Lúc này kinh thành loạn lạc, lòng người bất an.
Dân từ nơi khác về đây đứng ăn xin đầy phố, tình thế có chút choáng ngợp.
Khi đoàn người trở về đến phủ tể tướng, phát hiện tường vây biên ải cách đó không xa có người chết đói, ruồi muỗi sâu bọ bu kín thi thể, vô cùng ghê tởm.
Trịnh Thế Đạt giận dữ, quản gia vội sai người đem thi thể mang đi.
Trúc Ngâm chỉ cười không nói, thầm nghĩ, lúc trước ta là phượng hoàng đậu trên cao, chưa từng nghĩ có những người đến cháo loãng cũng có có mà húp, sau trở thành tên khất cái, mới biết được thì ra nhân gian vẫn còn cuộc sống như vậy…… Thật sự là ông trời trêu ngươi.
Trịnh Thế Đạt biết y có khúc mắc trong lòng, nhưng không tiện vạch trần. Chính là nghĩ đến phụ thân Trúc Ngâm, khó tránh khỏi cảm khái. Cùng làm quan như nhau, lúc trước trong mắt hoàng thượng chỉ có nhà họ Vương, quan to lộc hậu, phong tước tiến sĩ. Đủ loại quan lại ai cũng ghen tỵ đỏ mắt, cuối cùng lại lâm vào kết cục bi đát, một là trách nhà ấy thị sủng mà kiêu
(cậy được ân sủng mà kiêu ngạo), hai là trách họ chỉ giỏi làm ăn buôn bán, không rành làm quan.
Sau khi Vương Đạo mất, Tư Mã Duệ bắt đầu trọng dụng Lưu Ngỗi cùng Điêu Hiệp, Trịnh Thế Đạt mặc dù làm tròn trách nhiệm, nhưng bị cái bóng của hai người kia che lấp, hắn vẫn không được hoàng thượng tín nhiệm.
Trong triều chia làm hai phái, đối đầu về mọi mặt. Lần này hắn phụng mệnh đi tuần, cũng là do Lưu Ngỗi cùng Điêu Hiệp âm thầm phá rối. Hiện trở lại trong kinh, nhưng lại không có một người tới thăm hỏi. Trịnh Thế Đạt trong lòng hiểu rõ, xem ra phải mau chóng diệt trừ hai người đó.
Mang tâm tư sầu lo bước vào phủ, mọi người đã rất mệt mỏi rồi, vì thế Trịnh Thế Đạt bảo tất cả hãy đi nghỉ ngơi.
Mà Trúc Ngâm mặc dù được sủng ái, thân phận đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ là một linh nhân
(con hát), chiếu theo quy củ, quản gia an bài vào một căn phòng nhỏ trong viện, cách xa nơi chủ nhân ở.
Nơi này mọi thứ đơn sơ, nhưng cái gì cần có đều có. Trong thiên hạ, trừ hoàng cung, chỉ sợ không còn có nơi nào có thể sánh với phủ thượng thư năm nào, mà tiếc nhớ cũng chỉ uổng công, Trúc Ngâm cũng coi như đã nếm qua nhiều khổ ải, cẩm y ngọc thực đối với y mà nói, sớm không còn ý nghĩa, tiền tài quyền lực, trong mắt y càng như cặn bã bình thường
……
Vậy đến tột cùng y mong muốn cái gì?
Có lẽ, y chỉ là một người trong lòng tràn đầy cừu hận…… Cho nên y muốn băm vằm đối phương ra thành hàng vạn mảnh.
Quản gia đi rồi, Trúc Ngâm ném đi gánh nặng, thong thả bước 1 vòng quanh phòng, chỉ cảm thấy buồn chán……
Một mình tựa bên cánh cửa sổ đã sớm phai màu gỗ, đưa mắt nhìn bốn phía, lại sắp đến lúc chuyển mùa.
Tạc niên phiên phiên thiểu niên lang,
Kim nhật bị bách trứ hồng trang.
Khả tiếu nhân sinh đa khởi phục
Kỷ nhân đắc ý kỷ nhân vong…
(Thiếu niên nhẹ nhàng nhìn năm tháng,Mặt trời mang trang sức màu đỏ.Cười nhân sinh nhiều sóng gió,Mấy người đắc ý, mấy người vong)…… => chémCách đó không xa có một hồ nước nho nhỏ, những gợn sóng mong manh dập dờn, mấy cánh hoa lạc theo gió rơi trên mặt nước, từng vằn nước tụ lại nơi cánh hoa ấy rồi biến mất……
Mưa phùn hạ xuống, tạo thành tầng tầng gợn sóng, vô vàn bọt nước trong suốt bay lên, vài bóng cá lướt qua như hoa gấm, từng đàn nhiều màu sắc tung tăng nô đùa.
…………
Thế nhân chỉ thấy cảnh sắc này đẹp vô ngần, nhưng không nhìn ra sự lạnh lẽo trong đó.
Trúc Ngâm chẳng biết liệu nơi này có lưu giữ tâm tư Trịnh Thế Đạt hay không………
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Đang bận suy nghĩ, chợt nghe thấy thanh âm ân cần thăm hỏi, Trúc Ngâm kinh ngạc quay đầu lại.
Người tới hít một hơi thật dài, chỉ cảm thấy, Trúc Ngâm là thiên tiên từ mặt trăng giáng xuống, thực mỹ lệ nhưng cũng thực mơ hồ, nhưng không hề mất đi khí chất, hình như bởi mình vừa quấy nhiễu, mới dọa y sợ chạy đi mất.
“Đừng đi……”
Trúc Ngâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ống tay áo đã bị người kia nắm chặt, cái gì đừng đi? Ta nói ta phải đi khi nào?
Người trẻ tuổi kia mờ mịt nhìn xuống, hắn ước chừng mười sáu bảy tuổi, y phục nhẹ nhàng khoan khoái, mày kiếm mắt sao, môi mỏng mà không mất đi vẻ cương nghị, chỉ là dáng người có phần hơi thanh tú.
Lướt qua sóng mắt lưu chuyển của Trúc Ngâm, ánh mắt hắn càng thêm tan rã, cơ hồ quên mất bản thân mình là ai, đến đây làm gì.
“Vị công tử này……”
“A!!!!”
Trúc Ngâm mở miệng, hắn rốt cục cung hồi phục tinh thần, vội buông ống tay áo Trúc Ngâm, còn khoa trương mà lùi xa vài bước.
“Phốc……”
Thấy vậy, Trúc Ngâm bật cười, lấy tay áo che miệng cười rộ lên.
Tức khắc, hai gò má ửng hồng. Thiếu niên kia trong lòng cuồng loạn, không khỏi xấu hổ vạn phần.
Trúc Ngâm từ ngày ấy tới giờ, bất tri bất giác tạo thành thói quen cử chỉ lời nói và việc làm hệt như nữ nhân, lại thêm có Sầu Tân chỉ dạy, cơ hồ không có sơ hở.
Có lẽ không biết nên nói gì, thiếu niên tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ngươi là đồ yêu tinh! Ngươi chỉ ham tiền tài quyền thế nhà ta thôi! Một con hát mà dám câu dẫn cha ta, nữ nhân thấp hèn!”
Trúc Ngâm nghe hắn bắn một tràng, nụ cười tắt ngấm, chỉ sững sờ đứng im. Y không chỉ có thấp hèn, lại còn là “nữ nhân”……
Thiếu niên nhìn y thần sắc ảm đạm, thế nhưng trong lòng chẳng khơi ra được chút kɧoáı ©ảʍ nào, ngược lại chỉ thấy vô cùng áy náy. Nữ tử này, tuy rằng thân hình khá cao, nhưng bất quá chỉ mười hai mười ba tuổi, một nam nhân như mình, lại khi dễ một tiểu cô nương, tựa hồ cũng không thể chấp nhận……
“Ngươi…… Ngươi còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy mà đã làm loại chuyện này…… Rất…… Rất không nên …… Không thể trách ta nặng lời……”
Trúc Ngâm cười khổ, nói “Ta làm sao có thể suy nghĩ giống ngươi được……”
Sao, sao có thể nói ra những lời này?
“Trúc Ngâm cô nương, lão gia cho gọi thị tẩm……”
Cửa không đóng, người vừa lên tiếng là một gã gia phó, vốn là đến gọi Trúc Ngâm, nhưng thấy thiếu niên còn nói chưa dứt lời nên đành im lặng đứng chờ……
“Thị tẩm…… Hừ…… Ta nói không sai mà! Ngươi cũng thấp hèn y hệt các nàng!”
Thiếu niên nói xong sắc mặt xanh mét phất tay áo mà đi.
“Thiếu gia!……”
Gia phó biểu tình quái dị, sau lại nhìn vẻ mặt cô đơn của Trúc Ngâm, lắc đầu thở dài
“Trúc Ngâm cô nương, ngươi đừng để bụng, thiếu gia…… Thiếu gia luôn luôn…… luôn luôn không thích việc lão gia tùy tiện dẫn người về…………”
Trúc Ngâm nghe vậy, thầm nghĩ, có lẽ ngay cả ngươi cũng khinh thường ta đi…… Bất quá ngươi không biểu hiện ra ngoài. Y thản nhiên cười với gia phó,“Chúng ta đi thôi……”