Chương 4

Nhậm Thâm theo bản năng cúi đầu ngửi ngửi, không phát hiện trên người mình có mùi gì lạ.

Nhưng Nhậm Thâm vẫn nói: “Xin lỗi thầy Tông, lần sau tôi sẽ dùng nước hoa che đi.”

“Thôi quên đi.” Tông Văn nhíu nhíu mày, xoay người rời đi.

Nhậm Thâm nhìn Tông Văn rời đi, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Khi Tông Văn đi được một lúc, Nhậm Thâm mới vội vàng về phòng nghỉ.

Chỉ là Nhậm Thâm mới vừa đi vào phòng nghỉ, thấy được người đại diện đã tỉnh lại nhưng xui cái là trong tay cậu vẫn còn cầm chocolate và sữa chua.

“Nhậm Thâm! Tại sao cậu lại ăn vặt nữa?” Người đại diện lấy chocolate và sữa chua trong tay cậu đi, cả giận: “Lại là chocolate! Lần sau không được ăn nữa!”

Người đại diện giáo huấn vài câu, sau đó mang Nhậm Thâm đi vào phòng hóa trang trang điểm lại.

Nhậm Thâm ôm túi chườm nóng ngồi ở phòng hóa trang, mà phim trường bên kia còn đang chuẩn bị địa điểm, còn chưa xong cái gì.

Trợ lý ngồi ở bên cạnh Nhậm Thâm, nhìn ngoài cửa, nhịn không được kích động nói: “Trời ơi! Thế mà mình lại được tận mắt nhìn Tông Văn ở ngoài đời! Đẹp trai quá má ơi! Ảnh lại còn mặc cảnh phục nữa chứ!”

Nhậm Thâm nhìn theo tầm mắt của trợ lý, bên ngoài cửa vừa vặn có thể nhìn thấy phim trường bên kia, Tông Văn đang đứng ở bên cạnh đạo diễn nói gì đó.

Tông Văn đóng vai nam chính là một cảnh sát, bởi vậy trang phục mặc trên người là cảnh phục.

Trợ lý chống cằm, cảm thán nói: “Thật muốn tìm Tông Văn chụp ảnh chung, có được chữ ký đã là hạnh phúc lắm rồi.”

Nhậm Thâm trả lời: “Có thể chờ thời gian nghỉ ngơi, qua xin chữ ký.”

“Ai mà dám chứ!” Trợ lý vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tính tình Tông Văn không tốt lắm đâu…”

Nhậm Thâm nghe xong, có chút nghi hoặc nói: “Thế vì sao cô vẫn thích anh ta?”

“Bởi vì anh ta siêu cấp đẹp trai đó!” Trợ lý nói một cách dĩ nhiên: “Chỉ cần nhìn gương mặt kia của anh ta thì tôi đã có thể tha thứ cho anh ta tất cả mọi chuyện rồi!”

Nhậm Thâm cái hiểu cái không, rốt cuộc thì cậu cũng là yêu quái, đối với con người thực tế không có hứng thú.

Nhưng Nhậm Thâm lại nghĩ đến lúc trước Tông Văn nói trên người mình có mùi khó ngửi, vì thế nói với trợ lý: “Tiểu An, cô có nước hoa không?”

“Sao vậy?”

“Muốn dùng một chút nước hoa ấy mà.” Nhậm Thâm trả lời.

Trợ lý cảm thấy có chút kỳ quái, trước đây Nhậm Thâm rất ít khi dùng nước hoa nhưng cô ấy cũng không hỏi, chỉ nói thêm: “Nhưng tôi chỉ có nước hoa của nữ, là mùi mà tôi đang dùng, cậu có muốn dùng không?”

Nói xong, trợ lý lấy từ trong túi ra một lọ nước hoa.

Nhậm Thâm cầm lấy lọ nước hoa, xịt một ít ra lòng bàn tay khẽ ngửi, phát hiện là mùi sữa bò, cảm thấy rất thoải mái, vì thế gật đầu nói: “Vậy cái này.”

Nhậm Thâm cầm lọ nước hoa khẽ xịt lên quần áo, cúi đầu khẽ ngửi đều là mùi sữa bò.

Sau khi xịt xong nước hoa, Nhậm Thâm lại đợi một hồi mới đến cảnh quay của mình.

Phân cảnh này là cậu cùng Tông Văn phối diễn, Nhậm Thâm cởϊ áσ bông đưa cho trợ lý, đi tới phim trường bên kia.

Nhậm Thâm đi vào phim trường, thời điểm nhìn thấy Tông có chút chột dạ, lại chào một tiếng: “Chào thầy Tông.”

Nhậm Thâm đi đến vị trí của mình, ngồi ở bậc thang, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tiến vào trạng thái của nhân vật câm điếc.

Đạo diễn Giang: “Cảnh 7 lần 1, action!”

Nhân vật câm điếc ngồi ở bậc thang, nhìn chằm chằm mặt đất phát ngốc.

Ngay cả khi có người đến gần, đứng trước mặt nhân vật câm điếc, cậu cũng không có gì phản ứng.

Mãi đến khi người nọ ngồi xổm xuống trước mặt nhân vật câm điếc, nhân vật câm điếc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện.

Người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục nhìn học sinh cấp 3 trước mặt, thấp giọng hỏi nói: “Lạc đường?”

Nhân vật câm điếc nhìn người đàn ông lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu co mình lại.

Người đàn ông lại hỏi: “Tôi đưa em trở về?”

Bé câm điếc vẫn cúi đầu, qua một hồi lâu, mới chậm rì rì đứng dậy.

Theo như kịch bản thì nhân vật câm điếc đi theo sau nắm lấy tay áo vị cảnh sát kia, vì thế Nhậm Thâm vươn tay về phía người đàn ông.

Khi Nhậm Thâm gần chạm đến tay áo, trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống ——

[Mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ một, cùng mục tiêu nhiệm vụ nắm tay trong vòng ba phút.]

Nhậm Thâm bị âm thanh của hệ thống làm cho hoảng sợ, tay khẽ run lên, ban đầu là muốn nắm tay áo nhưng lại không cẩn thận nắm được đầu ngón tay của Tông Văn.

Ngay lúc tay Nhậm Thâm chạm vào tay anh, Nhậm Thâm cảm thấy được bước chân của người đàn ông phía trước khẽ dừng lại.

Nhưng Tông Văn cũng cũng không nói cái gì, tiếp tục mang theo Nhậm Thâm đi về phía trước.

Cho đến khi cảnh này được hô cắt, Nhậm Thâm mới nhanh chóng buông tay lui về phía sau vài bước, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thầy Tông!”

Tông Văn không mặn không nhạt lên tiếng, đi đến cái bàn gần đó lấy vài miếng khăn ướt, không chút để ý khẽ lau sạch bàn tay trái bị Nhậm Thâm đυ.ng tới.

Nhậm Thâm có chút chột dạ, yên lặng đứng ở một bên.

Tông Văn liếc Nhậm Thâm một cái, chú ý tới trên người Nhậm Thâm có mùi nước hoa, nhíu mày nói: “Dùng nước hoa?”

“Có dùng một chút.” Nhậm Thâm gật gật đầu.

“Lần sau đừng dùng.” Tông Văn tùy tiện ném khăn ướt đã sử dụng vào thùng rác: “Càng khó ngửi thêm.”

Nhậm Thâm nghe xong, vội vàng kéo cổ áo lên ngửi ngửi.

Trên người cậu xác thật là mùi nước hoa vị sữa bò, có thể là do xịt hơi nhiều.

Mà bên kia đạo diễn đã xem lại cảnh quay vài lần gọi Nhậm Thâm cùng Tông Văn nói: “Quay lại một lần nữa, bổ sung thêm mấy phân cảnh.”

Nhậm Thâm nghe xong, vội vàng trở lại bậc thang bên kia ngồi xuống, chuẩn bị diễn lại một lần nữa.

Vì cảnh quay bổ sung, cậu đã nắm tay Tông Văn nên cảnh cuối phải nắm tay Tông Văn một lần nữa.

Chờ đến khi cảnh quay kết thúc, Nhậm Thâm nhanh chóng buông ra tay.

[Nhiệm vụ một: Nắm tay trong vòng ba phút hoàn thành, tiến độ chữa bệnh +3, điểm công đức +3. ]

Ánh mắt Nhậm Thâm lập tức sáng lên, cậu theo bản năng nhìn về phía Tông Văn, nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng Tông Văn đang đi về phía phòng nghỉ.