Não Bạch Du Du hoạt động đến mức sắp mở ra chân trời mới, đột nhiên cơ thể chợt bị một luồng hơi thở ấm áp bao vây lấy, ngay sau đó cơ thể cô bay lên không trung.
Bạch Du Du sợ tới mức kêu meo một tiếng, cúi đầu đã nhìn thấy bản thân càng ngày càng cách xa mặt đất, và một đôi tay quen thuộc.
Là Lục Hàn Chi bế cô lên, lại thả cô về sofa.
Bạch Du Du vội vàng phe phẩy cái đuôi xoay một vòng ngoan ngoan ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Chi, đôi mắt lập tức mở tròn xoe.
Quả nhiên là Lục Hàn Chi đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra trên người chỉ quấn áo choàng tắm rộng rãi, dây lưng áo tắm buộc lỏng ngang hông, mơ hồ lộ ra l*иg ngực và cơ bụng xinh đẹp. Giữa làn da trắng của anh lộ ra màu lúa mì, đường cong cơ bắp cân xứng mà đẹp mắt, trên mái tóc ẩm ướt không ngừng có bọt nước theo dọc cổ nhỏ giọt xuống.
Sau khi tắm xong mùi hương trên người anh rất nhạt, nhưng hơi thở hormone nam tính gợi cảm cực kỳ mãnh liệt, cho nên không khí xung quanh giống như trở nên khô nóng.
Bạch Du Du cảm thấy mũi mình có hơi nóng lên, vội vàng dùng chân che lại.
Mặc dù còn chưa đến mức độ chảy máu mũi, nhưng Bạch Du Du cảm thấy mặt mình sắp nóng đến bùng nổ rồi.
“Không phải bảo em ngoan ngoãn đợi sao?”
Tôi sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ chạy loạn nhìn loạn nữa! Không không không tôi cũng không nhìn thấy cái gì hết… Meo!
Bạch Du Du vùi đầu trong ghế sofa, không dám nhúc nhích giả chết.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hàn Chi đi ra mở cửa.
Bạch Du Du nhìn trộm, là quản gia bưng một khay đứng ở bên ngoài.
“Đây là thức ăn cho mèo và sữa bột Khang tiên sinh mua.” Tiếng quản gia nói: “Bữa tối của ngài đã được chuẩn bị xong, bây giờ ngài muốn đi xuống dùng cơm không?”
Lục Hàn Chi nhận lấy cái khay, “Ừm, chờ lát nữa tôi sẽ xuống.”
Dường như quản gia hơi chần chừ, hỏi: “Tiên sinh, cần tôi bố trí chỗ ngủ cho con mèo kia không?”
“Không cần, tôi lo là được rồi.”
Bạch Du Du vừa nghe bọn họ nói chuyện, lập tức cảm giác được bụng đã đói đến mức lép kẹp, vì vậy giả bộ không nổi nữa, không nhịn được đứng dậy.
Lục Hàn Chi đóng cửa đi qua đây, Bạch Du Du cũng không rảnh nhìn anh, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào cái khay trong tay anh.
Bạch Du Du vừa nhìn, người quản gia thân thiện đã pha xong sữa bột, thức ăn cho mèo dùng một chén nhỏ để đựng, lại còn có cá ngừ đóng hộp đã mở!
Trên khay còn đặt một ly sữa bò, chắc là quản gia chuẩn bị cho Lục Hàn Chi.
Kỳ thật về mặt ăn uống Giang Ninh chưa từng bạc đãi cô, thức ăn mèo và sữa bột mua cho cô đều là loại tốt nhất, nhưng Giang Ninh quá bận rộn, ngoại trừ mỗi buổi sáng sẽ cho cô đủ lượng thức ăn mèo và nước ra thì chỉ đến tối khi trở về mới đút cho cô chút đồ ăn vặt.
Không biết có phải vì quá đói bụng hay không, Bạch Du Du cảm thấy thức ăn mèo trong tay Lục Hàn Chi thơm nức mũi, cô thèm đến mức nước miếng sắp chạy ra ngoài luôn.
Mắt thấy Lục Hàn Chi cầm bát đặt xuống trước mặt mình, Bạch Du Du mới đưa đầu qua, Lục Hàn Chi đột nhiên dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra.
“Meo!” Bạch Du Du kêu một tiếng về phía anh tỏ vẻ bất mãn.
Lục Hàn Chi xắn ống tay áo, lấy thức ăn mèo đổ một ít vào trong sữa.
Đây là đang dùng sữa bột làm mềm thức ăn mèo cho cô?
Bạch Du Du nghiêng đầu nhìn động tác tay của Lục Hàn Chi, thấy anh còn sờ thử độ ấm của bát, bất tri bất giác vẫy vẫy đuôi.
“Ăn đi.”
Bạch Du Du còn nghiêng đầu nhìn anh.
Tỏ vẻ tôi không hiểu anh đang nói gì.
Lục Hàn Chi cầm bát đặt trước mặt cô, “Không ăn sao?”
Bạch Du Du làm bộ ngửi ngửi rồi mới bắt đầu ăn.
Ở trước mặt Lục Hàn Chi, cô phải luôn luôn duy trì tự giác làm một con mèo mới được, một chút cũng không được thả lỏng, nếu không luôn cảm thấy anh có thể nhìn thấu mình vậy.
Đại khái cũng là vì quá chột dạ.
Thức ăn mèo ngâm trong sữa bột có chút giống hương vị bánh bích quy trước đây từng ăn, thơm ngọt khiến Bạch Du Du ăn miếng to, bất giác đã ăn sạch bong, lúc quay đầu lại đi ăn cá đóng hộp thì Lục Hàn Chi đứng dậy, nói với cô: “Không được chạy loạn.”
Bạch Du Du nhìn thấy anh cầm ly sữa bò và di động ra ngoài, lập tức thở phào, lại ăn mấy miếng cá đóng hộp, sau đó nằm trên sofa xoa xoa cái bụng tròn vo.
Hành động vừa rồi của Lục Hàn Chi có chút nằm ngoài dự đoán của cô, có điều trước lúc này, cô cũng chưa từng nghĩ tới Lục Hàn Chi sẽ mang cô về nhà anh.
Đây có lẽ là cô bữa cơm no nhất thơm nhất cô từng ăn… Mặc dù hoàn toàn không thể so sánh với lúc cô làm người.
Nhưng đó là Lục Hàn Chi chính tay trộn thức ăn mèo cho cô đó!
Ham ngủ là thói quen sau khi Bạch Du Du biến thành mèo, đặc biệt là bây giờ đã ăn uống no say. Dưới tình huống Lục Hàn Chi lại không có ở trong phòng, hơi thả lỏng một chút Bạch Du Du có hơi mơ màng sắp ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng Bạch Du Du cảm thấy có người bế mình lên, đặt đến một chỗ mềm mại hơn. Cô theo bản năng cọ cọ vào bàn tay ấm áp của người kia, lại chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào.
Trong mơ cô và bạn bè đi trên con đường nhỏ trong trường đại học, bọn họ đang vui vẻ bàn luận về thần tượng của mình.
“Tớ muốn đi xem bộ phim thứ hai của nam thần nhà tớ, A -- Nam thần của tớ thật sự siêu đẹp trai!”
“Mấy cậu có cảm thấy Lục Hàn Chi và Tần Thư Nhã rất xứng đôi không? Nam thần và nữ thần ở cùng nhau bổ mắt biết bao.”
“Tuổi của Tần Thư Nhã hình như có hơi lớn đấy, lại nói nam thần tớ là người có thể tùy tiện nhúng chàm sao?”
Mấy người bắt đầu thảo luận xem ai xứng đôi với nam thần.
“Đến giờ tớ đi làm thêm rồi.” Bạch Du Du nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫy vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, ôm lấy balo chạy như bay.
Đến muộn là trừ tiền lương đó, lại trừ cả vào thức ăn mèo thì sắp không được ăn rồi!
Đợi đã… Sao cô lại muốn ăn thức ăn cho mèo?
Bạch Du Du đang chạy đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, quay đầu lại vừa nhìn thì bất ngờ phát hiện phía sau mông mình lại có một cái! Đuôi! Mèo!
Mẹ ơi, sao cô lại có một cái đuôi mèo dài như thế kia?!
Bạch Du Du sợ tới mức cơ thể vừa co lại thì tỉnh dậy, cô cúi đầu nhìn cái đuôi của mình, thở dài.
Hiện thực là không chỉ có một cái đuôi mèo dài, mà quả thực đã biến thành một con mèo.
Bạch Du Du trở mình, buồn bực dùng chân gẩy gẩy cái đuôi của mình một chút, đột nhiên ý thức được nơi này không phải là nhà của Giang Ninh, vội vàng lăn một vòng đứng dậy.
Rèm cửa sổ che kín ánh sáng bên ngoài, cô chỉ có thể nhìn đến Lục Hàn Chi còn đang ngủ trên giường, thời gian chắc là vẫn sớm.
Ngay sau đó cô phát hiện bản thân nằm ở trong một cái đệm mềm mại, hẳn là lúc cô đang ngủ Lục Hàn Chi đã ôm cô tới trên cái đệm này.
Đồ đêm qua ăn đã thu dọn sạch sẽ, dưới sofa lại đặt một cái hố cát vệ sinh cho mèo… Đoán trước hẳn là quản gia chuẩn bị cho cô.
Bạch Du Du nhìn nhìn Lục Hàn Chi, xác định là anh còn đang ngủ, vì thế lén lút đi giải quyết nhu cầu sinh lý một chút.
Rèm cửa được kéo kín mít, cũng không biết trời đã sáng hay chưa, Bạch Du Du do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cẩn thận bò lên trên giường Lục Hàn Chi.
Lục Hàn Chi nghiêng người nằm trên giường. Anh ngủ rất sâu, cách gần mới có thể nghe thấy một chút tiếng hô hấp rất nhỏ.
Với năng lực nhìn ban đêm của mèo rất tốt, Bạch Du Du có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hàn Chi, nếu như lại gần một chút, có lẽ ngay cả lông mi của anh cũng có thể nhìn rõ.
Lúc Bạch Du Du đang muốn lại gần thì đột nhiên nghe được một trận âm thanh ting ting, ngay sau đó cơ thể Lục Hàn Chi động đậy.
Bạch Du Du hoảng sợ, xoay người muốn chạy, không cẩn thận liền té ngã.
Cùng lúc Lục Hàn Chi nhận điện thoại, Bạch Du Du trốn ở góc giường vểnh tai lên nghe. Cô nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của một cô gái trẻ tuổi: “Lục đại ca, anh còn đang ngủ sao? Xin lỗi vì sớm thế này đã quấy rầy anh…”
“Sao vậy?” Lúc Lục Hàn Chi mở miệng âm thanh lộ ra sự khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, nghe vào rất gợi cảm, nhưng cũng rất lạnh lùng.
Lục Hàn Chi ngồi dậy, chăn đắp trên người từ đầu vai trượt xuống, lộ ra nửa người trên để trần, anh rũ mắt nhìn mèo con tự cho rằng bản thân đã trốn rất kỹ, một tay xốc chăn lên, cầm di động xuống giường.
Bạch Du Du thiếu chút nữa theo động tác vén chăn của anh kéo xuống giường, vất vả lắm mới có thể đứng vững, lắc lắc đầu nhìn thấy Lục Hàn Chi đứng ở bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Anh kéo rèm cửa sổ ra một chút, ánh nắng sáng sớm phác họa hình bóng cao lớn của anh, đường nét cơ bắp trên lưng săn chắc mà đẹp mắt.
Bạch Du Du nhìn nhìn, yết hầu không nhịn được nuốt ực một cái.
“Chuyện của Nhan Tử Hàng, người đại diện sẽ xử lý.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Du Du cảm thấy Lục Hàn Chi dường như áp xuống sự không kiên nhẫn khi bị đánh thức, nhưng âm thanh nghe ra vẫn là cực kỳ lạnh lùng, “Cậu ta đã không còn là trẻ con nữa, làm sai vốn nên tự mình gánh vác trách nhiệm.”
Bạch Du Du dựng lỗ tai lên, trong điện thoại tiếng của người phụ nữ trẻ tuổi đã nghe không rõ.
“... Em đã biết, em hỏi thử người đại diện.”
Lục Hàn Chi trầm mặc một lát, nói: “Không sao, tạm biệt.”
Điện thoại đã cúp, nhưng trong lòng Bạch Du Du lại bắt đầu cuộn trào một làn sóng mãnh liệt.
Cô gái trong điện thoại, trực giác của Bạch Du Du đây còn có thể là cô gái khiến Lục Hàn Chi vô cùng đặc biệt chăm sóc, bởi vì nếu như đổi thành người khác, Lục Hàn Chi sau khi bị đánh thức nhất định sẽ không có kiên nhẫn như vậy, ngay cả giọng nói cũng đè thấp xuống, một chút không kiên nhẫn cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Hình như còn là người có quan hệ với Nhan Tử Hàng.
Bạch Du Du rất nhanh đã không còn suy nghĩ chuyện điện thoại nữa, bởi vì Lục Hàn Chi đứng bên cửa sổ một hồi đã xoay người đi về phía cô.
“Ai cho em lên giường anh, hửm?”
Bạch Du Du chột dạ nên tim đập nhanh hơn, nằm bò trong chăn giả ngốc, bày tỏ bản thân nghe không hiểu cái gì hết.
Bình tĩnh, bình tĩnh… Bây giờ cô chỉ là một con mèo!
Lục Hàn Chi cứ đứng bên giường như vậy từ trên cao nhìn xuống cô, sắc mặt nặng nề, Bạch Du Du sợ anh đem sự tức giận khi bị đánh thức trút lên người cô, nằm bò một hồi liền đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía anh meo một tiếng lấy lòng.
Người bình thường nghe thấy một tiếng mèo kêu nũng nịu thế này, chỉ sợ trái tim cũng mềm như nước, huống chi còn là một mèo con ngoan ngoãn như vậy, một đôi mắt màu lam xinh đẹp đáng thương nhìn anh chằm chằm.
Nhưng mà Lục Hàn Chi không hề dao động.
Bạch Du Du do dự một lát, rốt cuộc bước chân nhỏ từng chút đi qua, dùng đầu cọ cọ chân anh.