- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảnh Đế Có Chứng Mất Ngủ
- Chương 6
Ảnh Đế Có Chứng Mất Ngủ
Chương 6
Nhậm Thâm xoay người trở lại phòng nghỉ, lại cúi đầu ngửi xem trên người mình có mùi gì, chỉ là ngửi đi ngửi lại cũng không thấy có mùi gì lạ.
Nhậm Thâm tìm ghế ngồi xuống, trợ lý cũng đi tới đưa cho Nhậm Thâm một ly nước.
Nhậm Thâm cầm ly nước uống vài ngụm, lại nghĩ đến Tông Văn hỏi rất nhiều về mùi trên cơ thể mình, vì thế hỏi trợ lý: “Tiểu An, cô giúp tôi ngửi thử xem trên người tôi có mùi gì lạ không? Tôi ngửi không thấy mùi gì hết.”
“Có mùi gì lạ sao? Mồ hôi hả?” Trợ lý có chút kỳ quái nhưng vẫn lại gần người Nhậm Thâm ngửi thử xem, trả lời: “Không có mùi gì cả.”
“Thật sự không có mùi sao?”
Trợ lý lại gần ngửi thêm một chút, ngửi thấy được mùi dược vị nhàn nhạt, vì thế trả lời: “Có một chút dược vị.”
“Khó ngửi lắm sao?” Nhậm Thâm vội vàng hỏi.
“Bình thường mà, không để ý thì không thấy mùi gì hết.” Trợ lý lắc đầu.
Nhậm Thâm nghĩ nghĩ, hẳn là trên người mình có mùi nhân sâm, có người có thể ngửi được mùi nhân sâm cũng có người không ngửi được.
Nhậm Thâm tiếp tục dựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc rồi đi đóng phim.
Buổi sáng hầu hết là Tông Văn diễn, vốn là ngày hôm qua đã quay xong nhưng vì Tông Văn xin nghỉ đột xuất, nên cảnh quay bị chậm lại một ngày, các diễn viên cùng Tông Văn phối diễn cũng đều thay đổi thời gian quay phim.
Vì thế sau khi diễn xong cảnh quay, người đại diện của Tông Văn nói: “Mọi người đều vất vả rồi! Mời mọi người tối nay đi Cảnh Uyển ăn tôm hùm đất!”
Lời vừa ra nói ra, người trong phim trường lập tức vỗ tay tưng bừng.
Cảnh Uyển là nhà hàng nổi tiếng, đặc biệt là món tôm hùm đất, mỗi lần quay phim ở đây lúc nào rảnh mọi người đều đến Cảnh Uyển ăn tôm hùm đất.
Ngay cả Nhậm Thâm nghe xong, cũng có chút chờ mong về bữa tiệc tôm vào tối ngày hôm nay.
Đoàn phim diễn tới tận tối, đến khi kết thúc công việc, Nhậm Thâm đi đến xe bảo mẫu.
Người đại diện đã ngồi trên xe từ trước, cố gắng khởi động xe rất nhiều lần nhưng không được, đành phải xuống xe đi đến phía trước mở động cơ cái ra, nhìn Nhậm thâm nói: “Hình như xe hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?” Nhậm Thâm nhìn người đại diện, rồi mở cửa xe ra xem người đại diện sửa xe.
Đúng lúc đạo diễn đi ngang qua, thấy động tĩnh của Nhậm Thâm, tò mò qua xem sao.
Vì thế đến khi Tông Văn cùng người đại diện Cao Ngọc Hi đi vào bãi đỗ xe, thì nhìn thấy cách đó không xa một đám người vây quanh một chiếc xe bảo mẫu, xem sửa xe.
Xe bảo mẫu của Tông Văn dừng lại cách đó không xa, Cao Ngọc Hi nhìn Nhậm Thâm, đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Đạo diễn thuận miệng giải thích: “Xe của Nhậm Thâm hỏng rồi.”
“Trước tiên cứ để ở đây đi, ngày mai cho người mang đi sửa, đi ăn tôm hùm đất đã.” Cao Ngọc Hi nói.
Đạo diễn cũng thuận thế nói: “Đúng vậy, đi ăn tôm hùm đất trước!”
Nói xong đạo diễn lại vỗ vỗ vai Nhậm Thâm, định cho Nhậm Thâm đến Cảnh Uyển cùng.
Sau khi đạo diễn đưa Nhậm Thâm đến xe của mình, mới phát hiện ra xe của mình không có khả năng chở nhiều người như vậy.
Xe của anh ta là xe con, hơn nữa còn có phó đạo diễn, thư ký trường quay gì đó, chắc chắn không đủ chỗ ngồi, hơn nữa Nhậm Thâm cũng là minh tinh, cùng bọn họ đi chung một chiếc xe con có vẻ không ổn lắm.
Đạo diễn lại nhìn chiếc xe bảo mẫu rộng rãi của Tông Văn nói: “Xe của tôi có lẽ không đủ chỗ ngồi rồi, nếu không các cậu cho Nhậm Thâm đi cùng đi.”
Mà từ đầu đến cuối Tông Văn đều an tĩnh đứng ở một bên nghe, nhìn phía Nhậm Thâm, tùy ý gật đầu, tựa hồ không để ý.
Vì thế đạo diễn cho Nhậm Thâm ngồi xe của Tông Văn, lại cho trợ lý của Nhậm Thâm và người đại diện lên xe của mình.
Nhậm Thâm đi theo Tông Văn vào xe, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Trợ lý của Tông Văn đều ngồi ở giữa xe, còn Nhậm Thâm và Tông Văn thì ngồi ở cuối xe, tuy nhiên hai người cách nhau một khoảng rất xa.
Nhậm Thâm ngồi ở chỗ gần cửa sổ, khi xe di chuyển, cậu phát ngốc nhìn chằm chằm dòng xe ngoài cửa sổ.
Cho đến khi xe gặp khúc cua gấp, Nhậm Thâm ngồi không vững nên bị nghiêng người, đυ.ng vào l*иg ngực của Tông Văn.
Nhậm Thâm vội vàng ngồi thẳng dậy: “Thật xin lỗi, thầy Tông!”
Tông Văn cũng không có phản ứng gì, tùy ý lên tiếng, xe một lần nữa di chuyển, lại nhắm mắt dựa vào chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Nhậm Thâm tiếp tục ngồi ngay ngắn trật tự, lấy điện thoại bắt đầu lướt Weibo.
Chỉ là lướt lướt một hồi, Nhậm Thâm cảm thấy bả vai của mình có chút nặng, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, thấy Tông Văn nhắm mắt dựa lên vai mình, có vẻ đã ngủ rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ảnh Đế Có Chứng Mất Ngủ
- Chương 6