Rất nhanh Bạch Du Du cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù sau này cô sẽ sống ở nhà Giang Ninh, được cô ấy nuôi, nhưng điều đó không đại diện cho việc cô có thể nhìn thấy Lục Hàn Chi, dù sao thì làm người đại diện rất bận, Giang Ninh cũng không thể mang thú cưng của mình đi làm, Lục Hàn Chi không có việc gì cùng sẽ không tới nhà người đại diện của anh để tạo tai tiếng.
Huống chi, cô nghe nói tính cách của Lục Hàn Chi rất lạnh lùng, trong chuyện riêng tư cũng rất kín tiếng, ngoại trừ đóng phim, gần như cũng không xuất hiện ở trong bất kỳ chương trình giải trí nào, là một nam thần cấp siêu sao chỉ có thể khiến người khác ngưỡng mộ.
Ảnh đế quá xa xôi, cô là một nhân vật tầm thường… à con mèo nhỏ cũng chỉ có thể ngửa mặt ngắm poster thôi.
Có điều Bạch Du Du vẫn có chút kích động nho nhỏ, dù Giang Ninh không phải là minh tinh, nhưng cũng là người đại diện nổi danh trong giới giải trí, làm thú cưng của người có tiếng vẫn có cảm giác thật đặc biệt.
Chú Giang nhanh chóng cầm chìa khóa xe rời đi.
Giang Ninh không bế cô trở lại l*иg, trực tiếp đi tắm rửa, đây là lần đầu tiên Bạch Du Du làm mèo có được chút tự do nho nhỏ, nhất thời vui sướиɠ chạy tới chạy lui trong phòng lớn rộng rãi, khi chạy ngang qua tấm poster minh tinh, cố ý ngẩng đầu kêu meo một tiếng với tấm poster của Lục Hàn Chi.
Mau nhìn xem! Tôi là mèo của người đại diện anh đó!
… Má nó tôi cũng sắp thành người bệnh tâm thần rồi đây, Bạch Du Du hưng phấn xong lại thở dài trong lòng.
Thật ra cô tiếp nhận hiện thực cũng rất nhanh, từ nhỏ bao cái khổ cũng trải qua hết rồi, ưu điểm lớn nhất của cô chính là sau khi nếm trải khổ cực vẫn có thể phấn chấn tinh thần tự động viên bản thân. Dẫu sao cuộc sống đã rất khó khăn rồi, nếu không ai yêu thương thì tự mình phải nỗ lực sống cho thật tốt.
Có lẽ ông trời cảm thấy đời trước cô sống quá vất vả, cho nên để đời này cô đầu thai thành mèo an ổn hưởng phúc?
Khi Giang Ninh tắm rửa xong thì đắp mặt nạ lên mặt, đi đường không chú ý dẫm phải cái đuôi của Bạch Du Du đang suy ngẫm về đời người, Bạch Du Du lập tức bị đau đến kêu thành tiếng.
“Ai da.” Giang Ninh cúi đầu thấy cô, xách cô đặt lên trên sofa, sau đó ôm ngực nhìn cô.
Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, nhanh chóng ngồi ngoan ngoãn trên sofa, kêu một tiếng với Giang Ninh.
“Chậc, phiền chết mất.” Trên mặt Giang Ninh đắp mặt nạ, không chút biểu cảm: “Chị đây cả ngày bận như vậy, còn phải chăm sóc vật nhỏ như em, bố chị nghĩ thế nào vậy, thật sự cho rằng chị thích mèo.”
Trong mắt toàn là lạnh nhạt, không còn chút nào sự yêu thương của tâm hồn thiếu nữ khi ôm nó ban nãy.
Bạch Du Du: “...”
Giang tiểu thư, ngài là người đại diện sao? Đậu xanh cái kỹ năng diễn xuất này cũng quá tốt đấy! Không hổ là người đại diện của ảnh đế!
Mặc dù nói như vậy nhưng Giang Ninh cũng không có ý mặc kệ cô, trước khi sắp đi ngủ cũng đổ chút thức ăn cho mèo và nước cho cô, lại dặn dò cô không được đi tiểu bậy rồi mới trở về phòng ngủ.
Chỉ còn lại một mình Bạch Du Du nằm bò trước ổ, ăn xong bữa tối thì cuộn mình thành vòng tròn.
Chủ mới không thích cô.
Bạch Du Du có hơi buồn.
Ngày hôm sau mới vừa sáng Giang Ninh đã rời giường ăn sáng, trang điểm. Bạch Du Du nhìn cô ấy không ngừng bận rộn bằng đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm. Lúc hơn 7 giờ một chút Giang Ninh từ trong phòng ngủ đi ra, lại biến thành người đại diện trang điểm tinh xảo ăn mặc thời thượng, sau đó cầm lấy chìa khóa xe rời đi, lúc gần đi ngay cả liếc mắt nhìn Bạch Du Du một cái không không thèm.
Bạch Du Du ngẩng cái đầu mèo, vẻ mặt mờ mịt nhìn cửa đã đóng lại.
Năm phút sau, Giang Ninh lại quay về, vẻ mặt bực bội đổ nước và thức ăn mèo cho cô rồi lại chỉ tay nói: “Không được tiểu bậy, ngoan ngoãn ở nhà đợi chị.”
… Được thôi, ngài là chủ ngài nói gì thì là cái đó.
Kết quả suốt cả một ngày, Giang Ninh cũng không trở về.
Bạch Du Du sớm đã ăn hết thức ăn mèo rồi, đến buổi tối thì đói meo xoay tròn. Cô đã đi vào phòng bếp dạo vài vòng, thế nhưng cho dù có đồ có thể ăn được, cô cũng nhảy không tới để ăn được.
Thẳng đến khi sắp 12 giờ đêm, cuối cùng lGiang Ninh cũng trở về.
Bạch Du Du vốn đói đến không muốn nhúc nhích, nghe thấy cô ấy trở lại vẫn đứng dậy đi tới cửa, Giang Ninh vừa gọi điện thoại vừa đi vào cửa, thay dép lê lại thiếu chút nữa dẫm lên cô.
“... Vật nhỏ này thật sự phiền chết, nhưng bố tôi có ý tốt, cũng không nghĩ tới với tôi mà nói là một phiền phức nhỏ.” Giang Ninh vừa thở dài vừa bất đắc dĩ nói với di động: “Công việc của tôi cậu cũng biết đấy, thường xuyên đi công tác không nói, ban ngày cũng không rảnh về nhà cho nó ăn… Thật sự không được tôi vẫn phải tặng nó lại cho người khác thôi.”
Bạch Du Du vốn muốn đi qua cọ cọ cô ấy, kết quả nghe thấy lời này cơ thể mèo chấn động, cả cơ thể mèo đều thấy không ổn.
Đây là muốn tặng cô cho người khác?
Có điều cô cũng hiểu cho Giang Ninh, một nữ cường nhân có sự nghiệp như vậy, cho dù thật sự thích thú cưng, cũng không có bao nhiêu thời gian chăm sóc chúng, công việc đã rất bận rồi, quả thực cũng không có tinh thần và sức lực quan tâm thú cưng.
“Thật ra tôi muốn để bố tôi nuôi… Nhưng bố tôi cũng rất bận mà, bình thường đi công tác cũng 10 ngày nửa tháng không có nhà.”
Giang Ninh cũng nhìn ra cô đói bụng, vừa cầm chút thức ăn mèo cho cô, vừa cầm di động tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Bạch Du Du ăn vài miếng thì ăn không nổi nữa, chạy đến cửa phòng ngủ nghe lén.
“Gần đây thông cáo* của Lục Hàn Chi đã xếp kín rồi, 6 tháng cuối năm còn phải dự trù chuẩn bị việc đóng phim…”
*Thông cáo: Những lịch trình đã công bố như đi dự sự kiện, phỏng vấn của nghệ sĩ.
Tiếp đó Giang Ninh nói phần lớn là chuyện công việc, hơn nữa còn đều liên quan tới công việc của Lục ảnh đế, Bạch Du Du nghe xong vài câu thì không còn hứng thú nữa.
Giang Ninh ra ngoài nhìn quanh bốn phía, không phát hiện mấy thứ cần xẻng hót phân dọn, có lẽ cảm thấy cô rất ngoan, ánh mắt nhìn Bạch Du Du vui vẻ hơn một chút. Có điều cô ấy thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa còn có công việc phải thức đêm làm, Bạch Du Du nhìn thấy đèn trong phòng cô ấy sáng rất lâu, buồn ngủ quá nên ngủ trước.
Lúc trước nghĩ cuộc sống tốt đẹp như được chủ ôm vuốt lông xem TV, mỗi ngày dỗ dành ăn đủ loại ăn vặt cá khô, nói không chừng còn có thể đi theo người đại diện Giang nhìn thấy vị minh tinh kia, Bạch Du Du cảm thấy mình còn quá ngây thơ.
Ngày hôm sau ngược lại Giang Ninh chuẩn bị tốt cho cô đủ thức ăn mèo và nước, nhưng vẫn trọn một ngày không về như cũ.
Bạch Du Du lẻ loi ở trong nhà, có ý muốn mở TV ra xem thử, lại sợ Giang Ninh đột nhiên trở về bị dọa sợ.
Chán quá đi mất!
Bạch Du Du tưởng chừng sắp phát điên rồi, trước kia ở trong tiệm thú cưng, tốt xấu gì vẫn có mèo mẹ và chúng anh chị em mèo ở cùng, lúc không có việc gì còn có thể gặm lông cho nhau rồi oánh lộn vui đùa, than thở phàn nàn đủ kiểu khách kỳ lạ, bây giờ cô cũng có chút nhớ nhung cuộc sống trước kia.
Trải qua liền 4 ngày như vậy, Bạch Du Du quả thực không còn chút luyến tiếc gì cuộc sống nữa, mấy lần muốn chạy đến nhà vệ sinh mở ống nước đắm mình tự sát, đầu thai lần nữa thành người.
“Meo meo meo meo!!”
Bạch Du Du đang kêu thảm thiết, Giang Ninh mở cửa trở về.
Nghe thấy tiếng cô ấy thì chắc không phải là về một mình, Bạch Du Du lập tức dự thẳng tai mèo, chẳng lẽ dẫn bạn trai về nhà?
Cô vội vàng chạy ra ngoài, kết quả vừa mới ló đầu đã nghe thấy một tiếng thét: “Ahhhh… Đáng yêu quá!!!”
Bạch Du Du tập trung nhìn, chỉ thấy một người cả thân trắng tinh một mạch chạy bước nhỏ về phía mình, muốn ôm bế cô lên. Giang Ninh ở phía sau tức giận nói: “Tề Phàm, cậu cút qua đây thay dép lê cho tôi! Chị đây vừa mới lau nhà!”
Bạch Du Du bị bế lên, thấy rõ người bế mình, nhịn không được run cầm cập.
Là một người đàn ông, nhưng nhìn qua là người đàn ông rất ẻo lả, mặt thanh tú trắng nõn, lông mi chớp chớp, còn chuốt mascara!
Tề Phàm rõ ràng rất thích cô, lại gần muốn thơm, Bạch Du Du sợ tới mức vội vàng giãy dụa, Tề Phàm ôm cô vào trong ngực, yêu thương nói: “Ai da bảo bối nhỏ của tôi, dọa sợ em rồi hả? Ngoan ngoan đừng sợ mà.”
Bạch Du Du: “...”
Tề Phàm lắc eo ôm cô đi đổi dép lê, sau đó ôm cô ngồi trên sofa, Giang Ninh đi vào thay quần áo, Tề Phàm vừa chải lông cho cô vừa quở trách Giang Ninh; “Cindy! Cậu xem bảo bối nhỏ này để cậu nuôi, người ta tốt xấu gì cũng là loại mèo tiên nữ thuần chủng, tiểu tiên nữ đó có hiểu không, mấy ngày rồi cậu không chải lông cho nó? Thức ăn cũng không cho ăn đúng giờ chứ gì, thật sự quá vô trách nhiệm rồi đó!”
Giang Ninh liếc mắt xem thường: “Tôi cũng muốn ngày ngày cưng nựng mèo chứ! Nhưng tôi có thể sao?!”
Bạch Du Du thoải mái ghé vào đùi Tề Phàm, cô nghe ra, Tề Phàm tương đương với bạn thân thiết của Giang Ninh, coi anh ta như con gái là được.
“Nhóc này có tên là gì?”
Bên kia Giang Ninh trầm mặc một chút, “Bố tôi không nói, có lẽ là chưa đặt đó.”
Tề Phàm không thể tin nổi nói: “Đậu xanh ~ Ngay cả tên cậu cũng chưa đặt cho nó sao?!”
“Cậu thích nó như vậy, cậu cầm nó về nuôi thật tốt đi,” Giang Ninh đã thay đồ ngủ, tóc cũng tùy tiện búi lên, đi tới đặt mông khoanh chân ngồi trên sofa, “Con mợ nó chứ, mỗi ngày tôi đều sắp bận chết luôn, nào có thời gian đặt tên cho nó.”
“Nếu không thì hai chúng ta đổi công việc cho nhau, cậu đi làm chuyên viên trang điểm, tôi đi làm người đại diện cho Lục Hàn Chi.” Tề Phàm đột nhiên hứng thú bừng bừng nói.
“Cậu nghĩ đẹp nhỉ.” Giang Ninh trợn mắt.
“Tôi nghĩ đẹp đấy, vừa nghĩ đến mặt của Lục ảnh đế kia, vóc dáng đó, chậc chậc chậc.” Tề Phàm hoa si nhìn tấm poster trên tường, “Cậu cũng không biết da cậu ấy tốt thế nào đâu, những tiểu thịt tươi tiểu soái ca kia so sánh với cậu ấy quả thực không có cách nào nhìn nổi, thật sự là một chút khuyết điểm nhỏ cũng không có đâu.”
“Lần đó cậu trang điểm cho cậu ấy sao không nhân cơ hội sờ mặt cậu ấy một cái?”
“Tôi nào dám chứ.” Tề Phàm lắc đầu, “Đậu hũ của ai tôi cũng dám ăn, nhưng Lục ảnh đế đó là ai chứ, nhân vật ngay cả lão tổng Vân Tinh cũng không dám trêu chọc. Lần trước Dương Hân Nhiên vào phòng hóa trang mời cậu ấy đồ uống, Lục ảnh đế không hề động đậy gì, liếc nhìn cô ta một cái, nói hai chữ, không, uống! Ôi chao mẹ ơi, cậu cũng không biết ánh mắt kia lạnh nhường nào đâu, tôi ở bên cạnh cũng sắp đông thành băng luôn.”
“Cậu chính là có tà tâm mà không có gan làm, có điều nói cũng phải, tôi hợp tác cùng cậu ấy nhiều năm như vậy, cũng đoán không ra tính tình cậu ấy.” Giang Ninh lắc đầu, “Lần này Dương Hân Nhiên lại muốn bám vào cậu ấy xào scandal, thật đúng là không làm gì ngu ngốc thì sẽ không chết, sớm muộn gì cũng tự mình tìm đường chết.”
Đời trước cả ngày Bạch Du Du ở trong phòng ngủ nghe nhóm bạn cùng phòng nói về Lục Hàn Chi, đời này đã thành mèo rồi, vẫn là cả ngày nghe thấy tên của Lục Hàn Chi, lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi.
Có điều bát quái của Lục ảnh đế, cô vẫn rất hứng thú, nhàm chán nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể náo nhiệt một chút.
Tề Phàm cầm từng viên thức ăn cho mèo đút cho cô ăn, còn dịu dàng chải lông cho cô, chỉ chốc lát sau Bạch Du Du có chút mơ màng sắp ngủ.
“... Em họ tôi thật lòng rất thích giống mèo này, công việc của tôi cũng bận rộn, không có cách nào mỗi này chăm nó, em họ tôi có thể đấy, nó thực tập ở công ty xong có lẽ còn muốn thi nghiên cứu sinh, thế này đi, tôi nuôi tước, lát sau nhìn xem tình hình bên đó của nó thế nào, hai chúng ta có thể thay nhau nuôi.”
Bạch Du Du chợp mắt chốc lát, vừa tỉnh táo thì nghe thấy bọn họ đang nói chuyện mang cô tặng đi.
Cô có chút mông lung.
“Vậy đi, nếu như bố tôi tới thăm tôi thì tôi nhận nó về.” Giang Ninh nhìn nhìn cô, thương hại nói: “Ở nơi này của tôi cũng rất đáng thương, ngày nào đó chết đói cũng không biết.”
Từ khi nghe Giang Ninh muốn đưa cô đi, Bạch Du Du bắt đầu rầu rĩ không vui.
Cô cũng nhìn ra, ngay từ đầu Giang Ninh cũng không phải là ghét cô, chỉ là thật sự không có tinh lực nuôi thú cưng, nhìn con người Tề Phàm cũng không tệ, chắc là sẽ không bạc đãi cô, nhưng cô không tránh khỏi vẫn có chút buồn rầu.
Giang Ninh đại khái cũng nhìn ra cô không có tinh thần, trước khi đi còn phá lệ sờ đầu cô, “Ngoan ngoãn nha, trở về sẽ mua cho em đồ ăn vặt nhập khẩu.”
Kết quả khi tan tầm trở về nhìn thấy đồ ăn cho mèo cũng gần như không xi nhê gì, mèo cũng không có tinh thần vùi đầu trên mặt đất không động đậy, dáng vẻ ủ rũ ỉu xìu, Giang Ninh hoảng sợ hết hồn, “Thế này là sao vậy, sao mà tuyệt thực? Không phải bị bệnh rồi chứ?”
Bạch Du Du đáng thương meo một tiếng, cô thật sự ăn không vô.
Giang Ninh lên mạng tra một chút, vừa xem nhưng cái gì cũng không có.
Dù sao Bạch Du Du vẫn chỉ là một con mèo nhỏ mới cai sữa, nhìn qua cũng nhỏ xíu xiu, Giang Ninh có chút lo lắng, bế cô lên đút thức ăn cho mèo, Bạch Du Du há mồm ăn hai viên, lại cuộn mình trong lòng cô ấy không nhúc nhích.
Giang Ninh cầm di động chụp một tấm ảnh cô làm ổ trên chân mình đăng lên vòng tròn bạn bè, nói: Mèo nhà tôi tuyệt thực rồi, giải quyết sao đây.
“Cậu nhanh dẫn nhóc đi khám xem.” Tề Phàm lập tức gửi ghi giọng nói WeChat cho cô: “Đừng để xảy ra vấn đề gì nữa.”
Giang Ninh trả lời cậu ta một câu, kết quả quay lại xem vòng tròn bạn bè, bình luận đã sắp đến 100 cái.
Giang Ninh là người đại diện của Lục Hàn Chi, ở trong công ty có địa vị nhất định, ở trong giới không thiếu nhất chính là quan hệ và nhân mạch*, đương nhiên vì nghề nghiệp này, việc riêng tư của bản thân cô cũng rất quan trọng, trong số WeChat cá nhân nên đăng cái gì ở vòng tròn bạn bè, nên chặn người nào, đều hết sức chú ý, bài đăng này ngược lại cũng không có gì, ai mà không nuôi thú cưng chứ?
*Nhân mạch: Chỉ vòng bạn bè, người quen biết trong giới.
Có điều không ngờ được một tấm ảnh thôi mà hot như vậy.
- - Chị Cindy, đây là mèo chị nuôi sao? Đáng yêu quá.
- - Mèo Ragdoll dễ thương quá, nó sao vậy, bị bệnh sao? (Biểu cảm mỉm cười).
- - Tôi biết một bác sĩ thú cưng rất tốt, giới thiệu cho cậu nhé? Lát nữa gửi cậu danh thϊếp.
Nghệ sĩ trong công ty, đồng nghiệp, bạn tốt trong giới đều sôi nổi ấn like và bình luận, Giang Ninh trả lời không hết, chọn một vài bình luận quan trọng trả lời trước, mới định đồng loạt trả lời một câu cảm ơn mọi người đã quan tâm, đột nhiên phát hiện ảnh đại diện Lục Hàn Chi đăng một bình luận.
Lục Hàn Chi: Mèo của chị sao?