Trong hành lang ban đêm, vừa yên tĩnh lại vừa đáng sợ.
Ngoại trừ bóng dáng của nhân viên làm việc đi đi lại lại, thì những thứ khác, ngay cả những người trong tổ diễn viên cũng không thiếu một ai.
Sở Tiện vẫn đứng trước phòng Quý Lạc Lạc, sắc mặt âm trầm, không nhúc nhích.
Hắn không biết mình đã đứng đây bao lâu, chỉ biết thời gian trôi qua, qua từng giây một, thì trong lòng hắn như bị kim đâm vậy, hắn cũng không hiểu đây là vì cái gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lại Khải Toàn đi ra khỏi phòng từ sớm, sau khi mở cửa ra cậu vươn người một cái, là một bộ dáng sảng khoái.
Đây là lần đầu tiên Quý Lạc Lạc và cậu ở chung trong mười bảy năm qua gặp mặt nhau mà không đánh nhau, lần đầu tiên cô ôn nhu với cậu như vậy, dịu dàng đến mức cậu cảm thấy như đang nằm mơ.
Cậu giơ khuôn mặt vui vẻ về phía cô gái đang quay lưng bận rộn, vẫy tay, cười đùa nói:
“Hẹn gặp lại sau nha cọp cái, chị quay phim xong nếu có thời gian thì nhớ về nhà, mọi người trong nhà rất nhớ chị đó.”
Khi Quý Lạc Lạc nghe vậy thì sắc mặt của cô lập tức trầm xuống, nắm lấy gối trên giường ném ra bên ngoài:
“Lại Khải Toàn em lại muốn đi tìm đường chết à? Nhanh cút đi!”
Trước mặt mọi người vậy mà dám gọi cô là cọp cái, chán sống rồi đúng không?
Lại Khải Toàn nhìn bộ dạng giận dữ của cô, nội tâm bị lấn áp nhiều năm, giờ đã sớm hình thành một sự sợ hãi với cô, chỉ cần sắc mặt cô biến đổi, thì cậu lập tức cảm thấy run sợ.
Nhìn thấy chiếc gối ôm sẽ bay đến trong nháy mắt, cậu nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn chặn ám khí bay đến.
Ngay lúc cậu tránh thoát được một kiếp mà thở phào nhẹ nhõm, vừa nghiêng đầu, thì chợt một bóng dáng đen thui đang đứng lù lù ngay sau cậu, cậu sợ hãi “á” nhảy cỡn lên.
” Ôi mẹ ơi. . . Quỷ! ! !”
Cậu ôm bình hoa trang trí bên cạnh, đang nhắm mắt lại trông rất khó coi, trong lúc nhất thời nước mắt nước mũi chảy ra ngày một nhiều, khóc đến mức hoa thưa ngọc nát.
Cậu vừa kêu lên, thì người đang mất hồn là Sở Tiện, hắn từ từ di chuyển tròng mắt, trong tròng mắt không chút sự bối rối, nhưng lại co rút trong nháy mắt, quét mắt về phía Lại Khải Toàn đang khóc thét.
Không nói một lời nào.
Lại Khải Toàn cũng phát hiện ra có chuyện không đúng, cậu đưa tay ra lau nước mắt trên mặt, trong lòng suy nghĩ, không đúng!
Bây giờ cũng là ban ngày, làm sao có thể có quỷ được? Hơn nữa, cho dù có, cũng không thể có khả năng đứng trắng trợn như vậy được. . .
Nghĩ tới đây, cậu cố gắng lấy can đảm, từ từ quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, đã giật mình cúi xuống.
Cậu nhìn khuôn mặt âm trầm còn đáng sợ hơn cả quỷ của Sở Tiện, nháy mắt trong lòng dâng trào sự giận dữ, một người sau khi cực kỳ hoảng sợ, thì sẽ nổi giận, đặc biệt là sẽ nóng giận.
Chỉ là Lại Khải Toàn, cậu cắn răng, đôi mắt giận trừng nhìn hắn, mở miệng nói:
“Chú ơi chú là ai vậy? Ban ngày không có chuyện gì à mà sao lại đứng thần người ở đó làm gì? Chú không biết người bị chú dọa có thể sợ đến chết không hả?”
Chú? ? ?
Sở Tiện: “. . .”
Vốn dĩ tâm tình của hắn đang khó chịu, nhưng khi nghe được những từ này, sự tức giận trực tiếp oanh tạc.
Hắn thở hổn hển, hai tay nắm chặt thành quyền, trán nổi lên gân xanh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên mang theo run rẩy, hai tròng mắt thâm thúy, ánh mắt âm ngoan khϊếp người, ngay cả kính cũng không thể che dấu được ánh nhìn của hắn.
“Chú?”
Lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại cuối cùng vẫn đau khổ nói ra.
Làm sao mà khi nghe, đều mang sự nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn bộ dáng hung dữ của Sở Tiện, cho dù lá gan của Lại Khải Toàn có lớn hơn nữa, cũng không nhịn được lui về phía sau mấy bước, cậu nuốt ngụm nước miếng, phòng bị nhìn hắn, len lén ôm túi đeo vào trong ngực.
“Chú. . . Chú muốn. . . Chú muốn làm cái gì?”
Đuôi mắt Sở Tiện giật giật, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, dưới ánh nhìn soi mói của Lại Khải Toàn, tránh ra để cậu đi.
Ngay lúc này, cửa phòng vốn đang đóng chặt của Quý Lạc Lạc đột nhiên lại bị người bên trong đẩy ra, là một hình dáng của một cô gái, tóc rối bù xù, từ bên trong dò la ra bên ngoài.
Cô liếc mắt nhìn Lại Khải Toàn đang co lại ở cửa, nhướng mày, chất vấn:
“Sao em còn chưa đi?”
Trên tóc cô còn mang theo giọt nước, đôi mắt trong veo cũng long lanh nước, nhìn một cái là biết vừa mới tắm xong.
Nghe thấy lời cô nói, ánh mắt của Sở Tiện càng thêm u ám, hắn cắn chặc hàm răng, ngực phập phồng sâu hơn.
Nhìn người đàn ông đang càng thêm đáng sợ hơn, người Lại Khải Toàn run lên, trong lòng Quý Lạc Lạc nghi ngờ, chuyển ánh mắt từ cậu sang phía ngoài cửa.
Trong nháy mắt, thấy được người đàn ông giống hệt như người đàn ông ngày xưa.
“Sở Tiện? Sao anh lại ở đây?”
Lời trên miệng của cô vừa mới thoát ra, Lại Khải Toàn ở bên cạnh lập tức nhảy cỡn lên.
“Vl! ! ! Ai? Chị nói chú ấy ? Sở Tiện? ? ? Chị nghiêm túc chứ? ?”
Quả thực Quý Lạc Lạc không nhìn nổi bộ dáng ngu ngốc đó của cậu, cô đi từ cửa ra, bấm eo rồi đánh lên đầu cậu một cái, giận dữ nói:
“Nhanh đi học cho chị, lập tức!”
Cặp mắt của Lại Khải Toàn sáng lên nhìn Sở Tiện, trong lòng không khỏi hối hận, sao cậu không nhận ra người đàn ông này là Sở Tiện được cơ chứ ?
Đây chính là tình nhân trong mộng càn quét hết của tất cả phụ nữ trên mọi độ tuổi đấy, khó trách cậu cảm thấy hắn đẹp trai như vậy, cũng có cảm giác hắn rất quen nữa chứ.
Hóa ra là thần tượng Sở Tiện. . . Thần tượng của mẹ cậu!
Ngay lúc cậu đang âm thầm kích động, Quý Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, lại tát thêm một cái nữa, không chút lưu tình.
“Cút đi học đi!”
Lại Khải Toàn lấy lại tinh thần trong nháy mắt, không dám phản kháng lại Quý Lạc Lạc, xách cặp đeo lên lưng, xoay người chạy vào phía thang máy.
Sau khi cậu rời đi, Quý Lạc Lạc quay đầu, nhìn về phía Sở Tiện, đang chuẩn bị chào hỏi với hắn, chỉ thấy sắc mặt đang âm trầm của Sở Tiện, mắt luôn nhìn về phía trước không dành cho cô một cái, trực tiếp rời bước về phía phòng hắn.
Quý Lạc Lạc: “. . .”
Mặt cô đầy sự khó hiểu nhìn hướng Sở Tiện rời đi, thấy bóng người hắn biến mất không còn nữa, cô mới xoay người, hừ lạnh một tiếng:
“Đúng là đồ có bệnh.”
Sau đó cô đóng cửa, khóa lại.
——————
Hôm nay là ngày cuối cùng Sở Tiện ở trong tổ kịch, cũng là lần đầu tiên cùng Hạ Nhiên, Quý Lạc Lạc xuất hiện trước ống kính.
Lần quay này rất đơn giản, Sở Tiện diễn nhân vật vì muốn cứu vai chính (Hạ Nhiên) mà đẩy cô ra, đúng lúc lại bị một chiếc xe chạy như bay qua đánh ngã, lúc đưa đến bệnh viện cấp cứu thì bỏ mạng.
“A Trạch anh thế nào rồi?”
Quý Lạc Lạc từ từ đưa tay ra, chạm vào cặp mắt đang đóng chặt của Sở Tiện, tay cô rõ ràng có vết thương.
Ngay tại lúc muốn đưa tay ra, thì cô lại rút lui, dừng trên không trung.
“A Trạch anh mở mắt ra nhìn em một chút đi, tại sao anh lại ngủ chứ? Anh mau mở mắt ra. . .”
Người đàn ông nằm trên giường bệnh bệnh viện, sắc mặt tái nhợt, trên người không chút sinh khí.
Nhìn Quý Lạc Lạc đang ngồi trên ghế thương tâm, ở bên cạnh hốc mắt của Hạ Nhiên bị sưng đỏ, mang theo nước mắt.
“Tĩnh Tĩnh cô đừng như vậy, tôi chắc chắn rằng, A Trạch cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô . . .”
Trên cánh tay của cô ta đang quấn băng vải, trên mặt băng còn một chút vết máu, trông cô ta cũng rất gầy yếu.
Ngay lúc một tay khác của cô ta chạm vào bả vai Quý Lạc Lạc, Quý Lạc Lạc xoay chuyển tròng mắt, ánh mắt trong nháy mắt mang sự sắc bén, nhất thời tất cả sự tức giận của cô đều phát tiết ra bên ngoài.
“Vậy tại sao cô lại không chết?”
Một tay đang khoác lên bả vai cô của Hạ Nhiên dừng lại một chút, không phải diễn xuất, bởi vì khi cô ta chạm vào ánh mắt sát khí, quả thật cô ta đã bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi.
Sự sợ hãi, khẩn trương xâm nhập vào đầu óc cô ta trong nháy mắt, từ xương cụt đi lên, làm tóc gáy cao vυ"t, sau lưng cứng còng.
“Tôi. . . Tôi. . .”
Ánh mắt cô ta đờ đẫn, ngây ngốc nhìn vào mắt Quý Lạc Lạc, không thể làm ra phản ứng gì khác.
“Cô, tại sao cô lại không chết? Dựa vào cái gì mà người chết lại phải là A Trạch, đúng ra phải là cô cơ mà.”
Quý Lạc Lạc từng bước ép sát lại, Hạ Nhiên bị sợ hãi mà dần lui về phía sau, khuôn mặt thất sắc, há miệng, nhưng há nửa ngày, cũng không phun ra được một chữ nào.
Đạo diễn đằng sau ống kính nhìn đến không ngừng cau mày, ông xoa xoa tay, trong lòng có chút do dự, không biết có nên nói ‘Cắt’ hay không.
Bộ phim này vai chính là Hạ Nhiên, qua ống kính này muốn làm rõ tâm tư thiện lương của nữ chính, qua sự so sánh với bản tính độc ác của nữ phụ.
Nhưng tình huống này xem ra, Hạ Nhiên rõ ràng là đang bị Quý Lạc Lạc đè lại, hai người tuổi tác rõ ràng không khác nhau lắm, theo lý thuyết, người luôn luôn được khen ngợi Hạ Nhiên, hẳn là kỹ thuật diễn phải tốt hơn Quý Lạc Lạc mới đúng chứ.
Nhưng cái đang diễn ra dưới mắt. . .
Đạo diễn vừa liếc nhìn, lại một lần nữa than thở.
Suy nghĩ của Lạc Lạc thu phóng tự nhiên, hận yêu rõ ràng, trong tròng mắt tràn đầy yêu thương với A Trạch (Sở Tiện) và có cả sự đau lòng, sau đó xoay chuyển ánh mắt, thấy Hạ Nhiên là thấy sự hận thù thấu xương, vậy nên như vậy cũng rất tươi sáng.
Còn với Hạ Nhiên, ngay ngắn đứng trước ống kính rồi, thì trừ đờ đẫn ra, không có một biểu tình thứ hai.
Biểu hiện của Quý Lạc Lạc quả thực rất đúng tâm ý của đạo diễn, vào lúc này lại vì một người như Hạ Nhiên, ông quả quyết không thể bỏ qua được.
Nghĩ như vậy, đạo diễn ổn định lại tâm tình, cắn răng, vỗ một cái cuối cùng.
Ngay lúc quay xong, đạo diễn mới hô chữ ‘qua’, trong nháy mắt, Quý Lạc Lạc thành thạo ưu tú, ánh mắt buông lỏng, khóe miệng một lần nữa nở một nụ cười yếu ớt.
Vào lúc này cô đã dồn Hạ Nhiên vào góc tường, ánh mắt cô nhẹ nhếch lên, kiêu ngạo nhìn về phía cô ta, cười nói:
“Đa tạ, Hạ tiểu thư.”
Vừa nói xong cô lui người về phía sai, xoay người, cười đùa với nhân viên đang làm việc ở phía bên cạnh.
Sau khi cô đi Hạ Nhiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt cô ta có một loại cảm giác đó chính là mất sức, toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa trợt xuống đất.
“Hạ Nhiên chị có muốn uống nước không?”
Phụ tá thận trọng đi tới bên cạnh cô ta, nhìn khuôn mặt trắng bệch đó, cầm ly nước dò hỏi.
Cả người Hạ Nhiên khẽ run, ánh mắt ma quỷ đó của Quý Lạc Lạc ở mãi trong từ đầu đến cuối trong đầu cô ta, không thể nào vẫy đi được, cô ta nhắm mắt lại, cố gắng quên đi.
“Cút. . .”
Cô ta cúi thấp đầu nhắm hai mắt lại, một lần nữa đem sự oán niệm trong lòng mình thả vào người phụ tá.
Người nằm trên giường từ đầu đến cuối Sở Tiện, đang được trợ lý đỡ dậy, đổi bộ quần áo, từ đó, bộ phim này coi hắn là ống cơm.
“Chúc mừng anh Sở Tiện.”
Quý Lạc Lạc lấy một chai nước trái cây nhân viên cho trong đóng đồ, đưa về phía hắn cười yếu ớt.
Sở Tiện sửa sang lại áo khoác, một động tác bình thường, nhưng ở trên người hắn lại có một cổ hương vị đàn ông, rõ ràng hắn là một người đàn ông ôn nhu, mà lúc nào động tác cũng lộ ra sự ương ngạnh.
“Cám ơn.”
Trong ánh mắt hắn lóe lên, cưỡng bách chính hắn cố gắng không được nhìn về phía Quý Lạc Lạc, sau đó đến gần cô, rồi đứng dậy vượt qua cô, đi về phía đạo diễn.
Nhìn động tác rõ ràng không thân thiết, Quý Lạc Lạc chuyển ánh mắt, khóe miệng mang một nụ cười bất định.
Đây là đang tức giận à? Đang muốn đùa giỡn với tính tình của cô à?
Ồ, đúng là rất lợi hại.
Tác giả có lời muốn nói: Canh một tới ~