Với năng lực của Bạch Hiêu, cô không hề kinh ngạc khi anh tìm thấy mình nhanh như vậy, điều cô bất ngờ chính là, rõ ràng người tức giận là cô, Bạch Hiêu ngược lại là dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Gương mặt lạnh lùng, nắm lấy tay cầm ly rượu của cô, không cho cô uống.
“Buông tay!”
“Không buông.” Bạch Hiêu nắm lấy tay cô, nói: “Về nhà với anh.”
“Ai về nhà với anh, anh buông tay cho tôi!”
Tiếng nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, khắp nơi đều là người, mặc dù vị trí của Dung Tích là hàng ghế dài ngăn cách đơn độc, nhưng bên cạnh vô tình hay cố ý mà rất nhiều nam nam nữ nữ đến gần phía bên này, vừa rồi lúc Bạch Hiêu đi vào liền thấy một người đàn ông muốn đến gần Dung Tích bên này.
Cho nên sắc mặt Bạch Hiêu vào giờ phút này rất khó coi, hoàn toàn là bởi vì những người muốn tới gần Dung Tích kia.
Anh đương nhiên sẽ không nổi giận với Dung Tích, chỉ là bây giờ Dung Tích uống rượu, vừa phát cáu lên, dỗ cũng dỗ không được.
Lúc ấy bên cạnh Dung Tích còn có hai người bạn là nam, vừa thấy thế này nhanh chóng muốn khuyên, kết quả còn chưa mở miệng đã bị một ánh mắt của Bạch Hiêu dọa cho ngậm miệng.
Khí thế của Bạch Hiêu vốn dĩ không bình thường, người bạn này của Dung Tích quan hệ với cô cũng không tệ lắm, hoặc nhiều hoặc ít biết được một chút gia thế của anh, đành phải vừa lui ra phía sau vừa cười làm lành: “Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh.” Nói xong liền chạy mất.
Dung Tích hất tay của anh ra: “Ai nói chuyện với anh ta.”
Bạch Hiêu nhìn cô một hồi, thở dài một hơi, không nói hai lời trực tiếp chặn ngang ôm cô, xoay người rời đi.
Trên đường đi người trông thấy một màn này đều điên cuồng huýt sáo vỗ tay, rõ ràng là xem bọn họ thành cặp đôi yêu nhau đang giận dỗi.
“Mỹ nữ, người đàn ông của cô đẹp trai quá đi!”
Dung Tích giãy giụa cũng vô dụng, tức giận đến mặt đỏ rần.
Mãi đến khi một mạch đi ra khỏi quán bar, đến trước xe Bạch Hiêu buông cô ra.
Bạch Hiêu mới phát hiện ra trong mắt Dung Tích tất cả đều là nước mắt, mắt và mũi đều hồng hồng, cô như vậy có vẻ cực kỳ yếu đuối.
Sắc mặt Bạch Hiêu lúc này liền thay đổi, tay chân luống cuống muốn lau nước mắt cho cô, lại không dám chạm vào cô: “Đừng, em đừng khóc… là anh sai rồi, anh xin lỗi em được không?”
Tính cách Dung Tích luôn bình tĩnh lại lạnh nhạt, tính khí lại mạnh hơn, gần như chưa từng rơi nước mắt trước mặt người ngoài, lúc này rõ ràng là không đè nén nổi nữa, oa một tiếng khóc lên.
“Tôi làm sai điều gì chứ? Chẳng phải là tâm tình tôi không tốt muốn uống một chút rượu sao? Ông nội tôi đều không quản tôi, anh quản tôi làm gì? Anh là gì của tôi!”
Cô khóc như đứa trẻ, rõ ràng là tức giận, trong giọng nói lại tràn đầy sự tủi thân yếu ớt, bả vai cũng hơi run rẩy.
Trái tim Bạch Hiêu đều sắp tan vỡ rồi, hạ thấp giọng dỗ cô: “Đều là lỗi của anh, em đừng khóc… em đánh anh đi.”
Anh nói xong liền cầm lấy tay của cô đánh lên người mình, tay Dung Tích chạm vào cơ thể cứng rắn của anh, lúc này rụt lại: “Ai muốn đánh anh, tôi còn ngại tay đau đấy!”
Bạch Hiêu thận trọng nắm chặt tay của cô, đặt trong lòng bàn tay khẽ xoa: “Anh xin lỗi, em đừng khóc, em muốn thế nào em nói đi, anh đều đồng ý với em.”
Nhìn ánh mắt thận trọng của anh, trong lòng Dung Tích mềm nhũn đi một chút.
Người đàn ông này, luôn không biết biểu đạt tình cảm của mình, cho dù là đối mặt với em gái thân nhất của mình cũng gần như làm nhiều hơn nói.
Anh dỗ cô như vậy, Dung Tích nào còn có thể giận?
Thật ra, cô cũng không chỉ giận anh, nhiều hơn vẫn là giận chính mình.
“Em nói cái gì anh cũng đồng ý?”
Bạch Hiêu gật gật đầu: “Đều đồng ý với em.”
Vậy em muốn gả cho anh.
Câu nói này ở bên miệng Dung Tích, nhưng bất kể như thế nào cũng không nói ra được.
Cô lập tức vừa cảm thấy tủi thân vừa buồn bực, khóe mắt lại bắt đầu phiếm hồng: “Anh gạt người.”
Bạch Hiêu thở dài, vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Anh không lừa em.”
Lần này Dung Tích không giãy giụa nữa, cô chôn mặt trên vai anh, ngửi hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, nhẹ nhàng nghẹn ngào.
Bạch Hiêu vuốt ve mái tóc cô, thấp giọng nói: “Tiểu Tích, ban ngày anh đi gặp ông cụ nhà em, cho nên muộn như vậy mới đến tìm em.”
“... Hai người nói gì rồi?”
“Anh…” Bạch Hiêu dừng lại một chút, trong giọng nói hiếm thấy có một chút ngượng ngùng: “Anh muốn cầu hôn em.”
Trong chốc lát, tiếng nghẹn ngào của Dung Tích dừng lại, nhịp tim đều lỡ mất nửa nhịp.
“Anh vẫn cảm thấy bản thân không xứng với em, cho nên chỉ có thể liều mạng làm việc, muốn chứng minh năng lực của mình.”
Dung Tích muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy anh lấy ra một đống đồ từ trong túi, có □□, các loại giấy chứng nhận của anh, còn có một tờ giấy cam đoan cho ông cụ nhà họ Dung: “Em xe, ngay cả giấy cam đoan cho ông cụ anh đều viết xong rồi… Những thứ này tất cả đều cho em.”
Sự ồn ào náo động trong quán bar phảng phất như đã cách bọn họ rất xa.
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông quỳ một chân trên mặt đất.
“Anh trao cho em mọi thứ của anh.” Bạch Hiêu quỳ một gối xuống trước mặt cô, giọng điệu cũng có chút run rẩy: “Tiểu Tích, em nguyện ý chấp nhận anh không?”
Dung Tích đều ngây ngẩn cả người rồi.
Câu nói này đối với cô mà nói, cô đã đợi quá lâu rồi.
Bây giờ chính tai nghe thấy, lại có một loại cảm giác không chân thật.
Nhưng người đàn ông này quỳ gối trước mặt cô, chính miệng nói với cô, anh muốn cầu hôn cô, hơn nữa đã chuẩn bị rất lâu.
Đương nhiên là cô nguyện ý, sao cô lại không nguyện ý chứ?
Bắt đầu từ lần cô cửu tử nhất sinh được anh cứu một mạng, lòng cô đã đắm chìm rồi.
Cô mãi mãi cũng không quên được ngày đó, trên khuôn mặt cứng rắn mà anh tuấn của anh tràn đầy máu tươi, vẫn còn dịu dàng mỉm cười, vươn hai tay về phía cô: “Đừng sợ, Tiểu Tích, anh tìm thấy em rồi.”
Ngực của anh ấm áp như vậy, tràn đầy sức mạnh khiến cho người ta an lòng.
Từ đó về sau, Dung Tích học được sự kiên cường và dũng cảm từ trên người anh.
Cũng bởi vì anh, sau này cô mới có thể cố gắng như vậy, để cho mình trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Anh đã từng nói với cô: “Bất luận em ở đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ tìm được em, đưa em về nhà.”
Người đàn ông như vậy, bảo cô làm sao có thể buông tay?
Lại làm sao cam tâm chỉ làm người hợp tác hay là em gái của anh.
Thế nhưng cô biết, anh cũng có sự kiên trì của mình, cho nên cô bằng lòng chờ.
Vốn chỉ nổi tính khí, cảm thấy có chút buồn bã mà thôi, nhưng không nghĩ đến, anh vậy mà…
“Nếu như em nguyện ý, ngày mai chúng ta liền đi lấy giấy chứng nhận.” Đôi mắt thâm thúy của Bạch Hiêu nhìn cô, gằn từng chữ: “Nếu như em không nguyện ý… anh cứ cầu đến khi em nguyện ý mới thôi.”
Anh nói xong câu đó, Dung Tích khom người xuống, ngăn chặn đôi môi của anh.
Trong đầu Bạch Hiêu ầm một cái, ước chừng mấy giây mới đứng dậy ôm lấy cô.
Thân thể trong ngực khẽ run, giống như trút giận mà cắn môi anh, nhưng Bạch Hiêu không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ cảm thấy môi của cô mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Rất nhanh anh liền chiếm quyền chủ động, ôm cô xoay người, ôm eo cô thật chặt chống cô trên cửa xe, quấn chặt lấy đầu lưỡi của cô, hung hăng hôn cô.
Nụ hôn của anh nóng bỏng lại tràn đầy tính xâm lược, Dung Tích gần như là bị anh giam giữa ngực anh và cửa xe, không thể nhúc nhích được.
Sau khi một nụ hôn kết thúc, Bạch Hiêu lấy trán chống trán cô, nhẹ nhàng hôn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn: “Đây là… đồng ý với anh rồi sao?”
“Anh đã sớm là của em rồi.” Dung Tích mở mắt ra, dùng đôi mắt tràn đầy hơi nước nhìn anh chằm chằm: “Để em đợi lâu như vậy, em phải hung hăng trừng phạt anh.”
Bạch Hiêu cười khẽ một tiếng: “Được… Em muốn trừng phạt thế nào cũng được.”
Trên đường Bạch Hiêu lái xe vừa nhanh vừa ổn, đến nhà, đèn cũng không kịp bật, Bạch Hiêu liền ôm cô lên giường.
“Không phải muốn trừng phạt anh sao?”
Bạch Hiêu đứng dậy cởϊ qυầи áo ra, lộ ra cơ bắp đẹp đẽ mà trôi chảy, mắt nhìn chăm chú vào cô: “Tới đi, buổi tối hôm nay cho em tha hồ chơi.”
Dung Tích: “...”
Người đàn ông này cấm dục chỗ nào? Quả thật giống như giải trừ phong ấn nào đó, vừa xấu xa vừa gợi cả.
Hai người đều là lần đầu tiên, ngược lại là Dung Tích, cả người đều vô cùng ngây ngô.
Cô ghé vào trong ngực anh, thở hổn hển một hồi lâu mới mở miệng: “Sao anh …”
Cô mới mở miệng, Bạch Hiêu liền hiểu ý của cô: “Vì ngày hôm nay, đã sớm học trước rồi.”
“Có điều, vẫn đòi hỏi sự tiến bộ.” Bạch Hiêu cong khóe môi lên: “Chuyện như thế này, quả nhiên thực hành quan trọng hơn lý thuyết.”
Dung Tích: “...”
Ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong liền đi lấy giấy chứng nhận.
Đầu tiên là cô nói rõ với nhà họ Dung một tiếng, lại gọi điện thoại cho Bạch Du Du, chẳng được bao lâu, chẳng được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của cô liền bắt đầu vang lên không ngừng, ngay cả Dung Thất cũng gửi một tin nhắn cho cô ---- Chúc mừng lĩnh chứng, sớm sinh quý tử.
Dung Tích cười trả lời anh ta ---- Cảm ơn Thất thiếu, anh cũng cố lên, nhanh chóng đưa bạn gái nhỏ đáng yêu của anh về nhà.
Sau khi xe dừng lại ở cửa siêu thị, Dung Tích bỗng nhiên nói: “Chờ một chút.”
Bạch Hiêu nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”
“Lấy kính râm xuống.”
Bạch Hiêu vừa lấy kính râm xuống, Dung Tích liền tiến đến trước mặt anh, cắn môi của anh một cái.
Bạch Hiêu đều ngây ngẩn cả người rồi.
“Đáng đời.” Dung Tích hừ nhẹ một tiếng, quay người muốn xuống xe, lại bị anh bắt lấy cánh tay, kéo vào trong ngực.
“Làm gì…” Dung Tích vừa mở miệng liền bị anh chặn đôi môi lại.
Mấy phút sau, Dung Tích đỏ mặt từ trên xe bước xuống.
Bạch Hiêu xuống xe bước nhanh đến bên cạnh cô, kéo hai tay cô, dịu dàng nói: “Bà xã, muốn ăn gì?”
Dung Tích: “Em nghĩ đã… chọn con cá cho Du Du trước đi, em ấy thích ăn.”
“Được.” Bạch Hiêu nói: “Lúc về lại đến cửa hàng đồ ngọt mua cho em ấy cái bánh ngọt, em muốn ăn gì?”
Dung Tích lại nói ra mấy món mình muốn ăn, sau khi Bạch Hiêu ghi nhớ từng cái một thì cười cười: “Khẩu vị của em thật đúng là chưa từng thay đổi.”
“Đúng vậy, bằng không em đã sớm đi quyến rũ người đàn ông khác rồi.”
Bàn tay dắt lấy cô của Bạch Hiêu siết chặt, bước chân cũng dừng lại.
Dung Tích trừng mắt nhìn: “Yên tâm, đối với anh, khẩu vị của em cả một đời cũng sẽ không thay đổi.”
Bạch Hiêu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
“Thật là ngốc.” Dung Tích cười nói.
Cũng chỉ có trước mặt cô và em gái, người đàn ông này mới lộ ra một mặt ngốc nghếch như vậy.
Nhưng thật ra anh thông minh lại khôn khéo, có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác và trầm ổn, trái tim bao la đến mức có thể bao dung tất cả tính khí và khuyết điểm của cô.
Hai người bọn họ, một đôi trời sinh, ai cũng không thể rời khỏi người còn lại, ai cũng sẽ không buông tay đối phương nữa.
Điểm này, sau này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.
“Anh, hai người đang ở đâu vậy? Về đến nhà chưa?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vui sướиɠ của Bạch Du Du liền truyền tới.
“Vừa tới.” Bạch Hiêu dừng xe.
Dung Tích xuống xe, thấy cách đó không xa, Bạch Du Du và Lục Hàn chi cũng vừa từ trên xe bước xuống, Bạch Du Du giao quà trong tay cho Lục Hàn Chi, mỉm cười chạy chậm về phía bọn họ.
“Kết hôn vui vẻ.” Bạch Du Du ôm lấy Dung Tích, cười nói bên tai cô.
- --- NGOẠI TRUYỆN HOÀN ----