"Bánh Trôi!” Giang Ninh nhìn thấy Bạch Du Du thì vui vẻ nở nụ cười, từ trong lòng Khang Văn Trạch ôm cô đi.
Bạch Du Du ở trong lòng cô ấy cọ cọ, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, thậm chí cô còn có cảm giác là thú cưng trải qua nghìn trùng khó khăn hiểm trở mới trở về được trong lòng chủ nhân.
“Cô nhóc tinh thần không tồi nha.” Giang Ninh xoa đầu cô, cười nói với Khang Văn Trạch: “Xem ra Bánh Trôi rất thích cậu, bạn trai của cô bé lúc trước muốn ôm em ấy, Bánh Trôi còn đáp lại cho cậu ta một cái cào, cậu đừng nhìn em ấy ngoan ngoãn, cũng không phải ai cũng để yên cho ôm đâu.”
Khang Văn Trạch sờ sờ mũi, cười nói: “Có lẽ là bởi vì em trông đẹp trai lại dịu dàng đó.”
Giang Ninh chế nhạo nói: “Như thế hả, sao nào, có muốn suy xét chuyện ra mắt một chút không, nghe nói fans trên Weibo của cậu cũng tăng không ít đâu.”
“Cái đó thì không muốn.” Khang Văn Trạch ngượng ngùng cười cười: “Em vẫn thích hợp làm trợ lý của Lục tiên sinh hơn.”
“Đêm qua em ấy thế nào? Ăn gì rồi?” Giang Ninh sờ sờ bụng của mèo con, “Xem ra ăn không ít nha.”
Khang Văn Trạch hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại Giang Ninh hiểu lầm đêm qua Bánh Trôi được anh mang đi, anh ta giải thích: “Chị Ninh, đêm qua Bánh Trôi ở trong nhà Lục tiên sinh.”
“Hả?” Giang Ninh hít một hơi, “Thật để cậu ấy mang về nhà sao?”
“Lục tiên sinh còn rất thích Bánh Trôi.”
“Cậu ấy không sợ Bánh Trôi rụng lông ở phòng mình hả?”
“Bánh Trôi không rụng lông sao?”
Không rụng là không rụng, chỉ là không biết sáng sớm ở trên giường anh cọ tới cọ lui rớt mấy cọng.
Bạch Du Du chột dạ nghĩ.
“Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ấy mà lại để Bánh Trôi tiến vào nhà mình.” Giang Ninh không thể tưởng tượng được lắc lắc đầu, nghĩ nghĩ lại bừng tỉnh nói: “Chị nhớ ra rồi, ngày hôm qua cậu ấy muốn hỏi thử chị xem Bánh Trôi muốn thù lao gì? Bánh Trôi nhà chúng ta ngoan ngoãn phối hợp chụp hình với cậu ấy như vậy, quả thực nên khen thưởng một chút.”
Bạch Du Du ngẩng đầu lên, khen thưởng?
Tôi có thể yêu cầu khen thưởng một hộp cá ngừ đóng hộp nữa không?
Kỳ thật mỗi lần Bạch Du Du nhìn thấy người khác ăn gì cũng đều chảy nước miếng ròng ròng, đặc biệt là ngày ở quán cà phê nhìn một nhóm cô gái ăn bánh kem, kem ly, gà rán đủ loại ăn vặt, quả thực cô không thiết sống nữa.
Làm một con mèo, đời này cô xác định vô duyên với đồ ăn vặt của người.
“Đúng rồi chị Ninh, Weibo tối qua chị thấy chưa?”
“Sao mà chưa được.” Giang Ninh liếc mắt, “Lúc Dương Hân Nhiên tag Hàn Chi chị đã thấy, ngay từ đầu chị đã cảm thấy người phụ nữ này có dã tâm nhưng người lại quá ngốc, bây giờ phát hiện trước kia đã coi trọng cô ta rồi, cũng không nghĩ thử kết quả của những nữ minh tinh trước đây xào scandal với Lục Hàn Chi, những fans kia có thể phun nước miếng chết cô ta.”
“Có điều nhiệt độ thật sự xào được lên rồi.” Tiểu Chu cầm iPad vừa lướt Weibo vừa nói: “Em thấy cô ta hình như còn mời thủy quân.”
“Chị xem xem.” Giang Ninh đưa Bạch Du Du cho Khang Văn Trạch, lấy máy tính xem trên Weibo.
Con cũng muốn nhìn mẹ Giang ơi! Bạch Du Du còn còn chưa hưởng được độ ấm từ trong lòng cô ấy đâu, hơn nữa cô cũng rất tò mò chuyện bát quái trên mạng, chỉ tiếc là cô ấy mèo mấy tiếng Giang Ninh cũng không để ý.
Tiểu Chu đi ra ngoài nghe điện thoại, quay lại nói: “Chị Ninh, người đại diện của Dương Hân Nhiên gọi điện thoại tới đây xin lỗi.”
Giang Ninh cũng không ngẩng đầu lên, cười nhạo một tiếng: “Ai có thời gian rảnh rỗi nghe cô ta nói xin lỗi?”
Khang Văn Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Thời gian gần tới rồi, em đi gọi Lục tiên sinh đến phòng hóa trang.”
Vừa đúng lúc này Lục Hàn Chi đã trở lại, Khang văn Trạch nói với anh chuyện người đại diện của Dương Hân Nhiên gọi điện tới đây xin lỗi.
Lục Hàn Chi nhíu mày, “Dương Hân Nhiên?”
Tiểu Chu không nhịn được bật cười, hiển nhiên ngay cả Dương Hân Nhiên là ai Lục Hàn Chi cũng không có ấn tượng.
“Chính là diễn viên đóng vai a hoàn nữ chính trong Phong Nguyệt truyền kỳ, tối hôm qua cô ta đăng Weibo tag cậu, nguyên văn nói là lập tức muốn vào đoàn phim cùng thần tượng, vừa lo lắng lại hưng phấn rồi kích động gì đó.”
“Sau đó đã bị fans của cậu phun nước miếng đến cửa nhà cũng không dám ra ngoài.” Giang Ninh trào phúng nói: “Cô gái này lần trước đã đăng một tấm ảnh của cậu khiến quần chúng phẫn nộ, cả ngày làm dáng điệu fan hâm mộ nhỏ, sợ người khác không biết cô ta suy nghĩ cái gì sao.”
Trong giới không thiếu nhất chính là nữ minh tinh trẻ tuổi ba phần sắc đẹp hai phần diễn xuất như Dương Hân Nhiên, còn dư lại năm phần toàn bộ dựa vào quan hệ bối cảnh sau lưng nâng đỡ. Lúc trước Dương Hân Nhiên chạy tới muốn ký hợp đồng với Vân Tinh, có điều Vân Tinh là nơi tiến vào dễ vậy sao? Sau này cô ta ký với công ty quản lý Uẩn Nghệ, lại không biết dựa vào tầng quan hệ nào, liên hệ được với lão tổng của công ty người mẫu dưới trướng Vân Tinh, lấy thân phận người mẫu tiến vào giới thời trang, cũng từng đóng một vai phụ trong bộ phim tình yêu cẩu huyết.
Mặc kệ là làm diễn viên hay là lăn lộn trong giới thời trang, có điều tâm cơ thủ đoạn cũng không có gì, sống trong giới này có mấy người đơn thuần tiểu bạch thỏ đâu? Nhưng hết lần này tới lần khác cô gái này từ lúc bắt đầu luôn đổi nhiều kiểu lấy bản thân là fans Lục Hàn Chi ra văn vở.
Cũng đáng đời cô ta bị fans Lục Hàn Chi vây công, trang chính thức của Phong Nguyệt truyền kỳ vừa mới công bố danh sách diễn viên chính, nhân vật Dương Hân Nhiên đóng ngay cả nữ phụ cũng không được tính, chỉ là một a hoàn nhỏ phần diễn rất ít, phía của đoàn còn chưa bắt đầu chính thức tuyên truyền đâu, cô ta vội vã bày tỏ bản thân muốn cùng Lục Hàn Chi vào đoàn phim, hơn nữa cô ta đã từng đăng một bức ảnh chụp lén ảnh của Lục Hàn Chi, các fans có thể không phun nước miếng lên cô ta chắc?
Lục Hàn Chi hiển nhiên không có hứng thú với đề tài này, nói với Khang Văn Trạch: “Đi thôi.”
Khang Văn Trạch nói: “Đợi đã, chị Ninh, Bánh Trôi làm sao bây giờ?”
Giang Ninh cầm di động cùng áo khoác, nói: “Đưa chị đi, lát nữa chị bớt thời gian bảo người đưa em ấy về.”
Ba người đi ra khỏi văn phòng, Lục Hàn Chi đột nhiên nói: “Sáng nay Phương Tử Nguyệt gọi điện thoại cho tôi.”
Giang Ninh nhíu mi, “Bởi vì chuyện của Nhan Tử Hàng? Cậu ta vì thử vai thất bại, hôm qua tâm tình không tốt đến trễ, tôi nói cậu ta mấy câu, chẳng lẽ về nhà lại phát cáu sao?”
Lục Hàn Chi nhàn nhạt đáp: “Vừa rồi ở trong thang máy gặp được cậu ta, chuyện này chị xử lý một chút đi, dù sao cũng là nghệ sĩ của chị.”
Giang Ninh thở dài, “Thật sự là tổ tông mà… Tôi biết rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu cùng với vị Phương tiểu thư kia còn có quan hệ gì?”
“Ân tình mà thôi.”
Giang Ninh gật gật đầu, không nói gì nữa, ngược lại cười hỏi: “ Thù lao của Bánh Trôi cậu đưa đủ chưa?”
Bạch Du Du thầm nói nhất định là đủ rồi nha, cô không chỉ ăn thức ăn Lục Hàn Chi tự tay pha, còn nhìn thấy cơ bụng với ngực anh, còn nằm trên giường anh nữa!
Cô cũng không phải loại lòng tham không đáy.
Lục Hàn Chi như suy tư điều gì nhìn về phía mèo con trong lòng Khang Văn Trạch.
Lúc Giang Ninh duỗi tay muốn ôm mèo trong lòng Khang Văn Trạch đi thì anh đột nhiên vươn tay ôm Bạch Du Du đi trước, nói: “Vẫn chưa.”
Giang Ninh: “Cái gì?”
“Thù lao còn chưa trả đủ.”
Giang Ninh: “...”
Bạch Du Du hoảng hốt được Lục Hàn Chi ôm vào thang máy, Khang Văn Trạch cũng làm vẻ mặt hoảng hốt, mãi cho đến khi đến phòng hóa trang, Khang Văn Trạch mới không nhịn được hỏi: “Lục tiên sinh, muốn mang theo Bánh Trôi sao?”
“Cậu muốn ném em ấy đi?”
Khang Văn Trạch vội vàng lắc đầu: “Không có không có, sao có thể chứ.”
Trong phòng hóa trang, toàn bộ stylist, chuyên viên trang điểm, trợ lý và nhân viên công tác đều đang chuẩn bị, còn có mấy diễn viên chính đã bắt đầu hóa trang. Lục Hàn Chi vừa đến, tất cả mọi người đều buông công việc trong tay xuống chào hỏi anh.
Lục Hàn Chi đi trước gặp đạo diễn cùng giám chế, lúc trở lại Khang Văn Trạch đã bị người vây lại.
“Con mèo này cũng tới hóa trang? Nó diễn nhân vật gì vậy?” Khâu Tuyết cười hỏi.
Nữ chính Phong Nguyệt truyền kỳ Khâu Tuyết cũng là nữ nghệ sĩ mới nhất được Vân Tinh nâng đỡ. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy hợp tác với Lục Hàn Chi, tính cách cũng hào phóng thẳng thắn, quan hệ rất tốt với nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh.
Khang Văn Trạch cười cười, nói: “Cái này là chờ xác định, thù lao đóng phim còn chưa thảo luận xong đâu.”
Bạch Du Du ngẩng đầu nhỏ lên, rụt rè kêu meo một tiếng.
Khâu Tuyết cười ha ha.
Một nữ diễn viên đã hóa trang xong, vẫn luôn ở bên cạnh nhìn đi tới khom người nhìn Bạch Du Du, cười hỏi: “Thật đáng yêu, có thể cho tôi ôm một cái không?”
Nữ diễn viên này Bạch Du Du chỉ cảm thấy có chút quen mắt nhưng thốt không ra nổi tên, nhưng vừa thấy móng tay nhọn của cô ấy, Bạch Du Du đã có chút cảnh giác rụt đầu lại.
Khâu Tuyết nói: “Tôn Vũ Kỳ, tôi nhớ rõ cô hình như cô không thích mèo mà?”
“Nào có chứ, chị Tuyết hiểu lầm rồi, mèo đáng yêu như vậy sao em có thể không thích được?”
“Lần trước lúc fans tặng thú bông mèo cho cô, quay đầu lại đã tặng cho tôi rồi, không phải đã nói mình không thích mèo chỉ thích chó thôi?”
“Thú bông sao mà so được với mèo thật chứ.” Tôn Vũ Kỳ liền khom người nhẹ nhàng sờ đầu Bạch Du Du một chút, “Trông rất dễ thương nha, meo meo meo.”
Bạch Du Du nghe thấy cô ta nũng nịu kêu meo, cái đuôi nhất thời run rẩy.
“A Trạch.” Lục Hàn Chi không chút biểu cảm xuất hiện ở cửa phòng hóa trang, âm thanh lạnh lùng làm không khí nháy mắt giảm xuống.
“Tôi chưa từng nói đừng để người ngoài tùy tiện chạm vào em ấy sao.”
Khang Văn Trạch hơi sửng sốt, vội nói: “Rất xin lỗi Lục tiên sinh, là em đã quên.”