Chương 22

Lúc được Lục Hàn Chi ôm vào trong ngực, Bạch Du Du vẫn luôn không nhúc nhích ghé vào trong ngực anh, mãi cho đến khi được anh đặt cô trên sofa, Bạch Du Du mới bất giác vẫy vẫy đuôi.

Không biết vì cái gì, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô tới phòng ngủ của Lục Hàn Chi, nhưng lại căng thẳng hơn lúc trước.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Lục Hàn Chi cởϊ qυầи áo nửa người trên chỉ mặc quần ngủ ở trên giường xem tài liệu.

Một bên sườn mặt của anh được ánh đèn đầu giường bao phủ, mặt hơi cúi xuống yên tĩnh mà dịu dàng.

Khi ngón tay anh miết nhẹ trang giấy, Bạch Du Du nhớ tới đôi tay kia từng mơ.n trớn chầm chậm mà nhẹ nhàng lưng mình.

Giống như là một mặt khác của Lục Hàn Chi, không muốn người khác biết.

Trái tim từ từ yên tĩnh lại.

Bạch Du Du ngáp một cái, đôi mắt không kiềm chế được nhắm lại.

Thật ra tắm rửa vẫn rất thoải mái, Bạch Du Du nghĩ. Chuyện tắm cho mèo chẳng qua là một chuyện không thể bình thường hơn nữa, Lục Hàn Chi lại có hơi ở sạch, nhưng nếu như anh biết, trong cơ thể mèo con ban nãy anh tắm cho là một linh hồn của cô gái 20 tuổi thì sao nhỉ?

Nhất định hận không thể bóp ch.ết cô chăng.

Vừa nghĩ như vậy, hình như vẫn là cô chiếm được lợi…

Lục Hàn Chi vô tình giương mắt lên.

Mèo con vừa rồi còn rất có tinh thần cuối cùng đã yên tĩnh lại, thân hình nho nhỏ cuộn tròn rúc vào trong đệm, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một cục tròn trắng như tuyết mềm mại.

Lục Hàn Chi nhìn chằm chằm nó hồi lâu.

Cho đến khi một đợt tiếng vang cắt đứt suy nghĩ của anh, Lục Hàn Chi cầm di động ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn Phương Tử Nguyệt gửi tới, anh nhìn thoáng qua rồi thuận tay tắt đi.

Nhưng ngay sau đó, Phương Tử Nguyệt lại gọi điện thoại qua, Lục Hàn Chi bực bội nhăn mày, tắt máy.

Bạch Du Du luôn nhạy cảm, nghe được tiếng chuông điện thoại chấn động còn ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Lục Hàn Chi lại giơ tay tắt đèn đầu giường, trong phòng rơi vào bóng tối.

Không nhìn thấy gì hết.

Bạch Du Du cắn cắn môi, cố gắng nhét đầu mình vào bụng.

Sau đó…

Là một con mèo, thế mà cô lại mất ngủ.

Trong đầu nhỏ của Bạch Du Du nảy ra một ý tưởng kỳ quái -- Bây giờ lông cô dài như vậy, chắc là không nhìn ra quầng thâm mắt nhỉ…

Nhỡ may có quầng thâm mắt, chẳng phái bắt cô từ mèo Ragdoll biến thành gấu trúc nhỏ sao?

… Xấu chết mất, sẽ bị người ta ghét bỏ nhỉ?

Có lẽ là quá nhiều tâm tư, sáng sớm ngày hôm sau khi Bạch Du Du đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời vẫn còn tối.

Cô ngáp một cái, duỗi cái lưng dài mệt mỏi, sau đó chân trái chân phải xen kẽ nhau lui về nâng lên.

Dù sao cũng không ai thấy, luyện yoga giãn cơ thể đã.

Sau đó lại nâng chân lên lau rửa mặt, liếʍ lông.

Thực ra cô còn rất buồn ngủ, nếu như nhắm mắt lại chắc chắn có thể ngủ. Trước kia khi ở trong nhà Giang Ninh, chuyện Bạch Du Du thích nhất là ngủ, bởi vì không ngủ cũng không có người để ý đến cô, chẳng qua là bây giờ cô không có ý nghĩ đi ngủ.

Bạch Du Du hơi do dự, vẫn không nhịn được sự hấp dẫn.

Cô quyết định làm một chuyện muôn vàn thiếu nữ đều muốn làm -- Đó là bò lên giường nam thần của mấy cô đó!

Bạch Du Du, mày phải dũng cảm lên, cơ hội khó có được như vậy rất có thể là lần cuối cùng của đời này rồi!

Bạch Du Du cổ vũ cho chính mình, sau đó hít sâu một hơi, kiên định cất bước.

Khi thật cẩn thận bò lên giường, tim Bạch Du Du bắt đầu đập nhanh hơn, đặc biệt là khi cách Lục Hàn Chi càng lúc càng gần, đến lúc ngay cả hô hấp của anh cũng cảm nhận được.

Đây có thể thật sự là lần cuối cùng cô ở trên chiếc giường này, lần cuối cùng nhìn thấy dung nhan khi ngủ của Lục Hàn Chi.

Cho nên Bạch Du Du dự định nhìn qua cho đỡ nghiện rồi lại nói.

Cuối cùng đã tới bên cạnh cái gối, Bạch Du Du khẽ meo meo thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống bên cạnh gối, lén lút nhìn chằm chằm vào Lục Hàn Chi.

Nếu như cô có điện thoại thì thật tốt…

Bạch Du Du tiếc nuối nghĩ, có điện thoại thì có thể lén chụp một tấm ảnh, làm kỷ niệm, nói không chừng sẽ trở thành bộ sưu tập quý giá nhất của cô.

Dù sao cùng là ảnh giường chiếu của nam thần.

Lục Hàn Chi còn ngủ rất sâu, một chút cũng chưa nhận ra được có mèo con lén bò lên giường của anh, lúc này còn đang lén lút rình coi mặt anh.

Khuôn mặt Lục Hàn Chi ngủ say không lạnh nhạt như ban ngày, mái tóc đen nhánh rơi xuống cạnh gối, gò mà tuấn tú khiến người ta động lòng.

Hoặc là, vẽ được bức tranh như này cũng rất tốt…

Đáng tiếc cho dù có bút với giấy, chân cô cũng không thể vẽ được.

Bạch Du Du nhìn ngắm hồi lâu, ma xui quỷ khiến vươn chân, gẩy sợi tóc trước trán anh ra.

Lông mi Lục Hàn Chi giật giật.

Bạch Du Du nhất thời sợ tới mức cái đuôi cũng run lên, động cũng không dám động cứng đờ ở chỗ đó.

Cho mày động chạm, cho mày động chạm này! Bạch Du Du tức giận trừng mắt nhìn chân của mình, người ta đang ngủ ngon, mày không thể an phận một chút hả?

Môi Lục Hàn Chi hơi mở ra, tựa như nói một câu gì đó.

Bạch Du Du nhịn không được tiến gần về phía trước, nghe được lời anh nói hình như là: “... Đừng quậy.”

Từ trước đó không nghe rõ, hình như là tên người?

Thần kinh nhạy cảm của Bạch Du Du nhảy lên.

Từ Lục Hàn Chi nói vừa rồi là một cái tên?

Có thể ở lúc anh ngủ nghịch đùa anh, có lẽ chỉ có một kiểu người.

Người bên gối.

Nhưng cô là một con mèo bên gối.

Bạch Du Du buồn bực.

Lục Hàn Chi mở mắt, đã nhìn thấy trong bóng đêm một đôi mắt lam đậm sâu kín nhìn chằm chằm mình, hơn nữa khoảng cách cực kỳ gần, gần đến mức có thể nhìn thấy được hình bóng anh mơ hồ không rõ trong con ngươi xinh đẹp kia.

Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc này đã sợ tới mức nhảy dựng lên, nhưng Lục Hàn Chi hiển nhiên không thuộc về kiểu người bình thường, ánh mắt anh cũng chưa động chút nào, cứ như vậy lẳng lặng đối diện với mèo con.

Đây là muốn cùng cô so xem ai chớp mắt trước sao?

Vậy cô chắc chắn sẽ thua, bởi vì Lục Hàn Chi nhắm hai mắt còn được, vừa mở mắt đã bắt đầu tỉnh bơ phóng điện, tốt xấu gì cô cũng là thiếu nữ (mèo) như hoa, sao có thể chịu được xung điện mạnh như vậy?

Nhưng mà Bạch Du Du nhịn một mạch, vẫn là không chút nhúc nhích nhìn anh chằm chằm.

Chẳng qua được bao lâu, cô không kìm nén được chớp mắt một cái.

Cứ như vậy trong nháy mắt, trong mắt Lục Hàn Chi lộ ra một tia có thể coi là ý cười, Bạch Du Du không nhịn được nâng chân lên xoa nhẹ mặt, khi nhìn anh lần nữa, Lục Hàn Chi đã rời ánh mắt đi, ngồi dậy.

Anh cầm lấy điều khiển từ xa mở một nửa rèm cửa, sau đó vươn tay về phía Bạch Du Du.

Bạch Du Du đi tới bên tay anh, tò mò dùng chân lay tay anh một chút, nâng đầu lên nhìn anh.

Tay Lục Hàn Chi nhẹ nhàng đặt trên người cô.

Bạch Du Du thuận thế bò xuống.

Mặc dù cách một lớp chăn, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Đời trước Bạch Du Du làm người, gần như chưa từng cùng thân thiết với bất kỳ đàn ông nào như vậy.

Lục Hàn Chi dựa vào đầu giường, tựa như suy nghĩ chuyện gì đó, đăm chiêu rũ mắt, ngón tay anh không ngừng v.uốt ve lông mềm trắng như tuyết của mèo con.

Bạch Du Du được anh vuốt lông rất thoải mái, hài lòng co mình thành vòng tròn, híp mắt.

Có lẽ bởi vì quá thoải mái, cô lại có hơi buồn ngủ.

Nhưng là không nỡ ngủ.

Lục Hàn Chi đột nhiên mở miệng: “Mèo đều ngoan giống như em sao?”

Giọng anh trầm thấp lại lười biếng, giống như mang theo ma lực mê người.

Bạch Du Du lập tức cảm thấy lỗ tai tê dại giống như chạm phải điện, cô rất muốn ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lúc Lục Hàn Chi ngủ không mặc áo, Bạch Du Du vừa mới bị âm thanh phóng điện, rất sợ liếc nhìn anh một cái sẽ không nhịn được chảy máu mũi, vì thế chỉ có thể nghẹn đến bất động.

Còn lâu nhé.

Chỉ có cô mới có thể ngoan ngoãn như vậy.

Con mèo khác còn lâu mới có thể tán thưởng dung mạo tuyệt vời của anh, dù sao cũng không phải là cùng một chủng loại.

Tuy rằng bây giờ cô chỉ là tiên nữ mèo, nhưng trong xương cốt vẫn là một thiếu nữ đáng yêu mà.

Hơn nữa mèo bình thường rất kiêu ngạo, nhưng cô sẽ không.

Nam thần chính là dùng để nuông chiều, trong lòng Bạch Du Du hừ một tiếng, thầm nói tôi ngoan ngoãn như vậy còn không phải vì cưng chiều anh sao?

Lục Hàn Chi đương nhiên cũng không trông cậy vào việc một con mèo sẽ trả lời anh, cũng không biết Bạch Du Du đã trả lời anh ở trong lòng, dần dần, Bạch Du Du cảm nhận được tay anh vu.ốt ve mình càng ngày càng hờ hững, không bao lâu sau thì dừng lại.

Bạch Du Du lặng lẽ nâng đầu lên.

Lục Hàn Chi dựa vào đệm lót, hơi nghiêng đầu, đã ngủ rồi.

Tay anh còn đặt trên người Bạch Du Du, hơn phân nửa thân hình cô gần như nằm trong lòng bàn tay anh.

Bạch Du Du cẩn thận cọ cọ đầu ngón tay anh, khẽ nhắm mắt lại, chẳng được bao lâu cũng ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, sắc trời đã sáng lên, đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường vang lên tiếng nhạc dương cầm êm dịu, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.

Lục Hàn Chi mở mắt, vừa muốn giơ tay tắt báo thức đột nhiên cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, có hơi sửng sốt.

Bánh Trôi ở trong lòng bàn tay anh đã ngủ rồi.

Thân hình nhỏ xinh mềm mại khẽ phập phồng, ngay cả hô hấp cũng nhỏ bé yếu ớt.



Quá yếu ớt.

Lục Hàn Chi nghĩ.

Yếu ớt đến mức chỉ cần tay anh hơi dùng sức một chút cũng có thể khiến sinh mệnh nhỏ mềm mại mỏng manh trong tay biến mất.

Nhưng mà cô ở trong lòng bàn tay anh, ngủ đến ngọt ngào như vậy, thật giống như toàn tâm toàn ý tín nhiệm anh, ỷ lại vào anh.

Trong lòng Lục Hàn Chi hơi nóng lên.

Yếu ớt nữa cũng không sao.

Chỉ cần còn ở trong lòng bàn tay anh, không người nào có thể làm bị thương em ấy.

Cuối cùng Bạch Du Du bị đánh thức.

Cô còn có chút không rõ ràng lắm tình hình, theo bản năng muốn đứng dậy hoạt động một chút, nhưng lại phát hiện trên người có thứ gì đó ấm áp đè nặng.

Tay Lục Hàn Chi vậy mà còn đặt ở trên người cô.

Nhưng sau khi Bạch Du Du động đậy, rất nhanh anh đã lấy tay ra, Bạch Du Du thấy anh cầm lấy di động, vội vàng nhảy xuống từ trên người anh, Lục Hàn Chi quả nhiên xốc chăn đứng dậy nghe điện thoại.

May mắn là cô trốn nhanh, Bạch Du Du nghĩ thầm, quả thực quá tàn bạo, thiếu chút nữa đã bị xốc xuống dưới.

Quả nhiên dịu dàng gì đó đều là biểu hiện giả dối?

Lục Hàn Chi nghe xong điện thoại, lại gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, sau đó đi vào nhà vệ sinh, trong lúc đó cũng chả nhìn cô cái nào.

Bạch Du Du ở một mình nhàm chán lăn qua lăn lại trên thảm, mãi cho đến khi cô nghe loáng thoáng thấy một âm thanh quen thuộc gọi tên cô.

“Bánh Trôi, Bánh Trôi em ở đâu? Bảo bối Bánh Trôi của chị --”

Giang Ninh?

Bạch Du Du phịch một cái đứng dậy, nhanh chân chạy đến cửa.

Ở đây hiệu quả cách âm vốn dĩ rất tốt, Bạch Du Du dán ở trên cửa cũng chỉ có thể nghe được âm thanh mơ hồ của Giang Ninh, nhưng mà cô xác định Giang Ninh đang gọi cô.

Bạch Du Du lập tức phấn khởi, thật sự là Giang Ninh!

Nhưng rất nhanh cô phát hiện một sự thật.

Nếu như cô muốn ra ngoài tìm Giang Ninh, nhất định phải để Lục Hàn Chi mang cô xuống, bởi vì trước hết ngay cả cửa cô cũng không mở được.

Nói đi cũng phải nói lại, ngay cả cô có thể mở cửa cũng không thể mở, bởi vì chỉ số thông minh của mèo không cao như vậy, nếu như cô thật sự mở cửa, bị Lục Hàn Chi thấy phải giải thích với anh thế nào?

Bạch Du Du cảm thấy cô chẳng những phải che giấu linh hồn thiếu nữ xinh đẹp trong cơ thể mà còn phải che giấu chỉ số thông minh của thiếu nữ đẹp xinh.

Bạch Du Du đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này thì bóng dáng cao lớn của Lục Hàn Chi xuất hiện phía sau cô.

Bạch Du Du quay đầu, hé miệng kêu meo một tiếng với anh.

Chuyện mèo muốn làm mà không làm được thì phải làm sao?

Tất nhiên là chỉ có thể làm nũng với chủ nhân thôi.

Mặc dù chỉ là chủ nhân tạm thời.

Ra khỏi cửa này, trở về với nơi đó của Giang Ninh, thì sẽ không phải nữa rồi…

Bạch Du Du đứng dậy, dùng móng vuốt cào vài cái lên cửa, sau đó vây quanh Lục Hàn Chi chạy hai vòng, lắc lắc cái đuôi cọ loạn ở ống quần anh.

Thời gian không nhiều lắm, nên làm nũng phải tranh thủ làm cho tới, nếu không sẽ không có cơ hội nữa, meo!

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ --

Bạch Du Du: “Cách ngày em biến trở về không còn xa nữa rồi hahahaha, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi thức ăn cho mèo rồi!”

Lục Hàn Chi cười nhạt một cái, “Cho dù biến thành người, em cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay anh.”

Bạch Du Du đỏ mặt, “Em, em còn lâu mới tin, chúng ta chờ xem!”

Lục Hàn Chi bắt lấy cái đuôi mèo đang làm loạn của cô, “Còn muốn chạy đi đâu? Đừng quên, bây giờ em vẫn là mèo.”

Bạch Du Du: “Meo!!”