Chương 22

Ngày hôm sau.

Sau khi Thời Hoàn Hi tỉnh dậy, cô ấy rất vui khi thấy các chỉ số của mình đã tăng lên.

Ngoài ra còn có cơ hội rút thăm may mắn và hai rương kho báu chưa mở.

Nụ cười của Thời Hoàn Hi đã không xuất hiện trong một thời gian dài trước khi nó đột nhiên đóng băng.

"Ba Ba, có chuyện gì với nhiệm vụ mới vậy?!"

Ba Ba chột dạ.

Nhược Nguyệt đã cảnh báo nó không được phản bội cô.

"Tiểu Long Thần, 20 triệu cô tiêu dễ dàng như vậy!"

Thời Hoàn Hi cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Cô chỉ định tiết kiệm tiền và vận chuyển nó trở lại hang rồng của mình, khiến cô mất hai mươi triệu!

Thời Hoàn Hi tức giận đến mức muốn khóc.

Nhưng sự trừng phạt của nhiệm vụ luôn có cảm giác tồi tệ với cô.

Ngôi nhà nhỏ màu đen, ý ngươi là gì?



Ngày hôm sau buổi sáng 9 giờ.

Lúc Thời Hoàn Hi tỉnh dậy, Bạch Tri Hoài đã ra ngoài rồi.

Vốn là ảnh đế có lượng truy cập nhiều nhất nhì trong giới giải trí nên công việc hàng ngày của anh khá bận.

Không giống Thời Hoàn Hi, muốn làm thì làm, muốn chơi thì chơi, không muốn đi thì thoải mái nằm ở nhà, vì dù sao cũng có Thời Sâm nuôi.

Thời Hoàn Hi nghĩ đên nhiện vụ hôm nay đã tiêu hết 20 nghìn điểm, cảm thấy vô cùng khó thở.

Cô đi vào phòng thay đồ.

Hôm nay không có Bạch Tri Hoài ở nhà, cô thích mặc quần áo gì cũng được.

Thời Hoàn Hi tìm thấy một chiếc váy đính đầy kim cương.

Một đôi giày cao gót đính pha lê Swarovski.

Một chiếc túi xách Hermes bóng loáng.

Thời Hoàn Hi cảm thấy như thế này vẫn không đủ lấp lánh.

Cô quyết định đeo một chiếc băng đô pha lê lên đầu.

“Vυ" Vương, chuẩn bị xe.”

Thời Hoàn Hi lên xe trong ánh mắt sợ hãi, ngập ngừng muốn nói lại thôi của vυ" Vương.

...

Trên xe.

Chú Lý thỉnh thoảng lại nhìn lén Thời Hoàn Hi qua gương chiếu hậu.

Nhưng ông không dám nhìn quá lâu.

Vì sợ hai mắt của mình bị mù vì lóe.

Chú Lý cảm giác hình như đại tiểu thư bị cái gì đó kí©h thí©ɧ.

Thời Hoàn Hi đi tới Capital Mansion ở Bắc Kinh.

Capital Mansion là nơi tụ tập cao cấp nhất Bắc Kinh. Ở đây có bán rất nhiều hàng hiệu xa xỉ.

Thời Hoàn Hi điệu đà đi vào lập tức khiến rất nhiều người chú ý.

Cô đeo kính râm, chỉ lộ ra chiếc cằm nhỏ.

“Mẹ, chị gái này là công chúa trong Lâu đài cổ tích sao?”

Một bé gái nhìn Thời Hoàn Hi bằng ánh mắt hâm mộ, nói.

Mẹ cô be vội vàng kéo con gái của mình lại, hạ giọng nói: “Bé con, đây không phải công chúa, người này là bệnh tâm thần.”

Một vài người khác đi qua Thời Hoàn Hi thì đều nở nụ cười.

Thời Hoàn Hi cảm giác bản thân bây giờ vô cùng xinh đẹp.

“Ba Ba, không ngờ Long Thần ở thế giới loài người lại được chào đón như vậy.”

Ba Ba: “...”

Có một số lời không biết có nên nói hay không.

Nếu nói ra sợ đả kích vào lòng tự tin của Tiều Long Thần.

Thời Hoàn Hi bước vào cửa hàng sang trọng của thương hiệu C.

Lúc này trong cửa hàng không có nhiều người cho lắm.

Chị gái đứng sau quầy đang chán chường, thấy Thời Hoàn Hi bước vào thì âm thầm đánh giá, trong mắt hiện vẻ khinh thường.

Toàn bộ người phụ nữ này đều là hàng nhái, không có chút phẩm vị nào.

Quần áo chỉ toàn kim cương vụn.

Trên mặt còn đeo kính râm. Chị ta tò mò, không biết lúc tháo nó ra thì sẽ nhìn thấy khuôn mặt xấu như thế nào.

Thời Hoàn Hi dạo một vòng quanh tiệm.

Cô cảm thấy hơi ghét bỏ.

Quần áo ở đây không lấp lánh chút nào, không phải kiểu cô thích!

Nhưng cô phải tiêu hết 20 triệu, Thời Hoàn Hi nghĩ vẫn nên mua vài món.

Chị gái kia thấy Thời Hoàn Hi đã đi loanh quanh vài vòng mà không có ý định mua thì trong lòng càng coi thường.

Không mua nổi đồ ở đây chứ gì?

Chị gái đứng quầy đi đến trước mặt Thời Hoàn Hi, cười giả tạo: “Vị tiểu thư này, lượng khách tiếp đãi trong cửa hàng chúng tôi có hạn, xin cô vui lòng ra ngoài và xếp hàng.”

Thời Hoàn Hi nhìn xung quanh vắng vẻ, ít người thì hỏi: “Ý cô là, cửa hàng nhỏ bé này của các người không tiếp nổi vị Phật như tôi?”

Chị gái đứng quầy: “?”

Chị ta thấy Thời Hoàn Hi không biết xấu hổ thì cười mỉa mai.

Đây là cửa hàng gia đình C lớn nhất Bắc Kinh.

Vậy mà đồ low này lại gọi đây là cửa hàng nhỏ?

“Vị tiểu thư này, xin lỗi, mời cô ra ngoài.” Chị gái đứng quầy lạnh lùng nói.





“Này, mắt cô có vấn đề? Số người ở đây còn đếm trên đầu ngón tay, vậy mà cô lại đuổi khách ra ngoài? Nếu không cần đôi mắt này thì có thể tặng cho người cần.”





Một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng đứng trên đôi giày cao gót đang lạnh mặt nói.





Chị gái đứng quầy vừa nhìn thấy cô gái kia thì thay đổi sắc mặt.





Chị ta hoảng sợ: “Mặc tiểu thư, xin lỗi, tôi...”





Mặc Sơ Khuynh.





Đại tiểu thư nhà họ Mặc, Bắc Kinh.





Cao ốc ở Bắc Kinh đều là sản nghiệp của nhà họ Mặc.

Chị gái đứng quầy không nghĩ hôm nay đại tiểu thư nhà họ Mặc sẽ tới!