Hầu hết diễn viên của “Cùng em trải qua thiên trường địa cửu” đều là người mới, vậy nên công đoạn lý giải nhân vật trong kịch bản diễn ra cực kì bất lợi. Toàn bộ thời gian, đạo diễn phải giảng đi giảng lại, không ngừng giúp đỡ bọn họ phân tích nội dung. Tiến độ của bộ phim vô cùng chậm, một phân cảnh ngắn nhưng phải quay mất mấy tiếng cũng là chuyện bình thường.
Cả buổi sáng, Tề đạo liên tục bị các diễn viên tra tấn, gần như đã suy sụp tới mức không còn tinh thần. May mắn thay, phân cảnh buổi chiều đều do Sở Tiện đảm nhiệm, nên cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.
Người này vừa vặn bước chân sang tuổi hai mươi tám, nếu tính luôn cả năm nay thì Sở Tiện đã lăn lê bò lết trong giới giải trí được tám năm. Suốt quãng thời gian đó, hành động của anh ta thực sự vô cùng cẩn trọng, từ một người mới không có tiếng tăm, thuận lợi trở thành diễn viên tài năng số một số hai trong giới hiện nay.
Tuy vậy, nguyên nhân Sở Tiện nổi tiếng thực chất chẳng phải dựa vào vận khí, mà là do anh ta nỗ lực không ngừng nghỉ, lại cộng thêm ngoại hình đẹp như tượng tạc.
Từ khi xuất đạo tới nay, cho dù là nhân vật quần chúng hay vai chính, thái độ của Sở Tiện đều cực kì nghiêm túc. Toàn bộ quá trình đóng phim, anh ta không ngừng yêu cầu bản thân mình thực hiện mọi thứ thật tỉ mỉ chặt chẽ. Chỉ cần là người trong đoàn, ai cũng có thể thấy Sở Tiện thường xuyên không ăn không ngủ mà chăm chỉ xem kịch bản ở phim trường.
Đạo diễn chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, tựa lưng vào ghế, ánh mắt thích thú quan sát hai người đang ở cách đó không xa, khẽ mỉm cười.
“Sở Tiện xuất hiện như vậy cũng giúp công đoạn tiến hành thuận tiện hơn, chứ cứ để cho người mới đóng phim thì đúng là mệt muốn chết.”
Trợ lý đứng bên cạnh không ngừng gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy, tôi đoán là cuối cùng chúng ta cũng có thể kết thúc sớm một chút rồi, tối nay Tề đạo tính mời mọi người ăn cái gì đây?”
Lúc này tâm tình đạo diễn đang rất tốt, nên liền vui vẻ trêu ghẹo cùng trợ lý:
“Suốt ngày thèm ăn, cả ngày chỉ biết ăn!”
Trợ lý liên tục cười ha ha, ngay cả khung cảnh trên phim trường cũng trở nên hài hòa.
“Tiểu Sở, Lạc Lạc hai người đã chuẩn bị xong chưa?”
Đạo diễn nghiêng người sang, ló mặt ra từ sau máy quay, lớn giọng hỏi diễn viên đứng giữa sân.
Sở Tiện ngẩng đầu, đôi mắt sau cặp kính chỉ bình tĩnh quan sát mọi thứ diễn ra, đôi mày kiếm nhu nhu gợn sóng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta đều phảng phất mang theo ý cười.
Không đợi Sở Tiện mở miệng, Quý Lạc Lạc đang đứng đằng trước nhanh chóng phất tay, hoạt bát trả lời:
“Vâng Tề đạo, có thể bắt đầu rồi.”
Đạo diễn hài lòng gật đầu, tiếp đến lại quay sang ra hiệu cho trợ lý trường quay. Người theo sau ngay lập tức cầm bản phân cảnh đến trước màn ảnh, tay gõ một cái, lớn tiếng nói:
“Action!”
Tiếng hô của trợ lý vừa dứt, Sở Tiện và Quý Lạc Lạc đã nhanh chóng nhập diễn. Hai người lặng lẽ đứng đối diện nhau, Quý Lạc Lạc ngẩng đầu, nhìn nam thanh niên trước mặt bằng đôi mắt tràn đầy tình cảm.
“A Trạch, khi còn nhỏ anh nói với em, sau này lớn lên muốn lấy em làm vợ, anh không còn nhớ nữa sao?”
Ánh mắt thiếu nữ trong veo, hốc mắt hơi phiếm hồng, đôi môi mềm đỏ mọng, dường như chỉ cần người đàn ông trước mặt này nói ra một chữ ‘Không’, cô ấy sẽ lập tức khóc thành tiếng.
Sắc mặt người đàn ông ngưng trọng, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt lóe lên, anh ta chăm chú quan sát bộ dáng thương tâm của thiếu nữ trước mặt, có chút không đành lòng.
Nam thanh niên do dự mất vài giây, sau đó mới khẽ nâng tay lên xoa đầu cô gái. Cảm giác khi chạm vào mái tóc mượt mà thực sự rất tốt, cũng giống như tính cách thiếu nữ, khi an tĩnh đều mềm mại đến rối tinh rối mù.
“Yên nào…. Em hẳn là biết, chúng ta không phải trẻ con nữa. Làm sao có thể là coi là thật được?”
Anh ta cúi đầu, quan sát cô gái cố chấp này thật lâu, ngũ quan nam nhân cực kì tuấn tú, dường như đang phát sáng dưới ánh chiều hoàng hôn, nhìn qua vô cùng ấm áp.
“Không phải, lúc trước anh không có nói như vậy. Em không cho phép anh thay lòng đổi dạ!”
Quý Lạc Lạc liều mạng lắc đầu, hốc mắt hồng hồng, một giọt nước ở khóe mi nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ngoan nào, em đừng như vậy, chúng ta thật sự không có khả năng.”
Ngay khi Sở Tiện còn muốn tiếp tục khuyên bảo, thiếu nữ đột nhiên nhắm mắt lại, cả người nhanh chóng vọt vào l*иg ngực anh. Hai cánh tay nhỏ bám lấy bờ hông rắn chắc, vừa khóc vừa nói:
“A Trạch anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.…”
Trong phút chốc khi Quý Lạc Lạc ôm chầm lấy Sở Tiện, khuôn mặt anh ta rõ ràng có biến đổi. Ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn ôn nhu bỗng dưng hoảng loạn, toàn thân không báo trước mà trở nên căng cứng.
Mọi người thực ra đều biết, thắt lưng…. là uy hϊếp của Sở Tiện. Không được sờ không được chạm, chỉ cần đυ.ng một chút là toàn thân đều tê dại, giống như bị điện giật vậy.
Đừng nói đến người ngoài sờ vào, ngay cả anh mỗi lần tắm rửa cũng chẳng dám chạm qua chỗ đó.
Quý Lạc Lạc giả vờ như không biết, tiếp tục diễn.
Đạo diễn nhìn qua máy quay, thấy nét mặt Sở Tiện rõ ràng đang cứng đờ, lông mày nhăn lại, lớn giọng gọi anh:
“Đâu rồi? Tiểu Sở nhanh nói lời thoại đi! Cảm xúc của Lạc Lạc rất tốt, rất ổn định!”
Sở Tiện nghe thấy thế liền quay đầu nhìn về phía máy quay, há miệng thở dốc, lời thoại cũng chẳng thể đọc được, cả buổi chỉ thốt lên một tiếng rên khàn khàn.
Xem ra hoàn toàn không tài nào diễn nổi nữa.
Đạo diễn nhanh chóng hô dừng, sắc mặt Quý Lạc Lạc cực kì tự nhiên buông Sở Tiện ra, biểu cảm vô tội thuận miệng nói:
“Cảm xúc của em vừa đến, diễn cũng khá tốt mà, tại sao lại ngừng vậy?”
Sở Tiện rũ mắt, hàng mi cong dài che lại con ngươi đen đến khác thường, chân thành mở giọng xin lỗi Quý Lạc Lạc:
“Xin lỗi, là do tôi sai.”
Đạo diễn ngồi cách đó không xa chỉ phất tay an ủi anh:
“Lần quay đầu tiên chắc chắn chưa thể lý giải nhân vật, không sao, chúng ta vẫn còn kha khá thời gian, cứ từ từ rồi cảm xúc sẽ đến.”
Sở Tiện chậm rãi gật đầu, khi anh ta và Quý Lạc Lạc lần nữa tiến vào vị trí, trợ lý hô một câu “diễn”, hai người lại tiếp tục nhập vai.
Ống kính quay lại từ cảnh đầu tiên, đôi mắt Quý Lạc Lạc đỏ lên, tính nhào vào lòng ngực Sở Tiện. Vẻ mặt nam nhân lập tức biến đổi, sợ hãi ngăn chặn bả vai thiếu nữ, gấp gáp nói:
“Nơi này không được!!”
Đuôi mắt Quý Lạc Lạc khẽ cong lên, giương giọng hỏi:
“Anh xác định… Nơi này không được?”
Thiếu nữ chỉ chỉ thắt lưng Sở Tiện, ánh mắt rõ ràng mang theo thập phần chế nhạo. Nam nhân mím môi, hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì sắc mặt ôn hòa, nhỏ giọng trả lời:
“Đúng vậy, làm ơn đừng chạm vào nơi này, thực sự xin lỗi.”
Quý Lạc Lạc sảng khoái gật đầu, nhếch miệng cười:
“Ok, không thành vấn đề.”
Sở Tiện nghe cô nói như vậy liền nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lần thứ hai bắt đầu quay, Quý Lạc Lạc trong chốc lát đã tìm được cảm xúc, nước mắt kêu đến là đến, hốc mắt hồng hồng kêu lên:
“A Trạch anh đừng nói nữa… Em xin anh…”
Trong lúc trò chuyện, thiếu nữ lại một lần nữa tiến tới. Lần này Sở Tiện đã phòng vệ trước, sợ bị cô chạm vào thắt lưng, nên anh ta liền dùng tay ôm lấy eo.
Vấn đề là, nam thanh niên chuyên tâm bảo vệ thắt lưng, nhưng lại quên không phòng bị ngực.
Chỉ thấy Quý Lạc Lạc nhào vào lòng Sở Tiện, một phen chôn trong ngực anh, hai tay gắt gao bắt lấy vạt áo sơmi, tủi thân cúi đầu rơi lệ.
Cô gái này là ông trời phái xuống trừng phạt tôi sao?
Sở Tiện thực sự muốn phát điên luôn rồi!!!!
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy thiếu nữ đang buồn bã cầm vạt áo, nhưng thực chất suốt toàn bộ thời gian, bàn tay của cô vẫn luôn cách một lớp đồ mà nhẹ nhàng cọ xát hai bên người anh.
Lại là cái cảm giác đó, thân bất do kỷ*, toàn thân tê dại. Lần này, không chờ cho đạo diễn kêu dừng, Sở Tiện đã tự nâng tay mình lên, nắm lấy bàn tay nhỏ làm loạn của Quý Lạc Lạc, tiếp theo mới bất đắc dĩ nói với đạo diễn:
*Thân thể không do mình điều khiển
“Xin lỗi Quách đạo, chúng ta quay lại lần nữa đi.”
Quách đạo hơi đứng hình một lúc, sau đó vẫn hào phóng mở miệng:
“…Được rồi, vậy làm lại một lần nữa. Không sao, không cần khẩn trương.”
Trợ lý lại đánh bảng một lần nữa:
“Action!”
Quý Lạc Lạc vừa mới động đậy, Sở Tiện đã nhanh chóng giơ tay, phòng bị hỏi:
“Bắt buộc thiết phải tiếp xúc thân thể à?”
Quý Lạc Lạc chưa kịp trả lời, đạo diễn đã lập tức mở miệng:
“Tất nhiên là cần chứ, hai lần vừa nãy Lạc Lạc đều diễn rất ổn. Cảnh tượng ôm nhau trông khá đẹp, hiệu quả nhất định vô cùng tốt. Bắt buộc phải diễn như vậy nhé!”
Sở Tiện quay đầu lại, ngũ quan thâm thúy bao trùm trong bóng tối, cả người đều hiện ra vẻ tao nhã. Áo sơ mi trắng tinh bị mồ hôi thấm cho ướt nhẹp, hàng lông mày vô cùng ôn nhu, người khác nếu nhìn vào không cẩn thận sẽ dễ dàng bị vây hãm.
Quý Lạc Lạc thấy Sở Tiện hướng ánh mắt về phía mình, vô tội nhún vai, chỉ sang đạo diễn, cực kì quyết tâm phủi sạch quan hệ:
“Anh nghe thấy rồi đó, là do đạo diễn kêu làm.”
Sở Tiện duỗi tay xoa lông mày, thở dài thật sâu, nhỏ giọng năn nỉ:
“Vậy…”
Không chờ cho nam thanh niên nói xong, Quý Lạc Lạc lại tiếp tục giơ tay lên, tỏ vẻ khéo léo hiểu lòng người mà đáp lời:
“Không thể đυ.ng vào eo, không thể đυ.ng vào ngực đúng không? Ok ok, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào.”
Sở Tiện: “…”
Nhìn vẻ mặt thiếu nữ cười xấu xa, nam nhân đột nhiên cảm thấy bản thân giống như là một miếng thịt bị cô đặt trên thớt. Sở Tiện xuất đạo lâu như thế, anh có khi nào bị người ta ép buộc cơ chứ???
Nam nhân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nội tâm cảm thấy không thể cứ tùy tiện để như vậy. Sở Tiện suy nghĩ một hồi, xác thật bản thân cũng không còn chỗ mẫn cảm nào, vì thế liền gật đầu, nét mặt căng cứng nói:
“Chúng ta bắt đầu đi.”
Trợ lý lại đánh bảng một lần nữa, Sở Tiện chưa kịp đọc lời thoại, Quý Lạc Lạc đã nhanh chóng vọt tới. Thiếu nữ không nói một lời treo trên người nam thanh niên, đem mặt vùi vào cổ anh, cất tiếng khóc nức nở:
“A Trạch anh đừng nói nữa… Đừng bỏ em mà…”
Cả người Sở Tiện lại cứng đờ….
Hai mắt nam nhân thẫn thờ nhìn vào khoảng không phía xa, lần đầu tiên trong đời Sở Tiện biết được, thì ra trên người mình có nhiều chỗ như vậy. Khụ, là có nhiều chỗ không thể đυ.ng vào như vậy.
Nam thanh niên gắt gao nhắm mắt lại, hơi thở ấm áp của thiếu nữ mềm mại lướt qua phần động mạch. Lúc này, Sở Tiện chỉ cảm thấy máu toàn thân mình như đang chảy ngược, mỗi một tấc trên thân thể đều muốn kêu gào, lông tơ cũng dựng đứng cả lên.
Hơn nữa, trên người Quý Lạc Lạc còn có hương thơm riêng biệt, dáng người mềm mại của cô đang nhẹ nhàng kề sát anh.
Thật mẹ nó…. Muốn chết!
Tính tình của Sở Tiện từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn chửi tục, phải nhanh chóng phát tiết hết ra những xao động trong cơ thể.
Xuất đạo nhiều năm như vậy, Sở Tiện cũng đã hợp tác với không ít nữ diễn viên. Tuy rằng anh ta xác thực chưa bao giờ tiếp xúc quá gần gũi với bạn diễn, nhưng từ trước đến nay, Sở Tiện cũng không phải chịu thể loại tra tấn như thế này nha?
Lần đầu tiên diễn chung đã làm khó anh.
Trong trí nhớ của Sở Tiện, hình như đây là phân cảnh đầu tiên bản thân anh phải quay đi quay lại nhiều lần như vậy.
Thật là… Làm tốt lắm.
Nhưng dù nói thế nào thì cũng không thể tiếp tục lãng phí thêm thời gian, nhân viên trong đoàn phim nhiều như vậy, Sở Tiện hoàn toàn không muốn bởi vì bản thân mà chậm trễ tiến độ của mọi người.
Vì thế, anh ta ôm con lười Quý Lạc Lạc, cắn răng niệm lời thoại của mình.
Cảnh quay đầu tiên cuối cùng cũng xong, trong nháy mắt đạo diễn kêu một tiếng “Qua”, Sở Tiện chỉ cảm thấy sức lực cả ngày đều đã dùng hết rồi, giống như bản thân vừa đánh một trận chiến ác liệt vậy.
Nam nhân nhẹ nhõm đi đến một góc, chậm rãi kéo ghế ngồi xuống. Anh ta vặn nắp chai nước mà trợ lý vừa đưa cho, ừng ực uống một hơi hơn phân nửa, lúc này mới thuận lợi ép được nôn nóng trong lòng xuống.
“Ngài Sở có khỏe không? Vừa nãy thấy sắc mặt ngài giống như không tốt lắm.”
Quý Lạc Lạc cầm kịch bản của bản thân, nhếch môi cười nhạt hỏi nam thanh niên trước mặt.
Sở Tiện ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ, trong lòng lại chẳng hẹn mà run lên. Anh nhanh chóng chuyển tầm nhìn, ngập ngừng đáp lời:
“Không có việc gì, chắc do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, không sao đâu.”
Khóe miệng Quý Lạc Lạc khẽ cong, chớp chớp mắt, giọng điệu mềm mại:
“Không có chuyện gì thì tốt quá. Nếu cảm thấy mệt mỏi, ngài Sở vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ. Đừng chỉ chăm chăm giúp đỡ người khác nữa, phải thả lỏng tốt mới có thể tiếp tục công việc mà!”
Ánh mắt Sở Tiện ngưng lại, chỉ quan sát thiếu nữ chằm chằm. Quý Lạc Lạc lúc này đã phát tiết xong hết những bất mãn trong lòng rồi, tâm trạng rất tốt, cũng chả thèm chọc anh ta nữa.
Vì vậy, sau khi nói xong, cô cầm kịch bản của bản thân, khẽ hát nhỏ một câu, sau đó mới xoay người rời khỏi.
Cách đấy không xa, Hạ Nhiên vốn nên bỏ đi vẫn luôn đứng phía sau nhân viên đoàn phim, ánh mắt mang theo lửa giận nhìn về hai người phía đối diện.
“Thϊếp Tử Lý nói không sai mà, thấy đàn ông liền đi không nổi……”