Nghe Diệp Thanh nói mà mặt Sở Vân Phàm bỗng chốc đỏ bừng lên, lúc sau lại từ đỏ sang đen, anh không tin được trợn trừng mắt, cái giọng này ……
Thế éo nào mà cái giọng này nghe quen thế nhỉ?????
Giờ khắc này trong lòng anh bất ngờ xuất hiện một giả thiết nhưng mà không hiểu kiểu gì mà anh lại không dám quay đầu lại, không dám kiểm chứng suy đoán trong lòng mình là giả hay thật.
Mà có vẻ như Diệp Thanh không nhìn thấy thân thể cứng đờ của anh, nhẹ nhàng khoan thai xuống xe bước về phía Quý Lạc Lạc.
Lúc này Sở Tiện đã bình tĩnh lại, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, chỉ là cơ bắp vẫn căng chặt như cũ, vừa nhìn thấy anh là biết anh kích động như thế nào…thấy mà tức á!
“Đi rồi Lạc Lạc, nếu người ta cảm thấy thanh danh của chúng ta ô uế gì đấy thì chúng ta cứ né xa xa đi được, không người ta lại được đằng chân lấn lên đằng đầu.”
Diệp Thanh nói những câu này ra đã chứng minh được cô bênh vực nghệ sĩ nhà mình đến mức nào.
Nghệ sĩ nhà mình tuy không thể nói là hoàn mỹ gì nhưng nếu có người dám lôi tật xấu của cô ấy ra xỉa xói thì cô sẽ tặng nó một câu này.
Cút con mẹ nó đi!
Diệp Thanh kéo tay của Quý Lạc Lạc và Chanh Chanh, lưu loát xoay người, Sở Tiện thấy thế thì ngay lập tức chạy nhanh đến kéo tay bạn nhỏ Quý:
“Lạc Lạc……”
Quý Lạc Lạc ngẩng đầu, mắt ướt ướt có chút lạnh lẽo, cô nổi giận nói:
“Kéo tôi làm gì, không sợ có người bôi đen thanh danh của anh sao?”
Nhìn cô mới thay bộ quần áo sạch sẽ khác xong, hô hấp Sở Tiện cứng lại.
Ngón tay anh dùng sức hơn một chút:
“Anh đưa em đi.”
Ánh mắt anh kiên định, tựa hồ như muốn dùng hành động để chứng minh với cô.
Hai người đối diện nhau, cùng giận dỗi, ai cũng không chịu bỏ qua cho ai, cuối cùng vẫn là Quý Lạc Lạc thở dài, ôn nhu nói:
“Không cần, chị Thanh có lái xe tới mà. Ngày mai bắt đầu vào đoàn phim rồi, không phải là không gặp được.”
Lại không phải là không gặp được……
Những lời này đánh thức Sở Tiện, anh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt phức tạp của Diệp Thanh và Sở Vân Phàm, hoảng loạn buông tay ra.
Diệp Thanh lại lần nữa thúc giục:
“Đi thôi.”
Quý Lạc Lạc quay đầu lại, lén vẫy vẫy tay chào Sở Tiện:
“Ngày mai gặp a!”
Sở Tiện đứng yên, chỉ hơi hơi mỉm cười.
Ngày mai gặp!
Sau khi các cô xoay người đi, cuối cùng Sở Vân Phàm mới nhìn chính diện được Diệp Thanh. Nhìn ánh mắt của cô, anh đột nhiên lui về phía sau vài bước:
“Diệp…… Diệp…… Diệp……”
Anh ngập ngừng nửa ngày, giống như bị ai đó kí©h thí©ɧ, nửa ngày sau vẫn không nói hoàn chỉnh nổi một câu, chỉ vào Diệp Thanh, bộ dạng hoảng sợ.
Diệp Thanh lôi Quý Lạc Lạc đi, khi đi ngang qua Sở Vân Phàm, ngón giữa xinh xắn cute nào đó dựng lên thẳng tắp, say hello với anh:
“Diệp thằng bố anh.”
Nói xong ba người phụ nữ hùng hổ lên xe rời đi mất.
Nhìn bóng người rời đi, mắt Sở Tiện thâm trầm, mãi đến khi chiếc xe biến mất, anh mới thu hồi tầm mắt, ngây ngốc nhìn về phía Sở Vân Phàm, lạnh nhạt nói:
“Anh không nên quản chuyện của tôi.”
Sở Vân Phàm lấy lại tinh thần, hiên ngang nhìn về phía Sở Tiện, mắt lóe lên.
Mặt lộ vẻ kinh ngạc:
“Cậu làm thật?”
Anh với thằng em này tuy không phải ruột thịt nhưng cũng coi như là lớn lên cùng nhau, anh chưa bao giờ thấy thằng em nhà mình tức giận như thế này.
Sở Vân Phàm từ nhỏ đã không tốt lành gì, miệng lại hư cực kỳ, cho nên từ nhỏ đến lớn hầu như không có bạn bè, chỉ có mỗi thằng em lúc nào cũng cười này chơi cùng.
Mà Sở Tiện cũng là người duy nhất có thể chịu được tính tình của Sở Vân Phàm, vì dù anh có nói càng nhiều lời quá đáng đến mức nào thì Sở Tiện cũng chẳng quan tâm mấy, ấy vậy mà nay anh mới nói có vài câu quá phận với Quý Lạc Lạc thôi mà thằng em mình đã tức giận như vậy.
Anh mà không khϊếp sợ là lạ đấy!!
Im lặng một hồi, Sở Tiện vẫn không nói gì, xoay người đi về chỗ đã hẹn với Tiểu Kiệt.
Mắt thấy Sở Tiện rời đi, Sở Vân Phàm cũng nhanh chân đuổi theo. Anh bất chấp hồi tưởng vì cái gì Diệp Thanh sẽ cùng Quý Lạc Lạc cột vào cùng nhau, hắn hiện tại cần thiết hỏi, Sở Tiện hắn rốt cuộc có ý tứ gì.
“Sở Tiện cậu đừng đi, nói rõ ràng với anh đã chứ!”
Sở Tiện hoàn toàn không thèm quay đầu lại, mặc kệ Sở Vân Phàm đuổi theo sau mông hô to gọi nhỏ.
————
Một đường cả ba người đều không nói gì, cuối cùng cũng trở về chung cư của Quý Lạc Lạc.
Quý Lạc Lạc và Chanh Chanh đứng chờ Diệp Thanh đi vào đỗ xe, sau đó cùng nhau đi lên lầu. Dọc theo đường đi, sắc mặt Diệp Thanh chẳng tốt đẹp gì, cô không hỏi vì sao Sở Tiện ở đó, cũng chẳng hỏi vì sao Sở Vân Phàm lại sẽ nói anh ta như vậy.
Chỉ là một câu trầm mặc, sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy bộ dạng nặng nề của cô, Quý Lạc Lạc rốt cuộc cũng chịu không nổi, mở miệng hỏi:
“Chị Thanh, chị quen biết Sở Vân Phàm sao?”
Nhắc tới Sở Vân Phàm, Diệp Thanh đang nghiêm túc bước bỗng dừng lại, cô quay đầu, nhìn về phía Quý Lạc Lạc:
“Em biết Sở Vân Phàm?”
Quý Lạc Lạc gật đầu:
“Người đại diện của Sở Tiện, bắt đầu đi theo anh ấy từ khi mới debut, cùng nhờ có Sở Tiện mà trở thành người đại diện kim bài. Nhưng em nghe đồn rằng tính tình của anh ta có phần cổ quái, rất khó tiếp xúc.”
Dù sao thì thông tin về người tên Sở Vân Phàm này được truyền ra bên ngoài rất nhiều, hơn thế nữa lại có vô vàn phiên bản được tung ra. Có người nói bối cảnh của anh ta thâm hậu, có người nói anh ta là anh ruột của Sở Tiện, v.v…. Trước khi Quý Lạc Lạc trọng sinh, khi đó hai người họ đều vẫn còn độc thân, lại đều không thích tiếp xúc với phụ nữ cho nên có nhiều người to gan suy đoán rằng hai người này đang yêu nhau.
Chỉ có Quý Lạc Lạc biết, Sở Vân Phàm là anh họ của Sở Tiện.
Người này có tâm tư khó đoán, năng lực làm việc cực kỳ cao, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là cứ hễ mở miệng ra là lại đắc tội người khác.
Loại người này cũng may mắn là có một người như Sở Tiện mang theo, nếu không thì thực sự không thể đoán được anh ta đã chết bao nhiêu lần trong vòng tròn ăn thịt người không nhả xương này.
Diệp Thanh gật đầu:
“Không tồi, Sở Vân Phàm thật sự rất có năng lực nhưng nếu không bám đít cậu em thì anh ta nghẻo từ lâu rồi.”
Nói đến nghẻo, Diệp Thanh không biết nghĩ tới cái gì, phụt một tiếng bật cười, sau đó nhìn vẻ mặt tò mò của Quý Lạc Lạc và Chanh Chanh, cô phẩy tay:
“Không có gì, chỉ là chị nghĩ tới hồi ức lúc trước thôi.”
Nói xong cô ấn thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, cô nhìn đồng hồ:
“Lát nữa em lên thu dọn đồ đạc một chút đi, sáng ngày mai chị sẽ đến đưa em tới đoàn phim sau đó chị còn phải đến công ty sắp xếp lịch trình tiếp theo của em nữa.”
Quý Lạc Lạc gật đầu, sau đó nói:
“Lúc nào Thanh tỷ về thì tiện thể chuyển phát nhanh giúp em nha.”
Diệp Thanh không chút suy nghĩ gật gật đầu, lúc này thang máy ‘ đinh ’ một tiếng mở ra, ba người cùng bước ra ngoài.
Vừa bước ra, Quý Lạc Lạc liếc mắt một cái đã thấy được một hình bóng quen thuộc, mà người nọ cũng vừa vặn thấy được các cô, khi cô đang ngây người, Chu Vi vui vẻ chạy nhanh đến mở miệng nói:
“Lạc Lạc đã về rồi sao? Tại sao lại lâu như vậy chứ? Mẹ đợi con nửa ngày trời rồi.”
Nhìn thấy mẹ mình đang chậm rãi đến gần, Quý Lạc Lạc lạnh lùng quay đầu lại hỏi Diệp Thanh và Chanh Chanh:
“Sao bà ta lại biết chỗ ở của tôi? Ai đã nói ra vậy?”
Từ sau khi dọn khỏi phòng livestream của công ty, Quý Lạc Lạc chưa từng tiết lộ chỗ ở mới của mình với người khác, hai người biết chỗ ở của cô chỉ có Diệp Thanh và Chanh Chanh mà thôi.
Diệp Thanh mờ mịt, cô cau mày không rõ nguyên do nhìn Quý Lạc Lạc, mà Chanh Chanh bên cạnh khi nhìn thấy vẻ mặt căm giận của Quý Lạc Lạc mới biết mình gây họa.
Dưới ánh mắt lửa giận bừng bừng của Quý Lạc Lạc, cô cắn môi mở miệng nói:
“Xin lỗi Lạc Lạc…… Hôm đó bà ta gọi điện cho em nói rằng bà ta là mẹ chị, bà ta nói không liên lạc được mới chị…..Em lúc đấy quên không mang não……Lỡ miệng tiết lộ địa chỉ của chị mất rồi.”
Quý Lạc Lạc hít sâu một hơi, giơ ngón tay cái lên, cắn răng nói:
“Làm tốt lắm.”
Sau cô xoay người móc chìa khóa ra, đẩy người đang chắn trước mặt mình – Chu Vi nói:
“Tránh ra.”
Khuôn mặt tươi cười của Chu Vi bỗng cứng đờ, bà túm quần áo của Quý Lạc Lạc, làm cô xém tí nữa ngã nhào ra đất.
“Quý Lạc Lạc, con có ý gì?”
Quý Lạc Lạc giằng lại quần áo, vứt chìa khóa vào trong lòng ngực Chanh Chanh, nhấp môi gật đầu:
“Ha, bà không ngờ đến đúng không? Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Vi thấy thái độ của cô, cũng lười giả vờ giả vịt, bà ta phất phất cái váy màu cam mới mua, chống nạnh chỉ mặt mặt Quý Lạc Lạc quở trách:
“Cho mặt mũi thì không biết xấu hổ phải không? Khoảng thời gian này mày làm gì? Điện thoại gọi không bắt máy, chuyển nhà cũng không thèm nói với tao, mày muốn trốn tao đúng không?”
Quý Lạc Lạc nhìn khuôn mặt chanh chua của Chu Vi, thản nhiên gật đầu:
“Đúng vậy, tôi muốn trốn khỏi bà, đừng nói sang chuyện khác, tôi không có thời gian để luyên thuyên với bà. Nói thẳng luôn đi.”
Sắc mặt Chu Vi lại lần nữa tối sầm, bà ta như sắp điên lên vậy. Nhưng nghĩ lại việc của mình, bà lại cố gắng nhịn lại.
Bà ta trừng Quý Lạc Lạc, thấy cô lớn lên có phần tương tự giống mình, lạnh lùng nói:
“Mẹ con chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi, mẹ đã đặt chỗ ở khách sạn Uy Sĩ, tối thứ tư con nhất định phải đến.”
Giọng của bà ta hoàn toàn là mệnh lệnh, như vẻ Quý Lạc Lạc chỉ là thuộc hạ, nô ɭệ của mình, điều khiển cô tuyệt đối.
Sau đó Chu Vi nhớ đến gì đó, lại lần nữa mở miệng:
“Đúng rồi, đừng quên hai tháng trước con không gửi tiền lương cho mẹ. Đừng nói con không có tiền, lịch trình gần đây của con như thế nào mẹ đều biết hết.”
Ở trong mắt người mẹ thân yêu này, diễn viên bọn cô lúc nào tiền cũng đầy người, bà ta luôn cho rằng với diện mạo xuất chúng của Quý Lạc Lạc thì không cần động tay cũng có tiền dâng đến tận cửa.
Quý Lạc Lạc cười lạnh:
“Nói xong rồi?”
Chu Vi còn muốn nói tiếp, chỉ là nghe thấy giọng điệu không hiền lành của cô, bà ta dừng lại, nhăn mày nhìn chằm chằm vào Quý Lạc Lạc:
“Con nói giọng kiểu gì vậy? Mẹ đến mà con ăn nói kiểu này cho ai xem?”
Quý Lạc Lạc rũ mắt, sửa sang quần áo của mình một chút:
“Tôi đã nói với bà rồi, tôi sẽ không đưa tiền cho bà nữa. Số tiền mấy năm nay tôi cho bà đã đủ trả ân tình bà sinh ra rồi, ăn cơm gì đó cũng đừng mong tôi đến. Bà chết tâm đi.”
Chu Vi nghe xong lời này trợn ngược lên:
“Mày dám! Tao đã hẹn với Vương tổng rồi, thứ tư ngày đó có chết mày cũng phải đến!”
Nhất thời kích động nên Chu Vi đã thuận miệng thốt ra, nghe vậy Quý Lạc Lạc cũng đã đủ để xác minh phỏng đoán của mình, trái tim cô lạnh dần.
Đời trước cô tận tâm tận lực với mẹ nhưng mẹ của cô đâu?
Vì tiền, bà ta có thể bất chấp vứt cô cho một người đàn ông bảy tám chục tuổi, chỉ cần có tiền……
“Bà có bao giờ nghĩ cho tôi không?”
Đây là câu hỏi mà cô thắc mắc bao nhiêu lâu nay. Trước kia, sau khi sinh cô ra, bà ta còn chưa ở cữ đã cao chạy xa bay với người đàn ông khác, để bố con cô chỉ biết nương tựa lẫn nhau mà sống.
Cho dù như vậy, cô vẫn khao khát tình yêu thương của mẹ như ban đầu.
Cũng là vì khao khát, cô có thể bao dung hết những điều Chu Vi làm, nhưng sau khi bị bà ta hại chết trước khi đến 30 tuổi, rốt cuộc thì cô cũng thông suốt.
Người phụ nữ này căn bản là không yêu cô, bà ta chỉ yêu tiền mà cô mang đến mà thôi.