*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: MAC
Đến đêm, bởi vì vấn đề đoàn làm phim nên Tần Tịch Nhiên đến khuya mới về, vốn tưởng rằng Tô Nhan Y đã ngủ hoặc sang phòng sách, không nghĩ tới vừa vào cửa đã thấy Tô Nhan Y.
Tô Nhan Y cầm mấy tờ văn kiện ngồi ở phòng khách nhìn, thấy Tần Tịch Nhiên đi vào, ánh mắt lập tức sáng ngời, khiến Tần Tịch Nhiên có cảm giác dường như Tô Nhan Y đang ở nhà chờ anh.
“Ăn cơm chưa? Trong phòng bếp còn đồ ăn đấy.” Tô Nhan Y hỏi, cơm tối do chị Vương làm, mùi vị khá được, cô cố ý để lại một ít để Tần Tịch Nhirn trở về ăn, đây cũng chính là kinh nghiệm mấy ngày nay cô đúc kết ra được, dạo gần đây Tần Tịch Nhiên về ngày càng muộn, nhưng sau khi về nhà sẽ nấu chút gì đó để ăn, Tô Nhan Y nhìn thấy vài lần liền ghi nhớ trong lòng, nên khi chị Vương làm cơm tối cô bảo chị Vương làm nhiều hơn.
“Được, anh đi lấy.” Tần Tịch Nhiên cũng không thay quần áo, trực tiếp vào phòng bếp, cả tối nay anh chưa ăn chút gì, thực sự là có chút đói bụng.
Tô Nhan Y nhìn bóng dáng người đàn ông kia, đang tính toán pha cà phê cho Tần Tịch Nhiên, nhưng cảm thấy trên người anh tản ra hơi thở mỏi mệt nên nghĩ thầm vẫn là để mai pha, đêm nay phải bảo anh nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Tần Tịch Nhiên đặt nồi giữ nhiệt lên bàn ăn rồi bắt đầu động đũa, Tô Nhan Y đứng xa xa nhìn, không đi quấy rầy, lúc Tần Tịch Nhiên ăn xong, cô mới đi qua hỏi: “Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, không cần thức đêm.”
Giọng nói Tô Nhan Y lạnh lùng, nhưng không thể che giấu sự để ý trong đó, quan tâm rõ ràng như vậy, Tần Tịch Nhiên cho dù muốn cũng không hiểu lầm được.
“Ừ, anh biết rồi.” Khóe miệng Tần Tịch Nhiên ý cười rõ ràng, tuy anh không quá xác địng nhưng vẫn cảm thấy quan hệ của mình và Tô Nhan Y đang dần biến hóa, mà tất cả chuyện này giống như từ lúc Tô Nhan Y quyết định tạm thời không ly hôn bắt đầu, lúc đầu còn chưa rõ ràng, anh chỉ cảm thấy Tô Nhan Y có chút lỳ quái, nhưng trải qua một loạt chuyện khác, cuối cùng sau sự kiện nửa giường nửa chăn, Tần Tịch Nhiên liền có thêm sự hoài nghi.
Có lẽ Nhan Y không hề chán ghét mình đâu!
Tần Tịch Nhiên rất hiểu biết Tô Nhan Y, biết cô không phải là người sẽ chịu ủy khuất gì cho bản thân, thích chính là thích, ghét chính là ghét, nếu Tô Nhan Y còn chán ghét anh thì tuyệt đối sẽ không cho phép anh thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, càng không cần nói đến việc ngồi chung bàn ăn, ngủ chung một giường, đắp chung một chăn.
Cho nên cuối cùng Tần Tịch Nhiên rất khẳng định rằng, Tô Nhan Y hẳn là không chán ghét mình, thậm chí còn thay đổi hình ảnh trước anh, còn quan tâm đến anh rất nhiều, hai người ở chung bên nhau cũng xem như tình nghĩa bạn bè.
Nhận thức như vậy làm Tần Tịch Nhiên rất vui sướиɠ, cũng rất kích động, nhưng đồng thời lại càng trở nên tham vọng.
Nếu bọn họ có thể trở thành bằng hữu, nếu Nhan Y không chán ghét anh, như vậy, có phải anh cũng có thể hy vọng xa vời hơn hay không, chỉ cần anh nỗ lực, chỉ cần anh kiên trì hơn một chút, rồi sẽ có một ngày Nhan Y sẽ tiếp nhận tình cảm của anh?
Tần Tịch Nhiên rất xúc động muốn thổ lộ với Tô Nhan Y, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở chính mình, thời cơ bây giờ không thích hợp, hiện tại phải cố