Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hai ngày sau Kinh Sở Dương dẫn Kẹo Đường tới bệnh viện thú cưng kiểm tra lại, sau khi kiểm tra bác sĩ bảo anh biết Kẹo Đường phẫu thuật triệt sản rất thành công, anh ôm Kẹo Đường chuẩn bị bỏ vào trong túi xách thì Kẹo Đường trong ngực đột nhiên kích động, giãy dụa muốn xuống đất. LQĐÔN
Anh ngẩng đầu thấy vừa lúc chủ nhân con mèo đực cùng tới triệt sản hôm ấy đang mang mèo đi vào, Kẹo Đường chạy tới sáp vào, nửa người trên đứng lên, hai chân trước khóa lên đùi người đàn ông kia, tròn căng mắt nhìn chằm chằm mèo đực trong ngực người đàn ông, miệng kêu meo meo tựa như đang muốn mèo đực trong ngực người đàn ông nhảy xuống chơi cùng nó.
Kinh Sở Dương đỡ trán, là một con mèo cái, một cô bé, có thể rụt rè chút không hả……
“Người anh em, là cậu à!” Người đàn ông cũng nhận ra Kinh Sở Dương, ông ta đưa mèo cho y tá rồi cúi người sờ đầu Kẹo Đường, giọng điệu than vãn như cũ, “Tên nhóc nhà tôi trước khi triệt sản vốn có chút khí phách đàn ông, sau khi triệt sản thế mà lại biến thành tên mê gái, sớm biết như vậy thì tìm em gái cho nó phát tiết du͙© vọиɠ rồi!”
Kinh Sở Dương cười vui vẻ, ôm Kẹo Đường trong l*иg ngực nói chuyện với người đàn ông kia, bộ dạng Kẹo Đường trong ngực anh rõ ràng không muốn đi, Kinh Sở Dương im lặng suy nghĩ một lúc rồi giao Kẹo Đường cho y tá bệnh viện thú cưng nhờ họ chăm sóc giùm, tiện thể có thể chơi một lúc với con mèo đực kia.
Không phải anh không nghĩ tìm bạn chơi cùng Kẹo Đường, nhưng nuôi chó thì công việc anh bận rộn chả có thời gian chăm nó, còn nuôi mèo thì lại sợ hai mèo không hợp sẽ đánh nhau, hơn nữa nếu mèo mới nóng tính khi anh không ở nhà mà tấn công Tưởng Sầm vậy thì phiền phức lắm.
Vẫn để sau này rồi tính, Kinh Sở Dương rời khỏi bệnh viện thú cưng lái xe tới đón Tưởng Sầm, hôm nay phần diễn của cậu có thể kết thúc sớm hơn chút, hai người hẹn nhau đi siêu thị.
“Lên xe đi.” Kinh Sở Dương chờ Tưởng Sầm lên xe hai người cùng tới siêu thị, hôm nay chủ yếu mua ít thức ăn để trong nhà, lúc đi ngang qua khu chuyên bán đồ cho thú cưng, Tưởng Sầm bước chậm lại cẩn thận ngó hàng hóa trên kệ.
Trong nhà có thú cưng, nên đồ đạc dành cho thú cưng cũng đặc biệt để ý, Tưởng Sầm nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào dây đeo trên kệ, hình như Kẹo Đường chưa có thứ này, cậu cầm lên bỏ vào trong xe mua hàng, tiện tay cầm một quả bóng lên, nhất định Kẹo Đường rất thích thú.
Hai người mua đồ xong cùng tới bệnh viện thú cưng đón Kẹo Đường, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt y tá sốt ruột như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Xin chào cô, tôi tới đón Kẹo Đường về.” Kinh Sở Dương lên tiếng.
“Thưa anh!” Y tá nhìn thấy anh vẻ mặt kinh hoảng, khẽ cắn môi rồi thẳng thắn, “Rất xin lỗi anh, Kẹo Đường chơi ở trong tiệm chúng tôi, chúng tôi không trông chừng kỹ nên giờ không biết chạy đi chỗ nào rồi! Giờ chúng tôi vẫn đang tìm!”
“Cái gì?” Kinh Sở Dương quá sợ hãi, cao giọng gọi, “Kẹo Đường? Kẹo Đường ra đi!” Nhưng Kẹo Đường vẫn không xuất hiện.
Người đàn ông ôm mèo đực trong ngực đưa mắt nhìn ra cửa chính, nói: “Vừa nãy có rất nhiều người đi ra ngoài, có phải theo đám người đó đi ra rồi không?”
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm liếc nhau, quyết định ra ngoài tìm xem, y tá bên cạnh gấp đến mức sắp khóc, làm mất thú cưng của khách có thể là việc lớn cũng có thể là việc nhỏ, nếu tìm được về thì tốt, còn nếu không tìm được thì….
Ra cửa chính, Tưởng Sầm chỉ vào hai hướng, “Tôi và Tưởng Sầm đi bên này, các người qua bên kia, Kẹo Đường sợ người lạ nên chắc chưa chạy xa đâu.”
“Vâng thưa anh.” Mấy y tá cùng đi qua bên kia, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm đi dọc ven đường vừa gọi tên Kẹo Đường vừa tìm kiếm, trong bồn hoa, trong bụi cỏ, chẳng chỗ nào thấy bóng dáng Kẹo Đường, Kinh Sở Dương không khỏi nóng ruột.
Đúng lúc này có tiếng chó sủa truyền vào tai hai người, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm cùng đi tới xem thử thì sững sờ.
Chỉ thấy Kẹo Đường đứng trong bồn hoa, bên cạnh là một chú chó lông vàng, nó nhìn chằm chằm chú chó trước mặt, nhanh chóng duỗi móng vuốt tung đòn vô ảnh cước đánh lên đầu chó lông vàng, vẻn vẹn vài giây đã đánh nó mấy cái, sức chiến đấu rất có tiêu chuẩn.
Kinh Sở Dương thấy Kẹo Đường không sao, tảng đá trong lòng rơi xuống, chủ nhân chó lông vàng là nữ sinh ngọt ngào, cô bé nhìn thấy không biết mèo con ở đâu xông tới đánh nhau với chó nhỏ nhà mình, nhất thời tay chân luống cuống. Kinh Sở Dương bước nhanh tới kéo khoảng cách giữa mèo và chó ra xa, thừa dịp Kẹo Đường không chú ý đưa tay ôm nó, vỗ một cái lên đầu nó, “Chạy loạn gì vậy hả, còn đánh nhau với cả chó, mày là con gái mà không thể thục nữ chút à?”
Nói xong anh xoay người, “Ngại quá, chó nhà cô không bị thương chứ?”
“À, không sao không sao ạ.” Chủ nhân dắt chó con lấy lại tinh thần, xoay người ôm lấy chó nhỏ, đưa mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, sắc mặt đỏ au, đang muốn liếc nhìn người đàn ông này thêm thì sau người đàn ông quay về phía sau gọi ai đó, một chàng trai thanh tú tầm 20 tuổi đi tới, hai người cười cười nói nói, cô bé cảm giác tựa như mình không thể nói chen vào nên lặng lẽ ôm chó rời đi.
“Đi thôi, về nhà thôi nào.” Kinh Sở Dương ôm Kẹo Đường đi đến bệnh viện thú cưng nói tìm được rồi, Kẹo Đường nhìn thấy con mèo đực kia lại kích động muốn chơi cùng nó, Kinh Sở Dương giữ chặt không cho nó chạy loạn, nhét vào trong túi xách mèo rồi mang thẳng về nhà.
Kẹo Đường chơi trong bồn hoa một lúc nên người hơi bẩn, vì vậy Kinh Sở Dương đun nước ấm chuẩn bị tắm rửa cho nó, Tưởng Sầm thu nhỏ tò mò chạy qua xem, Kẹo Đương kêu meo meo một tiếng rồi dùng móng vuốt đập đập trong nước.
Bọt nước văng lên làm Tưởng Sầm kêu thảm thiết, tức giận trừng Kẹo Đường, chờ Kinh Sở Dương tắm xong cho mèo, cậu vào phòng tắm rửa, ngâm mình trong nước rồi mới phát hiện ra mình không cầm quần áo vào, lại quấn khăn bước xuống cầu thang mà Kinh Sở Dương cố ý lắp từ trên bồn rửa mặt, ra ngoài cầm quần áo.
Tắm rửa xong hai người ngồi trên sofa xem TV, Kẹo Đường đã được sấy khô, toàn thân thơm nức, nó ghé nửa người nằm trên đùi Kinh Sở Dương, ngửa mặt nhìn anh.
Muốn sờ sờ cơ!
“Bộ phim kia sắp hơ khô thẻ tre rồi nhỉ.” Kinh Sở Dương vừa mát xa cho Kẹo Đường vừa hỏi, vốn là web drama, thời gian quay không lâu, phần diễn của Tưởng Sầm lại không nhiều lắm, chờ tất cả phần diễn của mấy diễn viên kết thúc là có thể hơ khô thẻ tre.
“Vâng.” Tưởng Sầm gật đầu, phần diễn của cậu sắp xong rồi, đã diễn tới phần tình cảm cùng Phó Dương, chỉ còn phần kết là cậu và Diệp Cảnh có thể đóng máy.
“Cho tôi xem vết thương trên tay có đỡ hơn chưa.” Kinh Sở Dương nghiêng người cúi đầu kéo cánh tay Tưởng Sầm qua cẩn thận kiểm tra, trầy da vốn không mấy nghiêm trọng, đã bong vẩy, đôi khi hơi ngứa.
“Đừng cào, đừng gãi, để vẩy tự bong ra, biết không?” Kinh Sở Dương lấy cồn và tăm bông ra khử trùng cho vết thương của Tưởng Sầm.
Vì Tưởng Sầm quá nhỏ nên Kinh Sở Dương phải cúi người rất thấp mới có thể nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu, hai người ghé sát vào nhau, Kinh Sở Dương nhìn chằm chăm gò má tinh xảo, trong lòng trong tim vô cùng thỏa mãn.
Hồi lâu sau.
“Xong rồi.” Kinh Sở Dương ném bông tăm tiếp tục xem TV, tim anh đập thình thịch, sợ mình nhìn nữa sẽ không khống chế nổi mình rồi làm ra chuyện gì đó với Tưởng Sầm.
Tiếng TV làm Kinh Sở Dương bớt căng thẳng, dần dần bản tin phát sóng tin tức về cái tên quen thuộc, là Thiệu Trạch, phóng viên đang phỏng vấn hắn ta, tất nhiên Thiệu Trạch ăn mặc chải chuốt, trong mắt Kinh Sở Dương liền hiện ra bốn chữ.
Dạng chó hình người.
Kinh Sở Dương hừ lạnh một tiếng trực tiếp đổi kênh, hoàn toàn không muốn thấy hắn ta, nói không chừng tối còn nằm mơ thấy ác mộng, anh quay đầu nhìn Tưởng Sầm bên cạnh, vẻ mặt cậu không biểu lộ gì.
Bầu không khí trầm lặng khôn tả.
Qua rất lâu sau, Tưởng Sầm mới mở miệng nói “Sở Dương, cảm ơn anh.” Vì biết cậu ghét Thiệu Trạch nên không để cậu nhìn thấy tin tức về Thiệu Trạch, cũng không ký hợp đồng mời Thiệu Trạch tới công ty mình, hình như chỉ cần cậu muốn là anh đều thỏa mãn, có người bạn như vậy cậu thấy rất đỗi hài lòng.
Kinh Sở Dương không nói gì, khóe môi cong lên thể hiện tâm tình anh rất tốt.
Hôm sau, Tưởng Sầm và Diệp Cảnh có một cảnh quay rất quan trọng, nội dung là Phó Dương không kiềm chế nổi tình cảm của mình nên tỏ tình với Lâm Hi, Lâm Hi cũng bị tình cảm chân thành của Phó Dương làm cảm động, đồng ý ở cùng một chỗ với anh. Cảnh này quan trọng ở chỗ, Phó Dương và Lâm Hi có cảnh hôn nhau.
Nhưng không cần hôn thật, lợi dụng góc quay là được.
Diệp Cảnh đi tới bên cạnh Tưởng Sầm, cùng trao đổi nội dung cảnh quay quan trọng này với cậu, ánh mắt anh ta chậm rãi dời xuống rơi vào đôi môi mềm mại của người trước mặt, nếu không phải lợi dụng góc quay mà có thể hôn thật thì tốt quá?
Đúng vậy, anh ta thích Tưởng Sầm, từ ánh mắt đầu tiên đã có cảm tình với cậu, trải qua quá trình cùng quay phim, phát hiện cậu là người vừa hiền lành lại chuyên nghiệp, sự chăm chỉ của cậu khiến anh ta khuynh tâm vì cậu, anh ta muốn cầm tay cậu, chăm sóc cậu, bảo vệ cậu.
Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc để thổ lộ, Diệp Cảnh có chừng mực của mình, anh ta sợ hù Tưởng Sầm sợ, hại bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm thì mất nhiều hơn được. Đợi có cơ hội thích hợp anh ta sẽ thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình.
Vừa vặn hôm nay Kinh Sở Dương đến thăm studio, nghe nói hôm nay Tưởng Sầm phải quay cảnh hôn nhau thì lập tức ngồi lì không đi, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào Tưởng Sầm, một chi tiết cũng không bỏ qua.
“Lâm Hi, anh…. Anh thích em.” Phó Dương nhìn bóng lưng Lâm Hi, cuối cùng không nhịn được tiến lên ôm cậu từ phía sau, xoay người cậu lại đối mặt với mình, “Cho anh một cơ hội được không?”
Lâm Hi ngửa mặt nhìn, nét mặt Phó Dương có chút căng thẳng, tựa như sợ cậu sẽ từ chối, nhưng anh thật lòng như vậy sao cậu lại không hiểu chứ? Từ khi bắt đầu hết hi vọng với Trần Định Triết, người này vẫn làm bạn ở bên cạnh cậu, đói bụng thì ăn uống cùng cậu, mệt mỏi thì đưa vai cho cậu dựa, cậu còn cho rằng Phó Dương là người biết chăm sóc mà thôi, mãi sau này mới chợt hiểu ra.
Thì ra đây chính là tình yêu.
Lâm Hi mím môi, không biết mình nên trả lời như thế nào, hình như bây giờ nói bất cứ câu gì cũng đều không thích hợp, cậu cong môi tiến lên trực tiếp ôm eo Phó Dương, chôn mặt ở bờ vai anh, nhẹ nhàng gật đầu.
“Em đồng ý rồi?” Phó Dương mừng như điên, cánh tay cường tráng xiết chặt Lâm Hi, đẩy cậu trong ngực mình ra, cúi đầu nhìn cậu mỉm cười, chậm rãi cúi đầu.
Diệp Cảnh quay đầu đi, cùng kề sát má với Tưởng Sầm, từ góc độ camera quay thì hai người đang hôn nhau.
“Cắt!” Đạo diễn Triệu Lịch đứng dậy vỗ tay, “Rất tốt, nghỉ ngơi một lát rồi quay cảnh tiếp theo.”
Tưởng Sầm và Diệp Cảnh cười đi tới nghỉ ngơi một lúc.
Toàn bộ quá trình quay Kinh Sở Dương đều nhìn không chớp mắt, phát hiện quả thật chỉ lợi dụng góc quay anh mới yên tâm, cho nên tiếp tục ngồi nguyên tại chỗ lẳng lặng chờ phần diễn hôm nay của Tưởng Sầm kết thúc.
“Đi thôi.” Tưởng Sầm thấy Kinh Sở Dương đến đón mình, cậu cười với anh, hai người đi ra xa mới một trước một sau lên xe, hình bóng hai người kéo dài chồng lên nhau dưới ánh mặt trời.
Hết chương 17