Chương 3

Sáng sớm ngày hôm sau, bé nhân sâm từ trong chăn bò ra, biến thành hình người.

Nhậm Thâm ăn chút gì đó, rồi cùng người đại diện đến phim trường.

Buổi sáng đoàn phim muốn quay cảnh nhân vật câm điếc cùng người nhà sinh hoạt hàng ngày, Nhậm Thâm mặc trang phục diễn lên, cũng may cảnh sinh hoạt hàng ngày diễn tương đối thuận lợi, thậm chí còn hoàn thành trước nửa tiếng so với dự tính.

Khi cảnh quay kết thúc, Nhậm Thâm vội vã mặc áo bông vào. Cậu lạnh đến không chịu được rồi.

Nhậm Thâm bọc áo bông ngồi trong phòng nghỉ, trong ngực còn ôm một cái túi chườm nóng.

Người đại diện đưa cơm hộp cho Nhậm Thâm, một bên dặn dò: "Buổi chiều cậu cùng Tông Văn có một cảnh phối diễn, cậu nhớ chú ý."

"Tông Văn mắc bệnh sạch sẽ, mỗi lần diễn xong đều phải lau tay, cậu cũng có gắng đừng chạm vào anh ta."

"Tính tình anh ta rất kỳ quái, vẫn đừng nên chọc đến anh ta thì hơn."

"Vâng." Nhậm Thâm gật gật đầu, cúi đầu mở hộp cơm ra.

Chỉ là đồ ăn bên trong hộp cơm đều là đồ ăn chay, Nhậm Thâm tức thì có chút mặt ủ mày ê.

Nhậm Thâm ăn xong cơm trưa vẫn cảm thấy chưa no, lại nhân lúc người đại diện đi ra ngoài vứt rác, vội vàng lấy ba lô của mình ra, ở bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt.

Chỉ là Nhậm Thâm vừa mới lấy ra một bịch khoai tây chiên chưa kịp ăn đã bị người đại diện phát hiện.

"Lại ăn thực phẩm rác rưởi! Đưa đây cho tôi!" Người đại diện quở mắng, đi đến chỗ Nhậm Thâm lấy bịch khoai tây chiên đi.

"Anh Ngụy, em chỉ ăn một miếng thôi." Nhậm Thâm nhìn gói khoai tây chiên trong tay người đại diện bằng ánh mắt trông mong.

"Một miếng cũng không được! Cậu phải giữ dáng!" Người đại diện nhíu mày.

Nhậm Thâm không có biện pháp, đành phải nằm trên sô pha gặm nhấm cơn đói bụng một mình.

Người đại diện sợ Nhậm Thâm nhân lúc nghỉ trưa sẽ ăn vụng đồ ăn vặt nên dứt khoát ngồi bên cạnh canh giữ Nhậm Thâm.

Có điều giữa trưa là thời điểm cơn buồn ngủ xuất hiện, một lúc sau, người đại diện đã ghé vào bàn ngủ rồi.

Nhậm Thâm đến người đại diện ngủ, vội vàng đến trợ lý bên kia, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu An, cô còn có đồ ăn không?"

Trợ lý của Nhậm Thâm là cô gái khoảng 20 tuổi, nghe được Nhậm Thâm nói, theo bản năng nhìn về phía người đại diện, nhỏ giọng nói: "Anh Ngụy bảo tôi không được cho anh ăn nữa."

Nói thế nhưng trợ lý vẫn lấy từ trong túi mình ra một thanh chocolate: "Tôi chỉ có một thanh chocolate thôi, anh đừng để anh Ngụy phát hiện nhé."

Trợ lý lại từ trong túi lấy ra một hộp sữa chua, đưa nốt cho Nhậm Thâm.

Nhậm Thâm cầm sữa chua với chocolate đi, bởi vì người đại diện còn ở phòng nghỉ ngủ, nên cậu đi ra ngoài, định ăn xong đồ ăn vặt rồi trở về.

Nhậm Thâm ở phim trường đi qua đi lại một vòng, tìm được một góc không người, lấy một cái ghế ra đó ngồi.

Chỗ ngồi Nhậm Thâm chọn vừa vặn là một góc chết, bên cạnh chính là một đống đồ linh tinh, mà Nhậm Thâm lại ngồi ở trên ghế, nếu có người từ bên ngoài nhìn thấy, hoàn toàn sẽ nghĩ bên trong không có người.

Nhậm Thâm ăn chocolate, lại lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Lướt lướt một hồi, bỗng trong đầu Nhậm Thâm vang lên âm thanh hệ thống.

[Ting, mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện. ]

[Mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chữa bệnh, trợ giúp mục tiêu nhiệm vụ thuận lợi tiến vào giấc ngủ.]

[Nhiệm vụ một: Cùng mục tiêu nhiệm vụ nắm tay trong vòng ba phút. ]

Nhậm Thâm theo bản năng nhìn bốn phía, chỉ là vì cậu đang ở trong góc nên không nhìn thấy được gì.

Lại nghĩ đến Tông Văn buổi chiều có cảnh quay, chắc hẳn Tông Văn đã tới phim trường. Nhậm Thâm cũng không vội vàng lướt Weibo mà ăn chocolate, lại nghe được có tiếng bước chân lại gần nhưng cũng không để ý.

Không bao lâu, tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại, chỉ cách chỗ Nhậm Thâm ngồi một đoạn ngắn.

Nhậm Thâm nghĩ là nhân viên công tác lại đây, bởi vậy cũng không để trong lòng, cậu lại cầm lấy hộp sữa chua chuẩn bị uống.

Chẳng qua Nhậm Thâm còn chưa kịp mở nắp sữa chua đã nghe từ bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, hẳn là một nhân viên khác lại đây.

Tiếng bước chân này dừng lại cách chỗ Nhậm Thâm ngồi gần hơn lúc nãy, ngay sau đó, một giọng nữ bén nhọn truyền đến --

"Tông Văn, đã bao lâu cậu không ngủ rồi?"

"Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi! Có phải chờ đến ngày xảy ra chuyện rồi cậu mới vừa lòng phải không?"

"Người nhà họ Tông có rất người người chờ cậu chết, cậu là muốn cho bọn họ xem cậu là trò cười sao?"

Nhậm Thâm khẽ dừng động tác, cảm giác chính mình vừa nghe những điều không nên nghe.

"Chị Cao, đây là việc riêng của tôi." Tông Văn lạnh lùng trả lời.

"Cái gì là việc riêng của cậu! Là tôi từ nhà họ Tông đem cậu ra!"

Nhậm Thâm yên lặng ôm sữa chua cùng chocolate, ngồi im không nhúc nhích cũng không dám phát ra âm thanh, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Vị trí của Nhậm Thâm hiện tại vô cùng xấu hổ, bởi vì đây là một cái góc chết, nếu đứng dậy khẳng định sẽ bị hai người bên ngoài kia phát hiện nên cậu đành phải tiếp tục im lặng, làm bộ bản thân không nghe được cái gì hết.

Mà bên ngoài hai người kia không nói gì nữa, không khí nhất thời có chút căng thẳng.

Qua một hồi lâu, giọng nữ kia mới lên tiếng nói: "Tông Văn, tôi đã bảo cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý rồi cơ mà."

"Chính cậu cũng biết thân thể của mình hiện tại như thế nào rồi đấy, muốn làm gì thì làm."

"Nếu cậu muốn mấy người kia xem cậu là trò cười thì được cậu cứ tiếp tục đi."

Tiếng nói vừa dứt, Nhậm Thâm lập tức nghe thấy tiếng giày cao gót đi xa dần, hẳn là người phụ nữ kia đã đi.

Chỉ là một người khác không có rời đi, Nhậm Thâm cũng không dám đi ra ngoài, bởi vậy tiếp tục ngồi tại chỗ.

Nhậm Thâm lại đợi một hồi, mãi mới nghe thấy tiếng bước chân khác, tựa hồ là Tông Văn đã đi.

Nhậm Thâm thở dài nhẹ nhõm, người bất giác thả lỏng, cánh tay không cẩn thận đυ.ng tới đống lộn xộn kia, phát ra một tiếng vang.

Nhậm Thâm hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy đồ vật, mong rằng Tông Văn đã đi xa, không chú ý tới phía mình.

Chỉ là số của Nhậm Thâm không được may cho lắm, bởi vì cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đã ngừng lại.

Ngay sau đó, Nhậm Thâm lập tức nghe thấy một tiếng bước chân khác.

Tông Văn đi qua chỗ ngoặt, ngừng ở đống đồ linh, nhíu mày nhìn sau đống đồ có người.

Nhậm Thâm căng da đầu ngẩng đầu, có chút tuyệt vọng nhìn Tông Văn, lại đứng dậy nhìn Tông Văn nói một tiếng: "Thầy Tông."

Tông Văn đánh giá thanh niên trước mặt, bởi vì đối phương mặc áo khoác nhưng không kéo khóa, lộ ra trang phục bên trong, nhận ra đây là người mới tới hôm qua đảm nhận vai nhân vật câm điếc.

"Đều nghe được?" Tông Văn không nhanh không chậm nói.

"Tôi không nghe thấy gì cả..." Nhậm Thâm rụt rụt thân mình, có chút chột dạ thấp đầu.

"Có thật không?" Tông Văn dựa vào tường, không chút để ý nói: "Những lời cần nói hay không cần nói chắc không cần tôi phải dạy cậu chứ?"

"Thầy Tông, tôi sẽ không nói ra ngoài." Nhậm Thâm nhỏ giọng nói.

Nhậm Thâm có chút chột dạ cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn Tông Văn.

Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi tới.

Bởi vì Nhậm Thâm là nhân sâm tinh, trên người mang theo mùi nhân sâm, lại bị gió thổi như vậy, mùi nhân sâm tức thì được tỏa ra.

Mà Tông Văn cũng chú ý tới mùi hương trong không khí, tựa hồ là mùi hương của loại cỏ cây nào đó.

Ánh mắt Tông Văn dừng ở trên người Nhậm Thâm, anh hỏi: "Trên người cậu có mùi gì vậy?"

"Khó ngửi." Tông Văn nhíu nhíu mày.