Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Lời này cậu dám nói với Lục Hàn Chi?”
“... Không dám.” Mặt Trình Hạo lập tức suy sụp: “Chị Ninh, em cũng là người tám chuyện với chị, chị có thể đừng nói với anh ta được không.”
Cứ coi như cậu ta đã quên bài học kinh nghiệm lúc buôn dưa chuyện Lục Hàn Chi lúc trước, bố cậu ta với bác cả thân là chủ tịch Vân Tinh kia cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Giang Ninh giễu cợt nói: “Cũng có người cậu sợ cơ à.”
Ngay cả bố cậu ta, Trình Hạo cũng không sợ. Ở trong giới này thân phận phú nhị đại cao quý hơn cậu ta cũng không có mấy người, nhưng trong số nghệ sĩ có thể đè ép được cậu ta, cũng chỉ có một Lục Hàn Chi.
Mặt Giang Ninh không biến sắc, trong lòng lại có chút phức tạp.
Cô thật sự không nghĩ tới, Nhan Tử Hàng này lại có bối cảnh phức tạp như vậy.
Hơn nữa cái người Phương Tử Nguyệt kia, đến bây giờ cô vẫn không rõ, Lục Hàn Chi rốt cuộc có dính líu gì với cô ta.
Việc này thuộc về chuyện riêng tư của Lục Hàn Chi, Giang Ninh cũng không thể hỏi quá nhiều.
Trình Hạo cũng biết một ít việc nhà họ Nhan, sâu thêm nữa liên quan đến Lục Hàn Chi cậu ta chắc chắn không biết, cho dù biết một chút xíu cũng không dám nói linh tinh.
Trình Hạo nhịn rồi vẫn là không nhịn được hỏi Giang Ninh: “Nói đi cũng phải nói lại, chị Ninh, Lục thiên vương rốt cuộc thích kiểu phụ nữ nào, chị đi theo bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng biết một chút sở thích của anh ta chứ?”
Phụ nữ thì không biết.
Nhưng tôi nhìn ra cậu ấy rất thích Bánh Trôi nhà tôi.
Có lẽ là nguyên nhân giống loài?
Giang Ninh không thể tưởng tượng nổi lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân uống nhiều rồi, quá nhớ Bánh Trôi đáng yêu.
Ah… Bánh Trôi nhỏ lông xù nũng nịu đáng yêu của cô, là sắp bị Lục Hàn Chi lừa bắt mất rồi sao?
Giang Ninh suy nghĩ, muốn hay không muốn đưa Bánh Trôi về?
Có điều cẩn thận ngẫm lại, nói không chừng Lục Hàn Chi chỉ là nhất thời hứng thú mang mèo con về nhà chơi chút thôi. Giang Ninh đi theo làm việc bên cạnh cậu ta nhiều năm như vậy, cũng thật sự chưa phát hiện cậu ấy có đặc biệt yêu thích cái gì, ví dụ vài điều người ngoài biết được như đóng phim, nhạc cổ điển các loại thì không tính.
Có điều Giang Ninh cảm thấy, gần đây tựa hồ phát hiện là một điều, tuy rằng vẫn chưa xác định được chắc chắn.
“Tới đây, Trình đại công tử, hai chúng ta cạn một ly.” Giang Ninh cười nâng ly với cậu ta, “Chốc nữa tôi sẽ nói một tiếng với Lục Hàn Chi, cậu đặc biệt hứng thứ với kiểu phụ nữ cậu ấy thích, để cậu ấy tự mình đến trả lời cậu nhé, thế nào?”
Trình Hạo vừa nghe xong thiếu chút nữa quỳ gối, “Chị, chị Ninh, chị yêu quý của em, chị tha cho em đi.”
Bạch Du Du cho rằng lần trước đó được Lục Hàn Chi mang về nhà hoàn toàn là ngoài ý muốn, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị coi ngày đó là ký ức quan trọng cất kỹ.
Sao mà nghĩ đến sẽ còn có cơ hội lần thứ hai tới nhà Lục Hàn Chi chứ?
Đây chẳng lẽ là kinh hỉ ngoài ý muốn?
Không riêng gì cô, Khang Văn Trạch, bao gồm cả vị quản gia kia đối với việc này cũng rất kinh ngạc, có điều quản gia tất nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều so với hôm qua, nhìn thấy Bạch Du Du còn cười nói: “Cần tôi chuẩn bị đồ ăn cho nó không?”
“Chuẩn bị một chút đi.” Lục Hàn Chi hơi dừng lại, lại nói: “Không cần mang lên, lát nữa tôi sẽ đem em ấy xuống.”
“Được.”
Bạch Du Du ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Lục Hàn Chi, được anh mang lên tầng.
Lục Hàn Chi vẫn đặt cô ở trên cái đệm lót cô ngủ ngày hôm qua ở sofa, Bạch Du Du tự giác ngoan ngoãn ngồi xong chuẩn bị nghe lệnh của anh.
“Em muốn ăn cơm xong tắm rửa, hay là tắm trước rồi ăn?”
Ừm ừm, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này không chạy loạn, cũng sẽ không bò lên giường của anh nữa.
Dù sao bò lên cũng không để anh thấy.
Bạch Du Du ngoan ngoãn meo một tiếng.
Đợi đã… Tắm rửa cái gì cơ, cái gì mà cơm nước xong tắm, cái gì là tắm trước rồi ăn?
Tiếng mèo kêu của Bạch Du Du kia còn chưa meo xong đã phát hiện không đúng, âm cuối cùng nháy mắt liền thay đổi, vốn dĩ là một tiếng meo ngọt ngào biến thành tiếng ngao kỳ dị?
Là cô nghe lầm hay là Lục Hàn Chi nói sai?
Đôi mắt trừng đến tròn xoe.
Không đúng, không thể nhảy vào cái hố này! Mèo tôi bày tỏ chả nghe hiểu cái gì hết!
Bạch Du Du vội vàng há miệng ngáp một cái, sau đó làm bộ làm tịch liếʍ móng vuốt.
Ban nãy hoàn toàn là ngáp, ngáp!
May mắn là Lục Hàn Chi không phát giác vừa rồi một tiếng kia của cô có gì kỳ lạ, cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Giang Ninh, rất nhanh Giang Ninh đã đáp lại.
- - Cậu muốn tắm cho Bánh Trôi?
Lục Hàn Chi: Ừm, có điều gì cần chú ý không?
Giang Ninh: Cậu mà lại muốn tắm rửa cho em ấy? Lúc trước tôi đã tắm cho em ấy một lần, không cần tắm quá kỹ, bản thân em ấy đã rất sạch sẽ, nếu như muốn tắm nhớ phải lau khô… Cậu thật sự muốn tắm cho em ấy?
Lục Hàn Chi còn chưa trả lời, Giang Ninh lại gửi một tin qua: Bánh Trôi của chúng ta là mèo cái, tiểu tiên nữ vừa mềm lại đáng yêu, lúc cậu chạm vào phải khống chế một chút đấy.
Bạch Du Du lén lút bò xuống cái đệm, mắt thấy sắp thành công nhảy xuống sofa lại bị một tay Lục Hàn Chi kéo lên.
Không được! Tuyệt đối không được!
Mặc dù anh vừa đẹp trai lại mê người, nhưng tắm thì vẫn tuyệt đối không thể!
Nhưng mà tất nhiên Lục Hàn Chi không nghe được tiếng lòng của Bạch Du Du, cũng nghe không hiểu ngôn ngữ của mèo, trực tiếp ôm cô tới phòng tắm.
Vừa mới chuẩn bị tốt đồ dùng, quay đầu vừa nhìn thì thấy mèo Ragdoll nho nhỏ lại yên lặng không tiếng động chạy tới cửa phòng tắm.
Chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa, trước mặt Bạch Du Du xuất hiện một bóng hình u ám.
Siêu… u ám.
Cô bị dọa đến dựng hết cả lông, nhanh chân chạy mất.
Lục Hàn Chi bế mèo con lên, mặt không chút biểu cảm nhìn chân nhỏ của cô đang đạp loạn, bộ dáng muốn phát điên.
Tôi không cần tắm không cần tắm, cho dù tắm cũng không cần anh tắm cho, meo!
“Ngoan một chút.” Lục Hàn Chi lạnh lùng nói: “Em muốn ngã xuống hả?”
Phát rồ ghê, quả thực là phát rồ luôn mà!
Bạch Du Du ở trong ngực anh không ngừng múa may chân, chân sau ở đạp đạp ở ngực anh.
Thế nhưng nắm đấm của mèo con ngay cả lực gãi ngứa cũng không có, Lục Hàn Chi căn bản không để ý tới cô.
Cứu mạng mẹ Giang ơi! Con gái thuần khiết đáng yêu của mẹ bị cưỡng chế đi tắm nè!
Đường đường là Lục thiên vương sao có thể đối với một con mèo như vậy! Quá đáng, quả thật là quá đáng!
(Giang Ninh hắt xì một cái, trong lòng thầm nói là ai nhớ cô? Còn nhắc mãi không yên.)
“Không được động đậy.” Lục Hàn Chi thấp giọng uy hϊếp: “Tắm xong dẫn em đi ăn cơm, nếu không thì em để bụng đói mà đi ngủ.”
Chân phịch một tiếng lập tức cứng đờ.
Được thôi anh tắm đi, dù sao tôi cũng đánh không lại anh.
Bạch Du Du nhắm mắt cam chịu, khuất phục một cách không tình nguyện.
Mười phút sau.
Bạch Du Du được một chiếc khăn lông ướt ấm áp lau nhẹ nhàng, hai mắt nhắm chặt, cái đuôi không ngừng run rẩy.
Cách chiếc khăn lông, cô có thể cảm giác được hai tay Lục Hàn Chi bao bọc lấy cơ thể mình, lúc ngón tay thon dài mơn trớn trên lưng mang theo sự dịu dàng khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hình như…
Còn khá thoải mái.
Có điều cô sẽ không đời nào thừa nhận.
Có lẽ bởi vì sự nhắc nhở của Giang Ninh, Lục Hàn Chi chỉ dùng khăn lông ướt lau qua đơn giản cho cô một chút, sau đó dùng khăn lông khô bọc cô lại, xoay người cầm lấy máy sấy.
Xuyên qua tấm gương đối diện, Bạch Du Du có thể nhìn thấy lông ướt trên người mình dính chặt vào cơ thể, bộ lông vốn có của mèo con xem như bị ngâm không ít nước.
… Bộ lông xinh đẹp của tôi.
Bạch Du Du hít mũi, nhìn bản thân ướt đẫm trong gương, chính mình cũng cảm thấy ghét bỏ.
Xấu thế không biết, còn gì là tiểu tiên nữ nữa, hừ.
Bạch Du Du nằm yên ở trên khăng lông khô mềm mại, bụng hướng lên trời nhìn trần nhà phẫn nộ.
Chả cọng lông nào khô cả, cô không muốn nhìn gương chút nào.
Bạch Du Du vèo một cái lăn nửa vòng đứng lên, lắc lắc nửa cái đầu ướt, mất hứng nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi.
Động tác của Lục Hàn Chi dừng lại, hơi nheo mắt.
Bạch Du Du nghiêng đầu sang một bên.
Không muốn để ý tới anh.
Lục Hàn Chi cầm máy sấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông lộn xộn của mèo con.
Toàn thân ướŧ áŧ, đôi mắt mèo con cũng ẩm ướt, lỗ tai gục xuống, nhìn qua đáng thương vô cùng, trong cổ họng thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh như là không thoải mái, nghe ra được sự tủi thân lại yếu ớt.
Thân hình bé nhỏ yếu ớt mềm mại ở trong tay anh khé run rẩy.
Giống như bị ức hϊếp sắp khóc lên vậy.
Lục Hàn Chi nhìn cô một hồi, tắt máy sấy, cầm lấy khăn lông bao bọc mèo con lại, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ sau khi sấy khô phần lông biến thành mềm mại.
“Tức giận rồi?”
Đôi tay của Lục Hàn Chi khép lại, ôm cô ở lòng bàn tay rồi sau đó nhẹ nhàng ấn cô vào trong ngực.
Trong nháy mắt, hơi thở thanh nhã lại gợi cảm trên cơ thể người đàn ông vây quanh cô.
“Dẫn em đi ăn ngon có được không?”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính, từ giọng điệu đến hơi thở đều tràn ngập sự dịu dàng không thể tượng tượng được.
Trái tim Bạch Du Du rơi một nhịp.
Sự uất ức đầy mình ban nãy nháy mắt biến mất không còn tung tích.
… Được thôi, thấy anh dịu dàng như vậy, tạm thời tha thứ cho anh trước.
Lúc được Lục Hàn Chi ôm xuống lầu, quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối. Lục Hàn Chi luôn ăn tối rất ít, trên bàn cơm chỉ có một đĩa salad cùng với một ly sữa bò.
Bạch Du Du ngó trái ngó phải, lúc quản gia qua đây mới nhìn thấy bữa ăn của mình còn ở trong khay trên tay ông ấy.
Lục Hàn Chi gõ gõ chỗ ngồi bên cạnh, “Đặt ở đây đi.”
Quản gia có hơi do dự.
“Không sao.” Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói: “Tôi mới tắm cho em ấy.”
Bạch Du Du: “...”
Rõ ràng đối với mèo mà nói đây là một cậu rất bình thường, sao cô nghe lại cảm thấy…
Thẹn thùng?!
Dù sao cô vẫn là lần đầu tiên được tắm rửa trên tay đàn ông…
Aaaaaaaaaaaaa, ngẫm lại thấy xấu hổ ghê!
Lăn lộn hơn nửa tiếng, lúc Bạch Du Du ăn cũng uể oải, còn luôn không tự chủ được quay đầu muồn nhìn Lục Hàn Chi.
Lại một lần không nhịn được quay đầu nhìn anh, vừa vặn Lục Hàn Chi cũng quay đầu về phía cô.
Bạch Du Du lập tức quay đầu lại, hết sức chuyên tâm ăn thức ăn cho mèo.
Cái đuôi chột dạ co rút lại.
Anh… Anh không nhìn tôi, tôi cũng sẽ không nhìn anh!
Bạch Du Du đang xấu hổ cùng giận dữ nhai thức ăn, tay Lục Hàn Chi đột nhiên vươn tới.
Bạch Du Du chớp chớp mắt.
Ngón tay thon dài cầm một miếng nhỏ tôm bóc vỏ.
Mắt Bạch Du Du đột nhiên sáng lên vài độ.
Đồ ăn nhân loại, tôm đã được bóc vỏ là món ăn ngon!
Bạch Du Du không hề nghĩ ngợi liền nhào lên, một phát vươn chân ôm lấy cổ tay người đàn ông, há mồm cắn miếng tôm bắt đầu ăn.
Một miếng tôm rất nhanh đã được ăn xong, Bạch Du Du còn chưa đã thèm liếʍ ngón tay.
Đợi đã… Ngón tay cô liếʍ hình như là… của Lục Hàn Chi?
Có đôi khi đặc tính của loài mèo sẽ được thể hiện vô cùng thuần thục trên người Bạch Du Du, ví dụ như cho đến khi hương vị tôm trên ngón tay Lục Hàn Chi biến mất, Bạch Du Du mới phản ứng lại bản thân đang làm cái gì.
Vẻ mặt Lục Hàn Chi tự nhiên cầm khăn lau khô tay, sườn mặt vẫn trầm tĩnh như cũ.
Nhưng Bạch Du Du lại cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Luôn cảm thấy chỗ nào đó là lạ.
Nhất định là vấn đề của cô.
Từ sau khi biến thành mèo, càng ngày cô càng không bình thường.
Kiểu không được tự nhiên này vẫn luôn tiếp tục đến khi Lục Hàn Chi ôm cô lên lầu.