Chương 13

Đồng tử đen nháy của Bạch Tri Hoài nhìn Thời Hoàn Hi, hoàn toàn không biết rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.

Trừ bỏ những lời quấy rối tìиɧ ɖu͙©, anh không nghe được bất cứ tiếng lòng nào khác của cô.

“Tôi nhất định sẽ trả cho cô 800 nghìn này.” Bạch Tri Hoài nghiêm túc nói.

Thời Hoàn Hi không ngừng gật đầu, nói: “Tốt lắm!”

Cô quay đầu hỏi giám đốc: “Có giấy bút không?”

Giám đốc ngạc nhiên: “Có ạ.”

Thời Hoàn Hi nhận lấy rồi nhanh tay viết xuống mấy câu.

“Bạch Tri Hoài nợ Thời Hoàn Hi 800 nghìn.”

“Nhanh, ký tên đi.”

Bạch Tri Hoài đen mặt nhận tờ giấy nợ.

Chẳng lẽ Thời Hoàn Hi còn lo anh sẽ quỵt nợ?

“Tôi sẽ không quỵt cô.”

Nói xong, anh nhanh chóng ký tên của mình xuống.

Bạch Tri Hoài bất ngờ phát hiện, chữ viết tay của Thời Hoàn Hi rất đẹp.

Trước đây anh chưa bao giờ thấy cô viết chữ. Thành tích ở trường của Thời Hoàn Hi cũng rất kém, hầu như môn nào cũng trượt.

Nhưng có vẻ cô đã tốn nhiều công sức vào luyện chữ.

Nó mềm mại, uyển chuyển như rồng bay phượng múa vậy.

Giám đốc ngạc nhiên nhìn hai người.

Phú bà thời buổi này cũng nhỏ mọn như vậy sao?

Lúc Thời Hoàn Hi và Bạch Tri Hoài chuẩn bị rời đi, một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông cao gầy đi đầu tiên thấy Thời Hoàn Hi thì chớp mắt một cái, ngạc nhiên, sau đó vui vẻ nói: “Thời tiểu thư!”

Mặc dù Thời Hoàn Hi đeo khẩu trang và kính râm nhưng người này vẫn nhận ra khí chất độc đáo của cô.

Thời Hoàn Hi dừng bước chân.

Người này là ai?

Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này trong gương tiên tri.

Có lẽ anh ta chỉ là một nhân vật phụ tầm thường.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thời Hoàn Hi, anh ta hơi xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, đại tiểu thư nhà họ Thời là nhân vật cao cao tại thượng, không nhớ được anh ta cũng là chuyện bình thường.

Người đàn ông nói: “Thời tiểu thư, tôi là Hà Ân, lần trước chúng ta có gặp nhau ở quán bar, cô nhớ không.”

“Quán bar nào?” Thời Hoàn Hi tò mò hỏi.

Hà Ân hơi xấu hổ nhưng vẫn đáp: “Thời tiểu thư, cô không nhớ sao? Lúc ấy cô đặt 100 người phục vụ nam, còn nói phải đội cho chồng mình 100 cái nón xanh.”

Thời Hoàn Hi: “!!!”

Đúng là một ngọn núi nhỏ toàn cỏ!

Cô không nên tò mò mà.

Thời Hoàn Hi cảm giác được sau lưng chợt lạnh, chắc chắn Bạch Tri Hoài đang nhìn cô bằng ánh mắt u ám.

Quả nhiên, Thời Hoàn Hi nghe được âm thanh đáng yêu của hệ thống Ba Ba.

[Tiểu Long Thần, giá trị sát khí của ma đầu đối với ngươi đã lên đến 97%. Anh ta đang muốn xé thân hình hoàn mỹ của ngươi thành 8 mảnh.]

Hà Ân nhìn Bạch Tri Hoài đang đứng bên cạnh Thời Hoàn Hi bằng ánh mắt thăm dò.

Bạch Tri Hoài vẫn đứng ở đó, đằng sau cặp kính râm là ánh mắt thâm trầm, bình tĩnh không gợn sóng.

Lúc này, anh đang cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.

Thời Hoàn Hi, cô thật to gan!

Hà Ân vẫn nhìn Bạch Tri Hoài bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.

Đây có lẽ là con rể bí mật của nhà họ Thời.

Không biết anh ta xấu đến mức nào mà phải đeo khẩu trang và kính râm.

Hà Ân khinh thường nhìn Bạch Tri Hoài.

Chỉ là hạng tầm thường, sao có thể xứng đôi với Thời tiểu thư?

“Thời tiểu thư, chúng ta có duyên gặp mặt như vậy, hôm nay tôi mời cô ăn tối nhé.”

Hà Ân cười nói.

Anh ta hoàn toàn không để Bạch Tri Hoài vào mắt.

Bạch Tri Hoài lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt dần xuất hiện thủy triều đen tối.

“Không cần.”

Thời Hoàn Hi từ chối ngay lập tức.

Hà Ân sững sờ ngay tại chỗ.

Anh ta nghi ngờ nhìn Thời Hoàn Hi, không ngờ cô sẽ thẳng thừng từ chối như thế.

Thấy cô chuẩn bị rời đi, Hà Ân vội đuổi theo nói: “Thời tiểu thư, nhìn mặt tôi đi.”

Hà Ân tự cảm thấy bản thân mình không tồi nên rất tự tin về khuôn mặt của mình.

Anh ta nghe nói Thời Hoàn Hi thích người đẹp trai, vì vậy anh ta cho rằng sau khi nhìn mình, cô chắc chắn sẽ không từ chối.

Thời Hoàn Hi dừng lại, xoay đầu nghiêm túc nhìn Hà Ân.

“Tôi thấy, xấu vãi.”

Nụ cười của Hà Ân đơ lại.

“Thời, Thời tiểu thư, cô nói cái gì?”

Thời Hoàn Hi ngẩng cao đầu, trịnh trượng nói: “Tôi nói, xấu vãi, cút đi.”

Hà Ân cảm thấy tim mình đã chịu 100 triệu điểm thương tổn.

Không biết anh ta nghĩ gì mà nhấc chân đạp Bạch Tri Hoài một cái.

Cú đạp này rơi trên eo của Bạch Tri Hoài, hơn nữa đây còn là sức người đàn ông trưởng thành, lực chắc chắn không nhỏ. Hà Ân nhìn Bạch Tri Hoài đầy ác ý.

Đồ tầm thường, tên nghèo tội nghiệp!

Đồ ăn cơm mềm!

Anh ta không dám làm gì Thời Hoàn Hi nhưng anh ta biết cô không để Bạch Tri Hoài trong lòng.

Đối với những gia đình tài phiệt, đôi khi tính mạng của một kẻ tầm thường chẳng khác nào một con chó.

Bạch Tri Hoài bị đạp nhưng sắc mặt không thay đổi, thậm chí cũng không phát ra âm thanh gì khiến Hà Ân vô cùng thất vọng.

Anh ta muốn nhìn thấy Bạch Tri Hoài bị đánh phải la hét kêu đau, nhưng kết quả là, chẳng có âm thanh nào phát ra cả.