Chương 31: Muốn anh🐥

Edit: An Devy

🍃🍃🍃

Cô cơ hồ không mảnh vải che thân nằm trong ngực anh, thế mà anh còn có thể chững chạc đàng hoàng hỏi loại vấn đề này. Tô Anh xấu hổ, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, qua mấy giây, giống như là nghĩ thông suốt cái gì, liền há mồm cắn môi dưới của người đàn ông, ngậm cắn quên cả trời đất.

Buông lỏng một chút, liền hung hãn nói: "Chúng ta cùng nhau xuống Địa ngục."

"Sai." Anh xoay người, một lần nữa đem tiểu cô nương ép dưới thân, thanh âm dụ hoặc quyết đoán, "Anh đưa em lên Thiên đường."

Quần chữ T nho nhỏ bị anh cởi bỏ, đầu ngón tay chạm vào hạch mềm mại, vừa di chuyển vừa vuốt ve, Tô Anh không tự chủ được liền muốn kẹp chặt hai chân thì lại bị người đàn ông ngăn cản, càng dùng sức tách hai chân ra. Cứ như vậy chỗ tư mật hấp dẫn kia lồ lộ dưới ánh nhìn của anh.

Ánh mắt anh càng trầm xuống, đem hết toàn lực khắc chế dục niệm mãnh liệt của bản thân, dùng chút nhẫn nại cuối cùng đem đầu ngón tay thăm dò sâu trong tiểu huyệt. Vừa cắm vào một chút, vách thịt mềm mại liền bao lấy vật xâm nhập, mυ"ŧ đầu ngón tay anh đau nhức. Thật sự là quá nhỏ, vừa nhỏ vừa chặt.

Người con gái ngửa mặt lên, ngón tay bấu chặt ga giường, thân thể rung động lợi hại, cắn môi bật ra từng tiếng kiều mị.

Thanh âm đứt quãng, "Anh, anh vào đi."

Tống Đĩnh Ngôn trong nháy mắt nổ tung, hô hấp nặng nề.

"Tô Anh." Anh thấp giọng gọi.

"Phía dưới, anh tiến vào có được hay không?" Cô không chịu nổi liền dùng chân vòng qua eo anh, cơ hồ là run rẩy khẩn cầu.

Âm thanh quyến rũ, trực tiếp cắt đứt tia lí trí cuối cùng của anh.

(thực ra bản convert là Mị tiếng như lạng, mình không hiểu lắm nên đổi thành Âm thanh quyến rũ, ai biết chỉ mình nha.)

Tiểu huyệt thật ướŧ áŧ, ga giường đều bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt một mảng.

Cởi bỏ tất cả trói buộc, cự vật to lớn chống đỡ phía bên ngoài hoa huyệt.

Tô Anh thân thể co rụt lại, "Ưm,... thật nóng."

Tống Đĩnh Ngôn hít sâu một hơi, tiểu yêu tinh này, thật là muốn lấy mạng anh mà.

Anh cúi đầu kiếm tìm môi cô, cô chủ động vươn lưỡi tiếp đón mặc anh hôn, một bộ dáng để anh muốn làm gì thì làm.

Người đàn ông thuận thế hôn, ở trong miệng cô quấy đảo khắp phía cho đến khi cô thiếu dưỡng khí trầm trọng mới đẩy anh ra, còn bản thân thì hô hấp từng ngụm nhỏ.

Anh cười hôn lên mặt cô, mềm giọng nói: "Đau, liền nói cho anh."

Tô Anh vừa chờ mong vừa lo sợ, giờ khắc này cô đợi rất lâu rồi. Từ lần đầu tiên gặp anh, cho đến bây giờ. Thâm tâm muốn ngủ với anh, mong muốn này như dây leo ngày càng len lỏi đến từng tấc da thịt và làm mòn lí trí cô.

Âm thanh người con gái "Ừ" sau đó lại khe khẽ nói: "Anh nhẹ một chút."

Vừa dứt lời, qυყ đầυ liền một đường xâm nhập vào bên trong hoa động, huyệt thịt phấn nộn bị đè ép cơ hồ nhìn không thấy, bất quá sau khi đi vào thêm mấy phần, từ cổ người đàn ông tràn ra tiếng rên thỏa mãn. Bên trong chặt chẽ không thôi, mỗi lần cắm vào liền bị vách thịt bao phủ lấy, anh phải dùng hết lực kiềm chế để không hung hăng mạnh mẽ "yêu" cô.

Tô Anh cũng chịu không nổi, từ khi bị dị vật xa lạ xâm nhập, bên trong hoa huyệt vừa trướng vừa tê dại, cơ thể cô ngậm chứa cây gậy to lớn còn bên tai là tiếng rên ẩn nhẫn cuả người đàn ông khiến đáy lòng cô mềm thành một mảng. Trong đầu cô giờ chỉ còn nhớ cảnh tượng lúc anh xâm nhập vào, rồi cảm xúc thỏa mãn của anh. Cô lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.

Dù sao đều cũng đau, không bằng một lần đến thống khoái.

*Thống khoái: Cực kì khoan khoái, dễ chịu. Khoái" là khoan khoái, dễ chịu, còn "thống" có nghĩa là đau nhưng ở đấy là cảm thấy một cách "thống thiết", tức là cảm thấy ở mức độ cao ngất.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, cắn răng mở miệng thỏ thẻ, "Anh, anh dùng sức đi."

Người đàn ông hổn hển, "Tô Anh." Vừa là lời thở dài, vừa là một lời cảnh cáo.

Gặp anh bất động, cô nhắm chặt mắt lại, càng dùng sức khép chặt chân, tiểu huyệt ướŧ áŧ, các cơ đều căng lên, ngược lại sắc mặt cô tái nhợt dọa người.

"Hự." Anh cố nén kɧoáı ©ảʍ tận sâu kia, cúi đầu nhìn thấy hình ảnh người con gái dáng vẻ ủy khuất, mồ hôi lấm tấm trên trán cô.

Anh cúi người ôm chặt thân thể mảnh khảnh ấy, trầm giọng nói: "Cắn anh đi."

Cô nghe lời há miệng, răng môi nhẹ nhàng cắn chặt đầu vai anh.

Một giây sau, cùng với hai âm thanh vang lên, cây gậy to dài tiếp tục đi vào, cảm giác đau nhói ở đầu vai anh, cô cảm giác giống như là bị đâm hỏng, không tự chủ được dùng sức mạnh hơn ở miệng, với anh sự đau đớn ở bả vai cũng không bằng cảm giác vui sướиɠ khi được hòa nhập thân thể cùng cô.

Miệng nhỏ phía dưới giống như biết nhúc nhích, nuốt vào rồi ngậm chặt dị vật, bao bọc không cho nó có cơ hội rời khỏi.

Anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, "Đau không?"

Tô Anh nhả vai anh ra, tiếng nói nghẹn ngào từ cổ họng, "Đau, đau quá."

Anh thực đau lòng, "Anh đi ra trước."

"Không muốn." Cô khàn giọng cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía anh, đáy mắt ẩm ướt, sau đó mỗi chữ mỗi câu chậm chạp nói ra, "Muốn anh, "yêu" em nhiều hơn."

Tống Đĩnh Ngôn hít một hơi dài, cũng nhịn không được nữa, hai tay ôm chặt eo của cô, dùng sức tiến vào, chất lỏng từ trong huyệt cô như vỡ đê tràn ra ngoài.

Tô Anh đau đến cả khóc cũng không kịp, hai tay ôm phía cổ anh càng quấn quýt.

Anh cúi đầu hôn môi cô, hạ thân chầm chậm cọ sát

Bên trong vách thịt thật chặt, rút ra so với cắm vào còn khó hơn, anh không dám cắm vào sâu hơn, đây là lần đầu tiên của cô, không thể chịu được sự xâm nhập quá sâu.

"Qúa chặt." Người đàn ông nhíu mày, thấp giọng "hừ" một tiếng.

Tô Anh cắn chặt môi tiếp nhận động tác của anh, động tác người đàn ông đã đến tận cùng sự dịu dàng, cảm giác đau đớn vẫn có thể trong phạm vi cô chịu được.

Dần dần, vách thịt mềm mại cũng quen được với tiết tấu ma sát của cây gậy, cơ thể cô cũng nhẹ nhàng thả lỏng. Anh có thể cảm nhận được sự buông lỏng của người con gái, càng không khống chế được dùng lực mạnh thêm chút cắm vào.

"Ưm ưʍ... Tống Đĩnh Ngôn."

Người đàn ông liếʍ chóp mũi lấm tấm mồ hôi của cô, cười nhẹ nói: "Gọi một tiếng thầy thử xem."

"Anh biếи ŧɦái, a a nhẹ chút nào."

Âm sắc cô mềm nhũn yêu kiều, lại cố tình phả hơi thở vào lỗ tai anh, người đàn ông nào chịu nổi loại dụ dỗ này, ánh mắt đỏ ngầu.

"Hư quá, em thật muốn chết mà."

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả thương tiếc trước đó đều bị phá vỡ, anh không cố kỵ cô là lần đầu tiên nữa, cúi đầu ngậm cắn nhũ anh đào lắc lư trước ngực cô, hạ thân gần như tàn bạo cắm vào, mang theo tâm tư xấu xa muốn mỗi lần cắm vào đều ở nơi sâu nhất.

Tô Anh cũng là người mới thể nghiệm qua tìиɧ ɖu͙©, nào biết được càng kêu rên nhẹ nhàng càng kí©h thí©ɧ cường độ va chạm của người nào đó, anh đâm càng hung ác, hạ thân càng thêm ngứa ngáy khó chịu, hai tay người con gái không khỏi bám chặt lấy người đàn ông cơ bắp cường tráng.

Cường độ va chạm của người đàn ông vừa nhanh vừa mạnh, thân thể người dưới thân rất nhanh sẽ bị anh phá hỏng mất, vì thế người con gái rụt cổ muốn trốn liền bị anh cố định vai ngọc ngà, không cho cô bất luận vì điều gì mà có thể chạy trốn.

Kɧoáı ©ảʍ từng trận dâng lên, ánh mắt cô mê ly, giọng dịu dàng "hừ", mỗi một tấc da thịt đều run rẩy theo, đầu gậy chọc vào tận cùng mấy lần, theo sau đó là cảm giác tê dại. Thân thể cô chấn động mạnh một cái, đầu óc như muốn nổ tung.

Chất lỏng nóng bỏng rót vào bên trong, Tống Đĩnh Ngôn híp mắt cảm thụ tiểu huyệt của cô kịch liệt co rút, bên hông tê rần, lại hung ác đâm thêm mấy chục cái, bỗng nhiên rút ra, dùng tay trên dưới vuốt ve, ngẩng đầu lên, trong cổ kích động kêu ra vài tiếng rêи ɾỉ sảng khoái. Nương theo động tác của người đàn ông, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn lên bụng của cô.

Tống Đĩnh Ngôn chậm rãi phục hồi nhịp thở, cúi đầu nhìn người con gái. Đã thấy người nào đó một bộ dáng quên đau đớn vừa mới trải qua, cái miệng nhỏ đỏ bừng chu lên, "Thầy Tống."

Người đàn ông giương môi cười một tiếng.

Ách. Thật muốn lộng chết cô mà.

🍃🍃🍃

[Một chút thịt tăng cường để kháng chống Covid 19 nèo~~]