Chương 34

Lục Hàn Chi từ từ định thần lại. Lúc xuống xe thì hỏi Khang Văn Trạch: "Hôm nay có manh mối gì không?"

Khang Văn Trạch do dự một chút rồi gật đầu: "Có rất nhiều. Tôi sẽ cho người đi điều tra từng manh mối. Nếu có chuyện liên quan đến Bánh Trôi, tôi sẽ báo cho cậu đầu tiên."

Lục Hàn Chi gật đầu.

Khang Văn Trạch nhìn vẻ mặt anh thất thần, trái tim đau nhói. Mãnh liệt tự trách bản thân làm cho anh ta mấy ngày nay đều liên tiếp gặp ác mộng giống nhau. Lần nào cũng bị đánh thức --- Bánh Trôi ở trong lòng anh ta cố gắng không để người bắt đi, bên tai anh ta toàn là tiếng kêu cứu thảm thiết của nó.

Nếu như Bánh Trôi xảy ra chuyện gì, cho dù không phải lỗi của anh ta thì cả đời này anh ta cũng không bao giờ tha thứ cho mình.

Lục Hàn Chi dừng lại tất cả công việc. Vân Tinh vẫn hoạt động bình thường. Nhưng dù sao Lục Hàn Chi cũng là thiên vương danh tiếng cao nhất dưới trướng Vân Tinh, ngay cả một tin tức về anh cũng có ảnh hưởng rất lớn, huống chi lần này Lục Hàn Chi tự mình đăng lên trang weibo cá nhân treo giải thường để tìm một con vật cưng.

Hơn nữa, anh lại đột ngột dừng lại tất cả công việc đang làm, ảnh hưởng không chỉ đơn giản là tổn thất của anh.

Lục Hàn Chi xuất hiện ở công ty là vì có người đến nói rằng có tin tức về Bánh Trôi. Nhưng mà mặc dù như thế thì vẫn sẽ có nhiều công việc đến tìm anh.

Có điều chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, các cuộc điện thoại của tổng bộ Vân Tinh, phòng quan hệ công chúng và người đại diện, trợ lý, đoàn đội phía sau của Lục Hàn Chi đều bị nổ tung.

Khang Văn Trạch chỉ vừa mới bước hai bước liền nhận được cuộc gọi điện thoại: "... Thật sao? Tôi biết rồi."

Anh ta cúp điện thoại, vội vàng nói với Lục Hàn Chi, "Có người mang đến một con mèo Ragdoll giống hệt Bánh Trôi, trước tiên để tôi đền xem thử."

Lục Hàn Chi liếc nhìn chiếc điện thoại đang reo lên: "Cậu đi trước xem như thế nào, đừng để người khác đi, tôi sẽ lập tức đến ngay."

"Được."

Cho dù có đúng hay không, anh sẽ không bao giờ từ bỏ một tia hy vọng nhỏ nhất.

Mấy ngày nay, anh đã tự mình nhìn thấy

những chú mèo con Ragdoll được vô số người bế đến. Nhưng mỗi lần anh đều thất vọng tay không mà về.

Đối với anh bị người khác lừa dối không quan trọng.

Anh không tức giận vì bị lừa dối, chỉ là nỗi thất vọng ngày càng trầm trọng.

Anh không thể tưởng tượng được mèo con yếu ớt ở bên ngoài gặp phải chuyện gì. Thậm chí đây là lần đầu tiên trong lòng anh tràn ra một nỗi sợ hãi không thể diễn tả được.

...

Sau khi Khang Văn Trạch vội vàng kiểm tra thì lại thất vọng, bởi vì người kia rõ ràng cũng ôm một con mèo tương tự như Bánh Trôi, nhưng đó không phải là Bánh Trôi mà bọn họ tìm kiếm. Mấy ngày nay, bởi vì giá treo thưởng cao ngất trời, cho nên có rất nhiều người vì mục đích riêng mà cố ý ôm mèo đến.

Khi anh ta đang suy nghĩ Lục tiên sinh sẽ lại thất vọng thêm một lần nữa, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, khiến anh ta sững sờ, theo bản năng nhìn sang.

Đó là một cô gái trông khoảng mười bảy mười tám, mái tóc dài màu nâu nhạt, mặc một chiếc váy trắng, khoác chiếc áo khoác màu đen. Trang phục rất bình thường, rất phổ thông.

Nhưng dưới ánh mặt trời, làn da trắng ngần, gương mặt vô cùng tinh xảo, không khỏi khiến nhiều người đều phải dừng lại ánh mắt trên người cô.

Ngay cả Khang Văn Trạch, người đã từng nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp trong giới giải trí cũng không khỏi sửng sốt.

Thay vì nói là bị vẻ ngoài của cô gái làm cho kinh hãi, ngược lại Khang Văn Trạch có một cảm giác không thể diễn tả được. Mặc dù cách cô gái rất xa, nhưng anh ta lại cảm thấy khí chất và hơi thở của cô gái đó đặc biệt không thể diễn tả được...

“Cô đến đây để thử vai sao?” Có người đi đến tốt bụng hỏi cô gái: “Có phải cô không biết đường không? Tôi sẽ đưa cô đến đó?

"Không cần, tôi..."

"Thật xin lỗi, tôi có thể hỏi cô một câu được không? Cô có phải là con lai không? Hay là cô đeo kính áp tròng thẩm mỹ?"

"Đôi mắt của cô vốn sinh ra là đã như vậy sao?"

Khang Văn Trạch cuối cùng cũng không nhịn được mà bước đến: "Cô gái, cô đến đây để thử vai sao?"

Người lúc nãy đến nói chuyện cũng là nhân viên của Vân Tinh, khi nhìn thấy Khang Văn Trạch đến, người đó chào hỏi anh ta rồi tự giác rời đi.

Lúc nãy Bạch Du Du còn tính là bình tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Khang Văn Trạch, thì đột nhiên trở nên căng thẳng đến mức không nói được lời nào.

Nhưng mà, người càng không nói được lời nào chính là Khang Văn Trạch. Bởi cách rất gần, anh ta nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, nhất thời liền hoảng hốt, suýt chút nữa tim đập lỡ mất một nhịp.

"Cô..."

“A Trạch.” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc.

Bạch Du Du mở to mắt, đột nhiên quay đầu lại.

Lục Hàn Chi đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm quen thuộc vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

"Lục... Tiên sinh..." Cô gái giống như hồi hộp ngay cả lời cũng không nói rõ ràng được. Giọng nói mơ hồ lại yếu ớt: "Em là... Fan của anh. Em muốn... Em..."

"Cô muốn cái gì?"

Cô gái ngẩn người. Đôi gò má trắng như tuyết nhuốm chút ửng đỏ, đôi mắt xanh biếc khẽ chớp động. Giống như bởi vì quá căng thẳng không nói nên lời, ngón tay không ngừng nhéo tay áo.

Nhưng không ai thúc giục cô trả lời.

Cả Khang Văn Trạch và Lục Hàn Chi đều kiên nhẫn nhìn cô.

“... Ký tên, được chứ?” Cuối cùng cô cũng thu hết can đảm, nhưng giọng nói vẫn yếu ớt, nói xong liền cúi đầu xuống.

Lục Hàn Chi nhìn cô một chút, rồi quay sang nói với Khang Văn Trạch: "Có mang theo giấy bút không?"

Khang Văn Trạch vội vàng lấy một cây bút và một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, xé mấy tờ giấy có chữ trên đó đi rồi mới đưa cho Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi ký tên rồi đưa cuốn sổ cho cô.

"Cảm ơn..." Hai tay cô cầm lấy quyển sổ, cẩn thận ôm vào trong ngực: "Em có thể cầm lấy đi không?"

“Có thể.” Lục Hàn Chi gật đầu, đột nhiên dừng lại, hỏi cô: “Cô còn muốn gì nữa?

Không chỉ cô gái, ngay cả Khang Văn Trạch cũng ngạc nhiên nhìn Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi chỉ im lặng nhìn cô gái trước mặt.

Mặc dù ánh mắt của anh rất bình tĩnh, nhưng lại quá mức chuyên chú. Thậm chí Khang Văn Trạch có cảm giác ---

Giống như bất kể cô gái yêu cầu gì, Lục Hàn Chi sẽ không chút do dự cho cô.

Đối với Lục Hàn Chi, điều này chưa bao giờ xảy ra, và tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhưng nếu là cô gái này, Khang Văn Trạch cảm thấy có gì đó không đúng.

Dù sao thì ánh mắt, khí chất, thậm chí là cả giọng nói của cô gái ấy... Đều cực kỳ giống con mèo con yêu quý của Lục tiên sinh.

Nhưng... Làm sao có chuyện này được? Trên đời này thật sự có cô gái giống Bánh Trôi như vậy sao?

Lúc này, một trợ lý của Giang Ninh vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: "Lục tiên sinh, chị Ninh nói có người mang đến một con mèo trông giống như Bánh Trôi, nói ngài đến xem một chút."

Không ai trả lời cô ta.

Cô ta ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Lục Hàn Chi.

Anh lặng lẽ nhìn một cô gái xa lạ trước mặt, như đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì đó.

“Lục tiên sinh?” Cô ta không nhịn được lên tiếng. Không phải Lục tiên sinh tìm Bánh Trôi phát điên rồi sao, sao khi nghe tin tức của nó thì lại không phản ứng gì?

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi qua ngay lập tức.” Lục Hàn Chi giống như cuối cùng cũng định thần lại, trả lời cô ta.

"Vâng."

Lúc Lục Hàn Chi quay đầu lại nhìn thì cô gái đã không còn ở trước mặt anh nữa.

Anh sửng sốt, ngước mắt lên liền nhìn thấy thân ảnh kia đã chạy đi xa. Bóng lưng gầy gò dưới ánh mặt trời tựa như ảo ảnh, rất nhanh liền biến mất.

Lục Hàn Chi thất thần một lúc lâu.

"... A Trạch, tôi nghĩ nó sắp trở về rồi."

Giọng anh trầm thấp chứa đựng sự chua xót không nói nên lời: "Có phải là tôi sắp phát điên rồi không?"

Khang Văn Trạch há miệng, không nói gì.

Anh ta nghĩ mình mới là người điên.

Bởi vì lúc nãy khi nhìn vào mắt cô gái kia, anh ta thực sự cảm thấy mèo con đã trở lại.

Anh ta thậm chí còn có một suy nghĩ kỳ lạ - Nếu Bánh Trôi thực sự là một cô gái, vậy có phải là hình dạng sẽ giống cô gái kia không?

Anh ta nhất định mới là người điên.

...

Trình Hạo nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái đứng bên đường, nói với trợ lý bên cạnh: "Nhìn cô gái đó đi, nếu vào giới giải trí, nhất định sẽ nổi tiếng."

Trợ lý nhìn theo ánh mắt của anh ta: "Điều kiện không tệ, dáng người giống với người mẫu nam phương Tây. Hình dáng cũng tốt. Ừm, chỉ là ăn mặc có chút bình thường."

Vóc người cao ít nhất cũng khoảng một mét tám lăm, vai rộng chân dài, nhìn qua trông giống như một quân nhân có khí chất kiên cường trầm ổn. Ngũ quan cũng rất anh tuấn. Cho dù là đàn ông nhìn vào cũng khó tránh khỏi sinh lòng thưởng thức.

“Người mẫu nam, cậu đang nhìn cái gì vậy?” Trình Hạo trừng mắt nhìn cậu ta.

Trợ lý vô tội chỉ vào người đàn ông đang dựa vào chiếc Land Rover bên đường: "Ý anh không phải là người đàn ông đó sao?"

Trình Hạo nhìn theo hướng cậu ta đang chỉ. Cô gái mà cậu ta nói đến lúc nãy đã bước đến chỗ người đàn ông đang dựa vào xe mà trợ lý nói.

"Vợ chồng? Không giống." Trình Hạo lắc đầu: "Nhưng mà điều kiện thực sự rất tốt. Cậu nói xem tôi có cần giả mạo người tìm kiếm minh tinh đến bắt chuyện không?"

Người đàn ông trong miệng Trình Hạo, chính là Bạch Hiêu đang căng thẳng nhìn cô em gái trước mặt: "Làm sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc. Có phải Lục Hàn Chi bắt nạt em không? Để anh đi trừng trị cậu ta!"

"Không có." Bạch Du Du dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, cầm trên tay cuốn sổ nhỏ nói: "Em rất vui, anh ấy đã ký tên cho em."

Như thể cô nhận được món quà mong muốn nhất, vẻ mặt của cô ấy rõ ràng tràn ngập sự thỏa mãn, nhưng lại lộ ra một chút khổ sở.

“Em vui vẻ là tốt rồi.” Bạch Hiêu giúp cô đội mũ trên chiếc áo khoác lên, cẩn thận sửa lại tóc cho cô, nói: “Em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút gì đó có được không?"

Kỳ thực Bạch Du Du vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, thẳng cho đến khi Bạch Hiêu cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt dịu dàng, tràn ngập mong đợi.

Giống như hành động chỉnh lại tóc và mũ cho cô. Ôn nhu mà nghiêm túc, tràn đầy sự nâng niu, yêu thương, quý trọng, cẩn thận bảo vệ.

Cô không khỏi mỉm cười: "Được."

Bạch Hiêu giống như nhận ra điều gì đó, đột nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, nắm vai cô, bảo vệ cô lên xe.

"Sao vậy?"

“Không có chuyện gì, đi ăn cơm thôi.” Bạch Hiêu tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô, vội vàng lái xe đi.

Em gái anh quá xinh đẹp, rất dễ thu hút người xấu, không bảo vệ tốt cô là không được.

Nghĩ đến những kẻ đã suýt gi.ết chết Bạch Du Du, trong lòng Bạch Hiêu liền bốc lên khí lạnh.

Chỉ tiếc là một người trong số đó đã bị người của Lục Hàn Chi bắt đi, nếu không anh ấy nhất định sẽ tự mình trừng trị bọn chúng.

Bạch Hiêu đưa cô đến một nhà hàng có cảnh vật xung quanh rất đẹp, gọi một bàn đồ ăn. Anh ấy biết Bạch Du Du thích ăn đồ ngọt, liền đặc biệt đến tiệm bánh ngọt bên cạnh nhà hàng tây mua tất cả bánh ngọt và đồ tráng miệng đến. Một bàn đặt không hết, phải dùng tới hai cái bàn.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng không nhịn được giả vờ lơ đãng đi ngang qua nhìn bọn họ. Hai anh em này giá trị nhan sắc quá cao. Anh trai trông rất thành thục ổn trọng, em gái thì lại có cảm giác ngơ ngơ ngốc ngốc. Thực sự rất thú vị.

Bạch Du Du nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên đến gần Bạch Hiêu hỏi, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, em là yêu quái sao?"

Bạch Hiêu sửng sốt một chút, không nhịn được cười: "Tất nhiên là không phải rồi. Em không cần suy đoán lung tung. Em nhìn những cô gái kia đi, em cũng giống như bọn họ mà."

Chỉ khác là em đáng yêu hơn bọn họ, Bạch Hiêu nghĩ thầm.

Không phải yêu tinh là tốt rồi. Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm. Lại nhớ tới bộ dạng của cô lúc nãy nói chuyện với Lục Hàn Chi, vốn muốn hỏi chuyện Bạch Hiêu thì quên mất.

Bạch Du Du ăn ăn, nhưng sắc mặt của cô ngày càng trở nên không đúng.

Bạch Hiêu vừa gửi đi tin nhắn trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhất thời hoảng sợ, vội vàng nói: "Ăn không ngon sao? Chúng ta đổi nhà hàng khác."

Bạch Du Du lắc đầu, liếʍ kem trên ngón tay, vô thức thể hiện thói quen của mèo con: "Ăn rất ngon."

Đó rõ ràng là thứ cô muốn ăn nhất, nhưng cô không thể cảm nhận được vị ngọt nào trong miệng.

Bạch Du Du cầm thìa, nhớ lại vẻ mặt của Lục Hàn Chi khi đút cho cô ăn thứ gì đó.

Trước mặt là một đống đồ ăn cô yêu thích ăn, cô lại đột nhiên nhớ đến mùi thức ăn cho mèo trên tay anh.

Từng viên, từng viên, ở trong lòng bàn tay anh.

Đôi khi anh cố tình nắm chặt tay, giấu thức ăn cho mèo trong lòng bàn tay, không để cho cô ăn.

Cô không thể làm gì khác hơn là phải dùng móng vuốt nhỏ cào ngón tay anh, há miệng cắn đầu ngón tay của anh, sau đó sẽ nghe thấy tiếng cười khẽ vui vẻ của anh.

Bạch Hiêu nhìn cô, sau đó đột nhiên nói: "Du Du, nói cho anh trai biết, em muốn gì?"

Bạch Du Du sửng sốt.

Cô còn muốn cái gì?

Giọng nói trầm thấp của Lục Hàn Chi văng vẳng bên tai cô.

Nước mắt Bạch Du Du tách tách rơi xuống.

...

Thẩm Kha gõ cửa bước vào.

Bạch Hiêu ngồi ở mép giường, không quay đầu lại.

Dường như Bạch Du Du cảm nhận được điều gì đó, khẽ mở mắt ra. Tựa hồ có chút bất an, trong cổ họng phát ra một âm thanh yếu ớt: "Meo..."

“Ngủ đi.” Bạch Hiêu vuốt đầu nhỏ, trầm giọng nói: “Anh trai sẽ không đi.”

Hơi thở và giọng nói của anh ấy tràn đầy ấm áp, như có một loại sức mạnh xoa dịu, làm cho Bạch Du Du được trấn an ngay lập tức.

Cô nhắm mắt, lại chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Kha đến gần, nhìn thấy mèo con nằm trên chăn cuộn tròn ngủ say, anh ta nhíu mày: "Vậy mà cậu lại thực sự đồng ý với cô ấy?"

Bạch Hiêu nhẹ nhàng vuốt ve cái trán mèo con: "Em ấy muốn như vậy."

"Nhưng hiện tại cơ thể cô ấy vẫn chưa ổn định? Cậu có bao giờ nghĩ nếu cô ấy đột nhiên biến trở lại thành người không?"

Mặc dù biết Bạch Du Du chọn con đường này vì biết Lục Hàn Chi đang tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng Thẩm Kha vẫn có chút lo lắng. Anh ta không biết Bạch Du Du đã trải qua những gì mới có thể sống lại trên thân xác của một con mèo con. Nhưng anh ta có thể tưởng tượng được lúc đó cô có bao nhiêu sợ hãi.

May mắn là Lục Hàn Chi đã nhận nuôi cô.

“Tôi sẽ không đi đâu, sẽ ở đây.” Bạch Hiêu thản nhiên nói.

Thẩm Kha lắc đầu: "Cậu quá coi thường Lục Hàn Chi."

Có Lục Hàn Chi ở đây, tuyệt đối sẽ không tùy tiện để người khác đến gần cô.

Cuối cùng Bạch Hiêu cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh ta. Đôi mắt uy nghiêm hàm chứa ý lạnh khiến cho Thẩm Kha không nhịn được lùi về phía sau một bước.

"Là do cậu đánh giá thấp tôi, Thẩm Kha."

“Tôi không dám.” Thẩm Kha đưa tay đầu hàng. Thấy Bạch Hiêu rũ mắt nhìn Bạch Du Du, ánh mắt trở lại ôn nhu, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Cậu cứ như vậy đưa cô ấy đến chỗ Lục Hàn Chi? "

Mặt Bạch Hiêu cứng đờ.

Mặc dù chỉ ở với nhau một ngày, nhưng anh ấy làm sao bỏ được?

Anh ấy tìm em gái nhiều năm như vậy, có rất nhiều điều muốn nói với cô. Cô đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, anh ấy còn chưa bù đắp gì cho cô.

Huống chi, bây giờ cô còn rất yếu như vậy.

Nhưng anh ấy có thể làm gì khác?

Cô vừa khóc, anh ấy không có biện pháp gì.

Thật vất vả mới tìm được em gái, anh ấy làm sao có thể cam tâm nhìn cô chịu ủy khuất thêm một lần nữa.

Cô muốn gì làm gì, chỉ cần điều đó không làm tổn thương cô, anh ấy sẽ không chút do dự đáp ứng cô.

Một lúc lâu sau, Bạch Hiêu không được tự nhiên mở miệng: "Lục Hàn Chi đối xử với em ấy tốt như vậy sao?"

“Tốt đến mức không giống như đối xử với một con mèo.” Thẩm Kha buồn cười lắc đầu: “Tôi thực sự nghi ngờ không biết Du Du có bị biến thành hình người trước khi chúng ta đến hay không. Cậu có nhìn thấy ánh mắt Lục Hàn Chi nhìn Du Du không?... Có điều yên tâm, cậu ta vẫn chưa biết gì cả. "

Bạch Tiêu gật đầu nói: "Lần này cảm ơn."

Nếu Thẩm Kha không tình cờ phát hiện ra con mèo con trong nhà Lục Hàn Chi có lẽ chính là Bạch Du Du tái sinh, anh ấy vẫn không thể tìm được em gái, chứ đừng nói đến việc cứu cô.

Nếu anh ấy không đến kịp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

“Nghe được tiếng cảm ơn của cậu thật không dễ.” Thẩm Kha cười: “Cậu tìm cô ấy lâu như vậy, cũng vất vả rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Không bỏ cuộc, quả nhiên đáng giá.

“Nghỉ ngơi cái gì?” Bạch Hiêu trầm giọng nói: “Ngộ nhỡ tôi không có ở đây, em ấy lại bị bắt nạt thì làm sao."

"Lục Hàn Chi sẽ bảo vệ cô ấy."

Thẩm Kha nói xong thì đối diện với đôi mắt đằng đằng sát khí của anh ấy, lập tức ho khan một tiếng, lùi về phía sau mấy bước: "... Tất nhiên, cậu, anh trai ruột thịt có quyền bảo hộ nhất."

Bạch Hiêu hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.