văn Khâm rời khỏi quán café, anh ra cửa lái xe về khách sạn, ôm Tưởng Sầm trong túi áo ra đặt trên giường nhỏ, thấy hai mắt cậu tỏa sáng, không nhịn được trêu nói, “Sao, choáng váng rồi hả?”
Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, “Sở Dương, bộ phim này….”
“Đúng vậy, bộ phim này là vì cậu.” Kinh Sở Dương hào phóng thừa nhận, chỉ diễn xuất tốt thôi thì chưa đủ, cần phải có bộ phim hay, người của anh, anh biết điểm để nâng em ấy lên chỗ cao nhất, để em ấy vững vàng đứng đó.
Tưởng Sầm cảm động tiến lên ôm ngón tay Kinh Sở Dương, “Sở Dương, anh là tốt nhất!”
Kinh Sở Dương bồng bềnh lâng lâng.
Hết chương 22