Phương Tử Nguyệt nghe thấy tiếng mèo kêu cũng hoảng sợ, vội vàng buông tay ra.
Lục Hàn Chi lập tức nâng đuôi mèo lên xem, mèo con lại lập tức rụt đuôi từ trong tay anh ra, sau đó cẩn thận liếʍ liếʍ cái đuôi, cũng không biết là bị dọa hay là quá đau, chính là không cho anh chạm vào.
Lục Hàn Chi nhíu mày.
“A… Rất xin lỗi, em không cố ý.” Phương Tử Nguyệt có hơi hoảng loạn, cũng không chú ý tới sắc mặt Lục Hàn Chi đã tối đi, duỗi tay muốn sờ mèo con, “Nó không sao chứ?”
Nhưng mà cô ấy còn chưa chạm được vào chỗ nào đã bị tay Lục Hàn Chi nhẹ nhàng hất ra.
Tuy rằng động tác của Lục Hàn Chi không nặng, nhưng sắc mặt Phương Tử Nguyệt vẫn cứng lại trong nháy mắt.
“Em nghĩ nói chị Ninh gần đây nuôi một con mèo Ragdoll, chính là con này đúng chứ?” Phương Tử Nguyệt khẽ cười, khom người nhìn viên tròn tròn trắng như tuyết trong lòng anh, “Nó thật đáng yêu, Lục đại ca biết từ nhỏ em đã thích động vật nhỏ, có thể cho em ôm nó một cái không?” Nói xong ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.
Ngay cả Bạch Du Du cũng có thể nhìn ra sự gượng gạo trong nụ cười của Phương Tử Nguyệt, mặc dù cũng cảm thấy uất ức, dù sao vừa rồi cô ấy chỉ là không cẩn thận kéo đuôi mèo mà thôi.
Nghe thấy những lời này của cô ấy, Bạch Du Du theo bản năng nhìn tay cô ấy, so với mấy móng tay sắc nhọn của mấy cô gái thời thượng kia thì móng tay Phương Tử Nguyệt là móng tay kiểu Pháp ưu nhã, thoạt nhìn không đáng sợ như vậy.
Bạch Du Du cảm thấy nếu như Lục Hàn Chi đáp ứng, cô cũng chỉ có thể cố mà để cô ấy ôm mình một chút.
Vì thế Bạch Du Du chuẩn bị tốt tâm lý, hai chân trước lặng lẽ dẫm lên cánh tay Lục Hàn Chi, chờ anh giao cô ra.
Nhưng Lục Hàn Chi lại không có động tĩnh, “Em ấy sợ người lạ.”
Chân Bạch Du Du lập tức tê liệt.
Phương Tử Nguyệt cắn môi, ánh mắt có hơi mất mát, “... Được rồi.”
Ngay cả mèo cũng không cho người ta chạm vào, chắc chắn sẽ cảm thấy Lục thiên vương quá keo kiệt.
Có điều Bạch Du Du cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng rằng Lục Hàn Ch sẽ an ủi vị đại mỹ nhân này một chút, kết quả Khang Văn Trạch vừa trở về, Lục Hàn Chi liền nói với anh ta: “Đi thôi.”
Phương Tử Nguyệt đi theo lên từ phía sau, “Vừa rồi em nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều phóng viên, nếu không thì em lái xe đưa anh đi, để A Trạch ngồi xe đi trước.”
Lục Hàn Chi nghe vậy cong khóe môi, ánh mắt Phương Tử Nguyệt sáng lên, tiến lên hai bước đi theo bên cạnh anh.
“Nếu như tôi ngồi xe cô, phóng viên chặn tôi sẽ càng nhiều.”
“Lục đại ca…”
“Trở về đi.” Lục Hàn Chi cũng không quay đầu lại: “Đừng để mẹ cô lo lắng.”
Bước chân của Phương Tử Nguyệt dừng lại.
Sau khi lên xe, Khang Văn Trạch hỏi Lục Hàn Chi: “Bánh Trôi có sao không ạ?”
Lục Hàn Chi dùng ngón tay nâng cái đuôi đang co lại của mèo con lên, động tác nhẹ giống như sợ kinh động đến nó, nhìn kỹ rồi nói: “Không sao.”
“Vậy thì tốt rồi.” Khang Văn Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lăng tổng bảo em hỏi anh, cuộc gặp gỡ buổi tối anh còn đi không?”
“Không đi, bảo A Ninh thay tôi đi là được rồi.”
“Dạ được.”
“Còn có.” Lục Hàn Chi nghĩ nghĩ, nói: “Người vệ sĩ mà cậu nhắc tới kia, bảo người tra một chút.”
“Em đã cho người đi điều tra, muốn sa thải sao?”
Lục Hàn Chi yên lặng một hồi, nói: “Ngoại trừ A Sâm, tất cả những người khác đều đổi đi.”
Rõ ràng động tác vuốt ve cô của Lục Hàn Chi rất dịu dàng, nhưng Bạch Du Du lại cảm thấy hơi thở của anh lạnh lẽo đi một chút.
Khang Văn Trạch gật đầu, “Đã rõ.”
Lục Hàn Chi chậm rãi vỗ nhẹ Bạch Du Du, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài xe.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, cũng nhìn không ra chút cảm xúc nào, nhưng Bạch Du Du có thể cảm nhận được bây giờ tâm tình anh rất không tốt.
Bạch Du Du hơi do dự, lúc Lục Hàn Chi vuốt ve đến đỉnh đầu cô, cố gắng nâng đầu lên chĩa vào lòng bàn tay anh cọ cọ, vừa vươn chân ôm lấy cổ tay anh, cái đuôi không ngừng vẫy vẫy.
Xúc cảm lông mềm trong lòng bàn tay khiến Lục Hàn Chi ngẩn ra một chút, cúi đầu đã nhìn thấy mèo con vốn nằm ở trên đùi anh lúc này đứng lên, ôm lấy tay anh, cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay anh.
“Meo…”
Điều đặc biệt thuộc về mèo con, là âm thanh nhỏ bé yếu ớt lại mềm mại.
Cái đuôi không ngừng vẫy vẫy.
Bạch Du Du cảm thấy bản thân đã liều mạng làm nũng, thế nhưng Lục thiên vương vẫn không dao động, chốc lát sau cô đã mệt đến cái đuôi cũng không vẫy dậy nổi, cuối cùng không nhịn được vươn đầu lưỡi thở hổn hển sau đó tủi thân meo một tiếng, quyết định không để ý tới anh.
Lại một lần làm nũng thất bại.
Bạch Du Du cảm thấy bị tổn thương tự tôn.
Cô vừa nghiêng đầu từ dưới lòng bàn tay Lục Hàn Chi chui ra, vẫy đuôi một cái, chân sau vừa giẫm lên liền từ trên đùi Lục Hàn Chi nhảy tới chỗ ngồi bên cạnh anh.
Thân là một tiểu tiên nữ trong giới mèo, sự kiêu ngạo nên có vẫn phải có!
Hừ.
Nhưng mà chân sau của cô còn chưa rơi xuống, đã bị hai tay Lục Hàn Chi ôm lên.
Bạch Du Du trơ mắt nhìn mặt Lục Hàn Chi càng lúc càng gần, sợ tới mức vội vàng nhắm chặt mắt.
Giây tiếp theo, Bạch Du Du có cảm giác chóp mũi mình cọ vào da anh.
Xúc cảm mềm mại mà ấm áp.
Bạch Du Du có hơi sửng sốt, theo bản năng cũng cọ cọ trên chóp mũi anh.
Ừm, có qua có lại, tuyệt đối không phải vì muốn ăn “đậu hũ” của anh đâu.
Ngay sau đó cô đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ, giống như là phát ra từ trong xoang mũi, rất nhẹ.
Có lẽ chỉ có cô có thể nghe thấy.
Cô mở to mắt.
Đôi mắt Lục Hàn Chi gần trong gang tấc còn mê người hơn bầu trời đêm.
Đại khác qua vài giây, Bạch Du Du lại được anh nhẹ nhàng thả lại lên trên đùi.
Tiếng Khang Văn Trạch từ trước mặt truyền đến: “Chị Ninh nói chị ấy đã tới rồi, hôm nay phỏng chừng sẽ uống không ít rượu, nói anh không đi cũng được, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Đúng rồi, chị ấy hỏi Bánh Trôi thế nào…”
“Em ấy rất tốt.” Lục Hàn Chi nói.
Khang Văn Trạch vừa muốn trả lời Giang Ninh, Lục Hàn Chi đột nhiên mở miệng: “Đợi đã.”
“Sao ạ?” Khang Văn Trạch quay đầu lại.
“Nói với A Ninh em ấy bị hoảng sợ.” Lục Hàn Chi nhàn nhạt nói: “Nếu hôm nay cô ấy uống rượu, cũng đừng quay lại đây đón.”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn mèo con trên đùi.
Mèo con tựa như có hơi mờ mịt, hai con người xinh đẹp ngây thơ mông lung nhìn anh.
Đồng tử màu làm đậm, giống như bao trùm một lớp nước mềm mại.
Nhìn qua đã ngoan ngoãn lại còn đáng yêu.
Lục Hàn Chi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt một cái lên chóp mũi ướŧ áŧ của cô, khóe miệng phơi phới lộ ra ý cười không hiểu lắm, “Tôi sẽ chăm sóc nó.”
Trên bàn cơm khách sạn.
Giang Ninh nhìn thoáng qua tin nhắn Khang Văn Trạch gửi tới, có hơi sửng sốt, đột nhiên cầm lấy di động, tỉ mỉ đọc lại một câu đến ba lần.
“Cái quái gì đây? Chắc đùa.”
Người bên cạnh tràn đầy phấn khởi hỏi: “Sao vậy chị Ninh, đây là lướt được cái gì trên Weibo ạ?”
“Không có gì.” Giang Ninh bình tĩnh nói.
“Ồ? Hôm nay Lục Hàn Chi thật sự không tới?” Người ngồi bên cạnh Giang Ninh là Trình Hạo, là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Vân Tinh, bố là một nhà sản xuất nổi tiếng, cũng coi như nhân vật cấp bậc thái tử gia trong giới phú nhị đại. Ở trong giới giải trí cậu ta không thuộc kiểu người khoa trương, nhưng sức nặng ở Vân Tinh cũng không nhẹ, hơn nữa cậu ta có tật xấu, chính là đặc biệt chú ý tới bát quái giới giải trí, đặc biệt là bát quái của siêu sao như Lục Hàn Chi.
“Không tới.” Giang Ninh liếc mắt nhìn cậu ta, “Cậu ấy rất ít tới trường hợp thế này, cậu cũng không phải không biết.”
Trình Hạo sờ sờ cằm, cười xấu xa nói: “Sao em cảm thấy hôm nay cậu ta không tới là vì có nguyên nhân khác nhỉ, ví dụ như cùng đại mỹ nhân nào đó hẹn hò?”
“Cậu cũng đừng nói bừa.” Giang Ninh thở dài, “Người đẹp muốn hẹn hò với cậu ấy rất nhiều, cũng phải được cậu ấy đồng ý cơ.”
Ngược lại Lục Hàn Chi thật sự có khả năng đang hẹn hò, chẳng qua không phải là đại mỹ nhân gì, mà là một mèo con xinh đẹp như hoa.
Có điều Giang Ninh cảm thấy, Bánh Trôi nhà cô đáng yêu hơn nhiều so với những người đẹp trong miệng Trình Hạo.
Kiểu mỹ nữ nào Lục Hàn Chi chưa từng thấy? Nhưng chưa thấy cậu ấy quan tâm ai như vậy.
Sức hút của Bánh Trôi nhà cô quả nhiên rất lớn.
“Nghe nói bây giờ chị dẫn dắt Nhan Tử Hàng?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới Nhan Tử Hàng, vẻ mặt Giang Ninh lạnh nhạt đi một chút.
Trình Hạo lại gần, “Tính tình cậu ta không tốt.”
“Phát cáu thì rất tốt.” Giang Ninh nói với cậu ta: “Chính là trông kiểu hơi kém chút.”
Trình Hạo cười lớn: “Em thích người đẹp, nhưng không ngại bản thân trông xấu đâu, có điều nếu chị đồng ý ký hợp đồng với em, em đành cố mà làm một đàn em tốt của Lục thiên vương.”
“Nghĩ đẹp nhỉ.”
“Nói thật, tính tình Nhan Tử Hàng thật khó trị.” Trình Hạo hạ thấp âm lượng, nói: “Em cảm thấy gần đây cậu ta làm ầm làm ĩ mấy lần, cậu ta thực sự làm thật chị còn chưa chứng kiến đâu.”
Giang Ninh giật mình, cô làm người đại diện của Nhan Tử Hàng, thân phận với bối cảnh của cậu ta tất nhiên cũng biết một ít, nhưng ở trong cái giới này có thân phận cũng nhiều kiểu, giống như bố mẹ Trình Hạo đều là người có tiếng tăm là một kiểu, phía trên có kim chủ hoặc là có chỗ dựa cũng là một kiểu.
Mặt khác còn có một kiểu người, thường che giấu tương đối sâu, muốn đào cũng rất khó đào ra được.
Thân phận bối cảnh của vài người, thường tựa như bản thân họ, sâu không lường được.
Ví dụ như Lục Hàn Chi.
Bối cảnh của Nhan Tử Hàng ở Vân Tinh thật ra cũng không phải là bí mật gì. Mặc dù cậu ta đôi khi tương đối ra vẻ, nhưng cũng không tính là kiểu rất khoa trương lên giọng. Tính tình Giang Ninh sớm đã được tôi luyện thành tinh, Nhan Tử Hàng dù ra vẻ thế nào đi nữa, ở trước mặt người thành tinh như Giang Ninh ngay cả đăng cấp sơ khai cũng không tính là gì, dù sao Giang Ninh chính là người xông pha ra mặt bên cạnh Lục Hàn Chi.
Nhưng Nhan Tử Hàng đặc biệt thì đặc biệt ở chỗ, thân phận cậu ra tương đối phức tạp.
Vốn Giang Ninh không thể nào yêu thích nâng đỡ cậu ta, dẫu sao gần đây bị chuyện cậu ta hành cho đến sứt đầu mẻ trán, bên kia của Lục Hàn Chi cũng sắp không để ý nổi, Giang Ninh cũng không phải không biết giận người, có điều nghe Trinh Hạo vừa nói như vậy, ngược lại cô nghe ra vài ý khác biệt.
Công lực ở phương diện bát quái của Trình Hạo có thể nghiền nát bất kỳ paparazzi nào, dù sao thì thân phận cậu ta còn đó, muốn biết chuyện gì, có thể dễ dàng biết hơn đám phóng viên kia, hơn nữa cậu ta còn nắm rõ hoàn toàn.
“Trước kia cậu ta làm cái gì, cậu nói cho tôi nghe xem?”
Trình Hạo xoa xoa tay đến gần, nói: “Nhan Tử Hàng là con riêng nhiều năm về trước nhà họ Nhan mới tìm về, chị biết chứ.”
Giang Ninh nhíu mày, ý bảo cậu ta tiếp tục.
“Trên Nhan Tử Hàng có anh trai, đó mới là công tử đường đường chính chính của nhà họ Nhan, nhưng chị biết trên cậu ta còn một chị gái không?”
“Họ Phương đúng không, tôi biết.” Giang Ninh mặt không đổi sắc, “Không phải là ruột thịt?”
“Quả thực không phải là ruột thịt, có điều trọng điểm không phải cái này.” Trình Hạo lắc đầu, “Chị biết sau khi Nhan phu nhân trước kia qua đời, bố Nhan Tử Hàng cưới em gái Nhan phu nhân, vị tiểu thư họ Phương kia là con của em gái Nhan phu nhân với chồng trước, chị nói xem cái nhà này loạn hay không?”
Giang Ninh nhìu mày: “Điều này có liên quan gì đến Nhan Tử Hàng?”
“Bố cậu ta tình nguyện cưới em gái của vợ trước đã qua đời cũng không muốn cưới mẹ cậu ta, tình nguyện đưa Phương tiểu thư không phải ruột thịt trở thành viên ngọc quý trên tay, cũng chán ghét đứa con ruột như cậu ta, chị nói xem cậu ta có thể không oán hận sao? Lúc Phương tiểu thư với mẹ cô ấy vào nhà họ Nhan, mẹ Nhan Tử Hàng liền làm loạn tự sát, từ khi đó Nhan Tử Hàng cả ngày đều dùng thái độ khó chịu với bố cậu ta, bị bắt về nhà họ Nhan cũng không ngừng loạn.”
Trình Hạo vỗ đùi một cái, “Có phải tính tình bắt đầu kỳ quái từ đây?”
Quả thực Giang Ninh biết một ít nội tình, nhưng không biết rõ như Trình Hạo, nghe cậu ta nói như vậy, Giang Ninh cũng lắc đầu: “Đúng là đủ loạn.”
“Còn không phải sao?” Trình Hạo lại đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Còn có chuyện này chị biết không?”
“Cái gì?”
Trình Hạo thần bí nói: “Vị Phương tiểu thư kia có quan hệ không bình thường với Lục Hàn Chi.”