Chương 2

3.

Chu Dĩnh Hoài đứng trước cửa hàng tiện lợi một lúc lâu mà không rời đi.

Tôi nhìn xuống đồng hồ, không vội.

Vì nếu lúc này không dắt chó đi dạo, chó sẽ làm ầm lên.

Quả nhiên, sau một lúc, Chu Dĩnh Hoài nhíu mày liếc về hướng nhà vệ sinh rồi mới rời đi.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài tìm một góc khác trốn ăn bánh mì.

Một lúc sau, Chu Dĩnh Hoài lại xuất hiện, tay dắt một con chó Golden Retriever.

Tôi lấy máy ảnh ra và vừa định thay đổi vị trí thì nghe thấy một tiếng sủa liên hồi.

Con chó của Chu Dĩnh Hoài tên là Hoa Hoa, trước đây tôi và anh ta đã cùng nuôi nó.

Vào lúc này, Hoa Hoa đang hướng về phía tôi, liên tục kêu “ẳng ẳng ẳng” và cố gắng kéo Chu Dĩnh Hoài đến.

Đôi mắt tôi mở to.

Tiêu rồi, mũi con chó chắc sẽ không ngửi thấy tôi đâu đúng không?

Chu Dĩnh Hoài cũng nhận thấy sự kỳ lạ của Hoa Hoa và ngước mắt nhìn sang.

Mặc dù anh ta có hơi nghi hoặc nhưng anh ta vẫn tin tưởng đi theo sự dẫn dắt của Hoa Hoa, đi thẳng về phía tôi.

Khoảng cách giữa tôi và họ ngày càng gần, Hoa Hoa trông lại càng hào hứng vui vẻ.

Tim tôi đang đập điên cuồng.

Sẽ không phải là tôi còn chưa tìm kiếm đào sâu được các thông tin xấu của anh ta thì đã bị phát hiện chứ?

Đúng lúc ấy, khi chỉ còn cách tôi bảy tám mét, Chu Dĩnh Hoài chợt nhận ra gì đó và dừng lại.

Anh ta mím môi và liếc nhìn vào nơi tôi đang trốn với vẻ mặt phức tạp.

Sau khi dừng lại vài giây, anh ta cúi đầu xuống và xoa nhẹ đầu của Hoa Hoa.

“Sao đấy? Có phải mày nghĩ rằng mẹ mày đã quay về rồi không?”

“Chó ngốc, cô ấy không cần mày nữa, cô ấy không cần cha con chúng ta nữa, cô ấy sẽ không về đâu.”

Hoa Hoa liền quay mặt hướng về phía anh ta sủa vài tiếng “gâu gâu” , như thể đang phản đối.

Chu Dĩnh Hoài liếc về phía tôi trốn lần nữa rồi ôm Hoa Hoa lên, cho nó khỏi phản kháng, quay người bỏ đi.

Miệng vẫn còn nói thì thầm:

“Mẹ mày là một người phụ nữ tàn nhẫn, mày giống như tao, đã quá ngây thơ rồi.”

Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, tâm trạng bực tức, dậm chân một cái.

Kẻ xấu xa tàn nhẫn là ai, trong lòng anh ta không biết sao?

4.

Vì lo lắng lại bị Hoa Hoa phát hiện nên sau đó tôi đã cố ý tránh khoảng thời gian Chu Dĩnh Hoài dắt chó đi dạo.

Theo dõi anh một thời gian, tôi nhận thấy nếu phải miêu tả cuộc sống riêng tư của anh ta trong 5 từ thì đó là “Nhạt nhẽo và nhàm chán”.

Cũng giống như thói quen sinh hoạt hằng ngày của anh ta vậy, kỷ luật và buồn tẻ.

Nhưng có một ngoại lệ.

Thỉnh thoảng, anh ta sẽ lên cơn thần kinh khi ở một nơi không có người. Đối với không khí vắng lặng nảy sinh tâm tình, tâm trạng bi thương tự mình độc thoại.

Chẳng hạn như lúc này, anh ta đang nói chuyện tâm sự với cái cây lớn trong sân.

“Phụ nữ đa số đều vô tình tàn nhẫn, khi họ nói sẽ bỏ rơi người đàn ông của mình thì liền từ bỏ, ngoảnh mặt quay đi, so với việc ném rác thậm chí còn nhanh hơn.”

“Haiz, có bông hồng đẹp nào mà không có gai. Nếu đã sớm hiểu được điều này, thì sao lại còn để tay mình bị gai đâm, làm tim mình bị tổn thương bởi họ cơ chứ.”

Sao trước giờ tôi không phát hiện ra cái tên này đa sầu đa cảm thế nhỉ?

Tôi càng nghe càng bực mình, biết hôm nay sẽ là một ngày không có kết quả nên quay người bỏ đi.

Chỉ là khi tôi quay đầu lại, dường như nhìn thấy ánh mắt Chu Dĩnh Hoài đang nhìn về mình.

Ai thèm quan tâm.

Nếu không nhìn thấy rõ ràng thì cứ coi như là mình bị ảo giác rồi đi.

Sau hơn nửa tháng theo dõi, lộ trình của tôi cuối cùng cũng có một chút thay đổi.

Vì Chu Dĩnh Hoài gần đây đã tham dự một sự kiện đi thảm đỏ, nên đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị.

Tôi đã đi tham quan một vòng phía ngoài hội trường, mới phát hiện thẻ thông hành mà tôi cất công chuẩn bị trước đó đã biến mất.

Người bảo vệ nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Cô không có thẻ thông hành không được vào.”

Tôi giơ máy ảnh lên: “Anh à, em là người của bộ phận truyền thông, phụ trách chụp ảnh, anh để em vào đi.”

Anh bảo vệ liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Cô gái à, nhìn cô không giống người làm việc bên truyền thông cho lắm.”

“Mà giống như một tay săn ảnh.”

Tôi nhất thời nghẹn họng.

Ok, được rồi.

Để tránh bị Chu Dĩnh Hoài phát hiện, tôi thừa nhận rằng chiếc mũ, khẩu trang và chiếc kính to của mình quả thực có hơi khoa trương.

Nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Tôi không chịu bỏ cuộc và tiếp tục cố gắng thuyết phục với anh bảo vệ, khi đang tranh cãi thì một nhóm người bất ngờ lao đến từ phía sau tôi.

Có vệ sĩ và nhân viên, khí thế hùng hổ oai vệ.

Chu Dĩnh Hoài bị đám đông bao vây.

Đôi mắt của anh bảo vệ sáng lên, đưa tay kéo tôi sang một bên: “Mau, nhanh lên, tránh ra, nhường đường cho anh Chu Dĩnh Hoài.”

Tôi sợ hãi vội vàng lùi lại, nghĩ xem lát nữa làm sao mới có thể lẻn vào.

Nhân tiện, tránh Chu Dĩnh Hoài.

Không ngờ khi đi ngang qua tôi, anh ta dường như cảm nhận được gì đó, bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía tôi.

Tôi hoảng sợ đến mức xém chút thì hụt

hơi.

Ngay khi tôi chuẩn bị chạy trốn, thì nghe thấy anh ta nói với anh bảo vệ:

“Cô ấy là phóng viên bên công ty truyền thông Banana, cho cô ấy vào đi.”

Anh bảo vệ nghe thấy vậy liền thay đổi thái độ nghiêm nghị vừa rồi, cười toe toét:

“Được, anh Chu!”