"Qua đây."
Không muốn, không muốn.
Lục Hàn Chi trầm mặt xuống.
Bạch Du Du meo một tiếng. Âm thanh nghe có vẻ sợ hãi, đôi mắt to tròn long lanh nước lộ ra vẻ ủy khuất.
"Ngoan." Đại khái là Lục Hàn Chi sợ làm cô hoảng sợ, giọng nói hòa hoãn lại: "Mặc xong quần áo liền mang em ra ngoài. Nếu không thì em ở nhà một mình, nha?"
... Thật là chỉ mặc quần áo cho cô thôi sao?
Tối hôm qua Bạch Du Du lén đến ngủ cạnh gối của Lục Chi Hàn. Sáng sớm lúc còn chưa tỉnh dậy, trong lúc còn ngủ mơ đã không cẩn thận quất cái đuôi của mình vào mặt Lục Hàn Chi.
Sau đó Lục Hàn Chi tỉnh.
Ngay sau đó cô cũng tỉnh.
Bạch Du Du ý thức được mình đã làm chuyện gì, nhất thời hoảng sợ đến choáng váng.
Cô ấy vậy mà quất cái đuôi của mình vào gương mặt hoàn hảo của Lục Hàn Chi!
Hơn nữa còn đánh thức anh dậy! Trên đời này còn có con mèo nào muốn đi tìm chết như cô không? Chắc chắn là không!
Lúc đó Bạch Du Du bị dọa sợ thiếu chút nữa rụng hết cả lông.
Lúc cô nhìn thấy Lục Hàn Chi tỉnh lại liền muốn chạy trốn. Kết quả bị tay anh kéo lại, ôm xoa đầu nhỏ.
"Muốn chạy?"
Cô cô cô thật không phải cố ý!
"Meo."
Đuôi Bạch Du Du run lên vì sợ hãi. Rất sợ Lục Hàn Chi sẽ ném cô ra khỏi giường. Nhưng may mắn là Lục Hàn Chi không mất bình tĩnh. Anh chỉ xoa đầu cô rồi đặt cô xuống đất, sau đó anh mới bước xuống giường.
Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp anh đi tắm mà trốn đi. Lục Hàn Chi đi ra không thấy cô mà cũng không đi tìm được cô, mà ngược lại anh gọi quản gia đến giúp anh lấy đồ.
Bạch Du Du nhìn thấy thứ quản gia cầm đến, dĩ nhiên là một đống quần áo mèo đặt mua trên mạng.
Bạch Du Du tò mò từ trong góc phòng bò ra ngoài xem. Lục Hàn Chi liếc mắt nhìn thấy cô lén lén lút lút chui ra từ góc giường, anh vẫy tay gọi cô qua.
Bạch Du Du có chút kinh sợ.
Cô không giống như những con mèo khác không chút kiêng kỵ quấy rối chủ nhân, cô trời sinh là một con mèo nhát gan.
Đến bây giờ cũng chỉ biết cọ cọ làm nũng! Thực sự là vứt hết mặt mũi của loài mèo mà!
Nhưng khi nghe Lục Hàn Chi nói sẽ để cô ở nhà, cô do dự một lúc, cuối cùng là thu hết can đảm ngoan ngoãn bước tới để Lục Hàn Chi bế cô lên.
Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ điểm vào chóp mũi cô: "Em còn biết sợ sao?"
Cũng, cũng đâu phải cố ý.
Bạch Du Du cúi đầu, thận trọng nhìn anh.
Lục Hàn Chi không có vẻ gì là tức giận, còn mỉm cười nhìn cô.
Bạch Du Du cảm thấy mặt mình đỏ lên, may mà có lông mao nên không nhìn ra. Cô vội vàng kêu meo meo với anh, cực kỳ nhu thuận.
Lục Hàn Chi đặt cô lên đùi, cầm một bộ quần áo lên ướm cho cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng. Khi mặc quần áo cho cô giống như đối xử với một đứa trẻ mỏng manh yếu đuối.
Lúc đầu Bạch Du Du còn rất ngại ngùng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lục Hàn Chi, trái tim cô dần dần mềm nhũn, ngoan ngoãn để anh mặc quần áo cho mình.
Sau khi mặc xong quần áo, Lục Hàn Chi để cho đứng ngay ngắn.
Bạch Du Du có chút xấu hổ, cúi đầu liếʍ móng chân.
Lục Hàn Chi nhìn cô một cái rồi cười, "Rất đẹp."
... Có thật không?
Bạch Du Du rất muốn đi đến trước gương để soi, nhưng lại không muốn rời khỏi đùi Lục Hàn Chi. Vì vậy cô không thể làm gì khác là phải trợn to mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh.
Hình như là rất đáng yêu.
Ơ? Hình như là cô có lớn hơn một chút, lông cũng thay đổi, dài lên một chút.
Có điều trong mắt Lục Hàn Chi cô vẫn là một con mèo con, chỉ cần một tay là có thể nâng cô lên được rồi.
Bạch Du Du nghĩ hình như cô lớn lên chậm hơn so với mèo Ragdoll bình thường. Cô không biết có phải là do nguyên nhân đặc biệt từ cơ thể cô hay không. Khi vừa tỉnh lại trong thân xác con mèo Ragdoll này, cô nghe thấy có người nói mình không dễ sống sót. Nhưng lúc đó cô quá sợ hãi, thân thể lại quá suy yếu, ý thức không rõ ràng, sau đó lại mơ mơ màng màng bị đưa vào tiệm thú cưng. Cơ thể mới từ từ khá lên được.
Có điều như vậy cũng tốt. Lớn chậm một chút thì thời gian được ở trong vòng tay anh dài ra thêm được một chút.
Lục Hàn Chi lấy điện thoại di động ra, chụp cho cô một tấm ảnh.
Bạch Du Du càng xấu hổ. Chụp, chụp cái gì... Là muốn cất giấu mấy tấm ảnh đó sao?
“Không thoải mái sao?” Thấy cô dùng móng vuốt gãi gãi người, Lục Hàn Chi cho rằng cô mặc cái này vào không thoải mái, nên anh cởi ra cho cô. Sau đó lại thay cho cô hai bộ khác, mỗi bộ chụp cho cô một tấm ảnh.
Cuối cùng, chọn thêm một chiếc nơ mang lên cho cô.
Có lẽ là bởi vì từ đầu đến cuối cô đều rất ngoan ngoãn, không nhúc nhích lộn xộn chút nào, cho nên cuối cùng Lục Hàn Chi ôm cô lên, hôn lên trán cô, "Hôm nay phải ngoan, biết không?"
Bạch Du Du nhẹ nhàng meo một tiếng, híp mắt lại, mê luyến dụi dụi lên mặt anh.
Hình như cô đã quen với việc tiếp xúc thân mật với anh.
Nhưng vẫn còn rất xấu hổ.
Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim. Các diễn viên đều lần lượt đến đông đủ.
Đây là một trong những bộ phim truyền hình cổ trang được Vân Tinh đầu tư lớn trong năm nay. Mọi người đều rất hăng hái. Hơn nữa còn có Lục Hàn Chi, tuy không phải vai chính nhưng với kỹ thuật diễn của anh, phần diễn của anh sẽ nhanh chóng được hoàn thành thôi. Nhưng đa số các diễn viên trong bộ phim này, thực sự có không ít người là người hâm mộ anh. Nghe nói còn có người vì anh mà lựa chọn gia nhập giới giải trí. Cho dù thật hay giả, một khi Lục Hàn Chi đến, bầu không khí liền thay đổi.
"Tại sao tôi lại nhìn thấy trợ lý của Lục lão sư mang theo một con mèo?" Một nam diễn viên diễn vai phụ nói: "Thật sự là đại bài. Đi quay phim còn nói trợ lý mang mèo theo, không sợ ảnh hưởng đến người khác sao?"
"Ai bảo người ta là ảnh đế chứ. Đến đóng vai phụ còn có thể lên được hot search. Con mèo của anh ta cũng được thơm lây. Hai ngày trước tôi xem Weibo còn thấy mọi người chia sẻ con mèo kia khắp nơi."
"Đạo diễn không nói gì anh ta sao?"
"Lục lão sư từ trước đến nay chưa bao giờ ra vẻ đại bài được không? Ngược lại mấy người nói xem trong giới giải trí này có thiên vương nào khiêm tốn hơn anh ấy không?" Một diễn viên nhỏ ngồi bên cạnh nghe mấy người kia nhỏ giọng nói chuyện với nhau nhịn không được tức giận đỏ bừng cả mặt. Có bản lĩnh thì nói to ra luôn đi. Loại người lên mạng bôi đen cấp thấp như thế này, vị diễn viên nhỏ kia cười lạnh, tức giận nói: "Có rất nhiều người muốn ôm đùi Lục lão sư. Một siêu sao quốc tế như người ta còn muốn xào rang hot search? Hơn nữa, anh ấy chỉ là vai diễn khách mời, mang mèo đến thì ảnh hưởng đến ai? Trong đoàn phim còn có cả ngựa và chó nữa. Tại sao lại không kể chúng nó?"
Mang theo mèo con yêu quý mọi lúc mọi nơi, đơn giản là vì quá yêu thôi, có được không?
Fans não tàn thật là đáng sợ. Hai diễn viên mặc áo rồng vội vàng trốn đi xa.
Trong phòng hóa trang.
Bạch Du Du cảm thấy dọc đường đi có rất nhiều người chú ý đến mình, cho nên cô đã tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lục Hàn Chi thì cô không thể không trở thành tiêu điểm.
Có điều cô có thể nhìn thấy bộ dạng của Lục Hàn Chi lúc quay phim. Mấy chuyện kia, cô đều có thể lơ đi.
Còn tốt hơn là nằm xem phim ở nhà. Đến tận phim trường xem Lục Hàn Chi đóng phim tất nhiên là rất tốt rồi.
Chỉ có điều...
"Bánh Trôi ngoan, lại uống một miếng nữa." Khang Văn Trạch một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm bình sữa đút cho cô, "Uống đi."
Kể từ khi chụp ảnh mèo con ôm bình sữa uống sữa, Khang Văn Trạch liền yêu thích nhìn bộ dạng mèo con ôm bình sữa uống sữa. Lần nào cũng đáng yêu chết đi được. Cậu ta còn đặt mua riêng thêm một bình sữa nữa, đề phòng một ngày quên mang theo, không có bình sữa cho Bánh Trôi uống sữa.
Bạch Du Du không thể làm gì khác hơn là duỗi chân ra ôm bình sữa uống thêm vài ngụm nữa. Khang Văn Trạch vội vàng quay một đoạn video nhỏ, lưu lại, dự định sẽ mở ra xem lúc không có việc gì.
Đó là một liều thuốc tốt khi tâm tình không tốt.
Bạch Du Du uống xong, híp mắt, ợ một tiếng.
Bạch Du Du khóc không ra nước mắt. Cô không phải là một con mèo bình thường, cũng không có thích uống sữa bột dành cho mèo như vậy. Vì vậy anh A Trạch, em thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
"A Trạch, Bánh Trôi không muốn uống nữa." Lục Hàn Chi đột nhiên mở miệng.
Anh nghiêng đầu. Nhà tạo mẫu và trợ lý đang làm tóc cho anh cũng dừng lại, nhìn về phía bên này. Khang Văn Trạch vội vàng thu bình sữa lại.
Lục Hàn Chi bước tới, rút
khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho mèo con. Lau xong thì thản nhiên như không có chuyện gì ngồi lại chỗ cũ.
Đợi bọn họ lại bắt đầu bận rộn, Khang Văn Trạch thấp giọng hỏi Bạch Du Du: "Bánh Trôi, ăn no chưa?"
Bạch Du Du meo một tiếng, biểu đạt thực sự là đã uống rất thỏa mãn rồi.
Khang Văn Trạch thay cô sửa sang lại chiếc nơ hồng, cười nói: "Bánh Trôi thật ngoan, thật dễ thương."
Câu này một ngày cậu ta phải nói đi nói lại mấy chục lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy Bánh Trôi càng đáng yêu hơn một chút.
Khang Văn Trạch nghĩ, nếu Bánh Trôi là một cô gái thì sẽ đáng yêu biết bao nhiêu? Khẳng định là sẽ đáng yêu như một cô công chúa nhỏ.
Có điều trên đời này khẳng định không có cô gái nào đáng yêu như Bánh Trôi được.
Đột nhiên Khang Văn Trạch có loại cảm giác đang nuôi một đứa con gái. Cậu ta lập tức hiểu được cảm nhận của Giang Ninh. Nếu như Bánh Trôi là của cậu ta, cậu ta nhất định cũng sẽ không nỡ giao mèo con yêu quý của mình cho người khác.
Bạch Du Du chợp mắt ngủ, một lúc sau mở mắt ra thì Lục Hàn Chi đã hóa trang xong rồi.
Long bào màu đen, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, khóe mắt được thợ trang điểm đặc biệt chấm một nốt ruồi lệ tinh xảo.
Bạch Du Du nhìn thoáng qua liền tỉnh táo ngay lập tức. Cô nhảy ra khỏi lòng Khang Văn Trạch, chạy đến bên cạnh Lục Hàn Chi, đầu nhỏ ngẩng lên.
Anh nhất định là vị hoàng đế tuấn mỹ, khí phách nhất trong lịch sử.
Lục Hàn Chi bế cô lên.
Rõ ràng là còn chưa bắt đầu quay phim, khí phách và dịu dàng của nhân vật Tiêu Huyền Lâm dường như đã ở trên người anh.
Anh rũ mắt xuống nhìn Bạch Du Du. Đôi mắt hẹp và sâu tựa như bầu trời đêm. Nốt ruồi lệ trên khóe mắt thoạt nhìn cũng quyến rũ mê người như vậy.
Bạch Du Du đột nhiên nhớ tới bạn cùng phòng của cô đã từng nói một câu ---
Nếu có thể được Lục Hàn Chi chăm chú nhìn, cô ấy nhất định sẽ không kiềm chế được yêu anh.
Mà giờ phút này, ánh mắt của anh nhìn cô chăm chú như vậy.
Ngay cả hơi thở ôn nhu cũng đều khiến cho người khác say mê.
Lục Hàn Chi dùng hai tay ôm cô, hơi nâng cô lên, để cho cô đối diện anh, nói: "Có phải là không nhận ra anh không?"
Làm sao lại không được?
Bạch Du Du nghiêng đầu nhỏ, chăm chú nhìn anh.
Bất luận anh hóa trang thành bộ dạng gì, cô đều có thể nhận ra anh.
Thợ trang điểm cười nói: "Mèo con là bị Lục tiên sinh mê hoặc, mắt nhìn không chớp luôn..." Cô ta còn chưa nói xong, mắt bỗng nhiên trừng lớn
Trợ lý che ngực hét lên: "Mau nhìn, mau nhìn!"
Mọi người nhìn sang, đồng loạt nín thở, không chớp mắt nhìn một màn phía trước.
Mèo nhỏ Ragdoll trong lòng bàn tay Lục Hàn Chi đột nhiên nhắm mắt lại, hướng đầu về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi kinh ngạc một hồi, lúc mèo con rụt đầu lại, anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô.
Mèo con dường như sửng sốt một chút, dụi đầu vào cằm anh, "Meo meo..."
Âm thanh nũng nịu mềm mại, không khí không khỏi tràn đầy khí tức ngọt ngào.
“Má ơi, tôi không được rồi!” Trợ lý trang điểm che
mũi chạy như điên.
Khang Văn Trạch sững người khi thấy một màn này.
Bánh Trôi... Vậy mà chủ động hôn lên mặt Lục tiên sinh?
Làm sao em nó có thể... khiến người yêu thương như vậy?
Dù ai nhìn thấy cảnh này cũng sợ trái tim tan chảy.
Khang Văn Trạch xoa ngực, không biết tại sao lại có cảm giác cảm động muốn khóc.
Bánh Trôi, thật sự là một bảo bối nhỏ.
Đáng tiếc, chỉ là bảo bối của Lục tiên sinh.
Khi nào cậu ta mới có thể có được phúc lợi như vậy? Khẳng định là nằm mơ cũng cười!
...
"Lục lão sư đã trang điểm xong rồi sao?"
Trợ lý trang điểm vừa bị sự đáng yêu không chịu được xoa xoa mũi, lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại nói với cô gái mới hỏi: "Ừ. Sắp xong rồi. Có điều... Cô tốt nhất không nên vào làm phiền anh ấy. Lục lão sư vẫn đang bận."
Bận rộn ân ái với sủng vật nhỏ của mình!
Má ơi, nhớ lại một màn kia, cảm thấy máu mũi lại sắp phun ra.
Có điều diễn viên này... Dương Hân Nhiên? Tại sao lại là cô ấy?
Dương Hân Nhiên không để ý đến ánh mắt của trợ lý trang điểm. Vừa nhìn thấy Lục Hàn Chi bước ra, cô ta vội vàng đi tới.
"Lục tiên sinh, xin lỗi có thể làm phiền ngài một chút được không? Tôi muốn tự mình đến xin lỗi ngài về chuyện xảy ra trên Weibo mấy ngày hôm trước..."
Lục Hàn Chi nhìn người phụ nữ cúi đầu chào trước mặt mình, không khỏi nhíu mày.
Khang Văn Trạch thay anh hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô là?"
Mặt Dương Hân Nhiên đột nhiên đỏ bừng, "Tôi, tôi là Dương Hân Nhiên."
Làm sao mà Khang Văn Trạch không nhận ra cô ta được? Dương Hân Nhiên biết chắc chắn là hắn cố ý, không khỏi tức giận. Nhưng có Lục Hàn Chi ở đây, cô ta không thể không xin lỗi. Mặc dù chủ đề hot trên Weibo ngày hôm trước đã lắng xuống nhưng những tin nhắn spam nói cô ta cút ra khỏi giới giải trí vẫn còn đó. Một số fan của Lục Hàn Chi rất khủng khϊếp. Nếu cô ta xúc phạm Lục Hàn Chi, sau này chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mặc dù Lục Hàn Chi lạnh lùng nhưng ở trong giới nổi tiếng thân sĩ. Cô ta đến thành khẩn xin lỗi ngay trước mặt anh cũng là quyết định sau khi cô ta cân nhắc với người đại diện.
Nếu như anh có thể vì nguyên nhân đó mà chú ý đến cô ta...
Dương Hân Nhiên thận trọng liếc nhìn Lục Hàn Chi. Mặc dù chưa bắt đầu quay phim, nhưng chỉ cần nhìn vào hào quang hóa trang của anh, cô ta biết nhất định nhân vật này khiến người xem thần hồn điên đảo.
Khang Văn Trạch ho một tiếng. Dương Hân Nhiên nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhất thời xấu hổ cúi đầu. Vậy mà cô ta nhìn Lục Hàn Chi đến xuất thần.
“Xin lỗi, Lục tiên sinh bề bộn nhiều việc.” Khang Văn Trạch nói.
"Tôi biết, nhưng tôi thực sự bị người hâm mộ của Lục tiên sinh ép đến không có cách nào mới..."
"Vậy đi báo cảnh sát đi." Một nam diễn viên vừa mới trang điểm xong đi tới chen miệng vào nói.
Dương Hân Nhiên nói: "Nhưng báo cảnh sát sẽ có ảnh hưởng không tốt đến Lục tiên sinh. Vạn nhất người hâm mộ của ngài ấy càng trở nên tức giận hơn thì sao?"
"Làm sao người hâm mộ có thể đành lòng để cho Lục tiên sinh tức giận? Cô nghĩ nhiều rồi."
"Cậu..."
Từ xa, giọng của phó đạo diễn truyền đến: "Dương Hân Nhiên! Cô đang làm gì vậy, tại sao còn chưa chuẩn bị?!"
Dương Hân Nhiên thấy mấy người bên cạnh đang xem náo nhiệt, Lục Hàn Chi nhìn cũng không thèm nhìn một cái, cho nên cô ta không thể làm gì khác là quay người lại. Kết quả là quá nôn nóng, vừa mới xoay người chạy hai bước liền đυ.ng phải người đi tới.