Chương 41

Ngày kế vào triều, Thạch Hổ ban chùa Ngọc Hoa lớn nhất Nghiệp Thành cho Tháp Trừng, sửa tên chùa thành chùa Kim Thác.

Thần tử trong triều đã có không ít người nghe nói về thiếu niên mỹ mạo ý chí kỳ tài mới tiến cung ngày hôm qua, vô cùng thần kỳ, mặc dù cũng xôn xao về việc y đã cùng Hoàng Thượng qua đêm, nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất thuần khiết, nhìn thế nào cũng khác hẳn nịnh thần Trịnh Anh Đào.

Nghe y giảng giải ích lợi phân minh về chuyện cùng Mộ Dung Hoàng chinh phạt nước Liêu, các tướng sĩ càng bội phục.

Thạch Hổ mặc dù không hoàn toàn tín nhiệm y, nhưng cảm thấy mưu lược tài trí và tài ăn nói sắc bén của y rất thú vị. Huống chi, y hiểu rõ tâm tư Thạch Hổ, không hoàn toàn vạch trần dã tâm của hắn, chỉ tỏ ra mình có cùng ý kiến, thực khiến người ta yêu thích.

Ngày đó, Thạch Hổ liền hạ quyết sách, lánh Đào Báo, thống nhất mười vạn thuỷ quân tới Du Tân, chống lại, là Diêu Dặc từng bước áp sát, vô cùng sát sao, thẳng tới U Châu.

Vừa hay Trịnh Anh Đào bên này cũng thức thời, giờ mẹo liền chia nữ kỵ thành nhiều nhóm, bản thân lặng lẽ trở về Như Ý cung.

Thái tử bên kia cũng có thể thanh tịnh vài ngày, ít nhất hôm nay hắn không thể xuống giường.

Có thể nói tâm bệnh vẫn là tâm bệnh, không ném được đồ vật chướng mắt đi, sẽ để lại hậu quả khó lường.

Thám tử phái đi đêm qua đã quay về báo tin, tuy rằng thần tốc, nhưng lại vô nghĩa.

Chuyện Tử Dương tắt thở mấy ngày rồi sống lại là do các tướng sĩ trong quân doanh Trấn Tây tận mắt nhìn thấy, không hề giả dối

Dối trá! Trịnh Anh Đào sống đến tuổi này cũng chưa bao giờ nhìn thấy chuyện vớ vẩn như thế, không tra ra được lai lịch của y, không có nghĩa lày không có nhược điểm.

Hoàng hậu không được tham gia vào chính sự, vậy thì một luyến đồng như y dựa vào cái gì để thiết triều!

Lại so sánh, Trịnh Anh Đào cũng là nam nhân, mà chỉ có thể u buồn ngồi ở hậu cung chờ đợi dung nhan phai tàn? Quả thực buồn cười đến cực điểm.

Vốn tất cả có thể tiến hành thuận lợi, ai ngờ lại lòi ra một nhân vật như thế, chẳng lẽ ông trời muốn y phải uất ức cả đời sao!

Y thông minh, tuyệt đối sẽ không ở mãi nơi này tranh sủng, lại càng không xuống tay khi người này vừa đắc thế, nhìn xa hơn, Thạch Hổ tuy có lòng nghi ngờ, nhưng rất thích Tử Dương, bây giờ mà gϊếŧ y, tất cả mũi nhọn sẽ chĩa về hướng mình, vạn nhất Thạch Hổ thật sự trở mặt, những món nợ trước kia, chắc chắn hắn sẽ điều tra được nhưng tội cũ của mình, khi được sủng ái có thể tùy ý hành động, hiện giờ hắn có người mới, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa…

Vuốt ve gương đồng trước mắt, trong lòng Anh Đào tư vị lẫn lộn.

“Nghi Chi…”

“Chủ tử, ngài muốn chải đầu sao…”

Anh Đào xõa mái tóc dài, từng sợi nhu thuận đen nhánh phủ xuống lưng.

“Ngươi xem, có phải ta đã già rồi hay không?”

“Sao lại thế! Chủ tử đang tuổi rực rỡ, khuôn mặt lại trẻ, nếu nhìn qua, bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi…”

Nghi Chi nói xong, bỗng nhiên hối hận, nhớ tới thiếu niên vừa tiến cung kia, đêm qua hẳn là người này hầu hạ Hoàng Thượng đi… Kể từ đó, chỉ sợ bản thâ bất cẩn nói bậy.

“… Ngươi nói xem, vì cái gì một nam nhân như ta lại sợ tuổi già?”

“Tài mạo của chủ tử mọi người đều biết, người là đệ nhất mỹ nhân của Đại Triệu ta, nếu nói trước kia thanh tú, thì hiện tại là cao quý, tại sao lại già? Là tăng thêm ý nhị. Cho nên bằng sự độc nhất vô nhị của chủ tử, căn bản không cần lo lắng chuyện không đâu…”

Nghi Chi tự hỏi lòng, nàng căn bản không dám tưởng tượng hoàng hậu còn có thể thoải mái tới khi nào… Trước nay đã nam sủng nào có một kết cục tốt? Cả đời không có đối thủ, xưa kia chỉ sợ khi chết sẽ phải chôn cùng hoàng đế. Hiện giờ tỏ ra phong lưu như thế, nghĩ lại, Anh Đào hai mươi tuổi, đúng là có chút già dặn.

Nhưng như vậy không có nghĩa là y mất đi sự sủng ái của hoàng đế… Một nam nhân xương cốt yếu mềm có thể sai khiến tất cả, nếu vô dụng, thì y dựa vào cái gì có thể trèo cao như vậy…

Anh Đào nhìn chằm chằm gương đồng, thật lâu không nói nửa lời.

Nếu so với bản thân mình năm đó, thiếu niên kia quả thật hơn một chút…

Nhưng nam nhân đều thích sự mới mẻ, những luyến đồng hậu cung sở dĩ không được Thạch Hổ ưu ái lâu ngày, tất nhiên là bởi vì bọn họ không có thủ đoạn. Nhưng Tử Dương với thân phận và trí tuệ, đã trở thành khác biệt hẳn so với những người kia.

Qua buổi trưa, Thạch Hổ vẫn không đến Như Ý cung dùng bữa.

Nô tài phái đi quay về báo, là ra khỏi cung, mang theo Tử Dương đi chọn nơi phong thủy đẹp để xây dựng chùa chiền…

Anh Đào hừ lạnh một tiếng, nhưng không nổi giận.

Như vậy, cũng nên vì mình mà quyết định thôi.

“Đi, truyền Vương thái y tới gặp ta…”

“Chủ tử không thoải mái?”

“Đúng vậy, toàn thân ta đều không thoải mái, sợ là phải chết đấy, cũng hợp ý các ngươi!”

“Chủ tử tha mạng ~! Là nô tài lắm miệng, nô tài sẽ đi mời Vương thái y ngay!!!”

Nhìn tiểu thái giám kia tè ra quần chạy đi đi, Anh Đào lắc lắc đầu, thật ồn ào.

Cứ thế, Anh Đào đã chợp mắt một hồi trong phòng ngủ.

“Ty chức tham kiến hoàng hậu…”

“Đứng lên…”

“Để thần bắt mạch cho người…”

“Gấp cái gì…”

Vừa nói vừa nằm xuống giường.

Vương thái y thấy thần sắc của y, không khỏi đỏ mặt, ông nào dám ngồi ở trên giường hoàng hậu.

“Ty chức… Ty chức…”

“Cho ngươi vào thì cứ vào, thân thể ta không thoải mái, chẳng lẽ còn muốn ta đứng lên chạy tới chỗ ngươi?”

“Thần không dám! Không dám!”

Vương thái y do dự một lúc lâu, mới lê thân thể cứng đờ tới ngồi bên cạnh giường.

Anh Đào cười nhạt, đem tay đặt trên đùi thái y.

“Gần đây luôn cảm thấy ghê tởm, ngươi xem xem, mạch của ta có phải giống người mang thai hay không?”

Vương thái y mồ hôi lạnh đầm đìa, có thai! Y đường đường một đại nam nhân, sao có thể có thai? Chỉ sợ Trịnh Anh Đào không bệnh, ông đã suy tim mà chết.

Nắm chặt tay áo, liên tiếp lau cái trán, hai ngón tay run rẩy đặt trên cổ tay Anh Đào, hỉ mạch này, từ đâu mà đến được cơ chứ…

“Hoàng hậu… Này…”

“Sao?”

Mị nhãn như tơ, Anh Đào giật tay ra khỏi lòng bàn tay thái y.

Vương thái y thiếu chút nữa tắt thở, vốn không ngồi vững, liền ngay lập tức lăn xuống dưới, chật vật bất kham quỳ trên mặt đất.

“… Hoàng… Hoàng hậu nương nương… Ngài… Ngài quả thật có hỉ mạch! — là… Là hỉ mạch!… Chúc mừng hoàng hậu, chúc mừng hoàng hậu!!!”

Anh Đào cười to, ngửa tới ngửa lui

“Vương thái y thật sự là y thuật cao minh! Nhưng không biết ta sẽ sinh long thai này bằng cách nào nhỉ!”

“Này… Cái này… Cái này…”

Anh Đào cười đến chảy nước mắt.

“Thái y à, ta không tìm ngươi để tấu hài, lần này chỉ muốn triệu ngươi tới hỏi, ta nghe nói, Lưu quý phi ở Xuân Hoa cung có bầu…”

Vương thái y không ngừng lau mồ hôi, Lưu quý phi có thai? Ông không biết gì hết…

“Thần… Thần…”

“Nếu là sự thật, hãy hầu hạ chu đáo, ngươi phải chăm sóc cẩn thận, nếu xảy ra sai lầm, coi chừng Hoàng Thượng cho ngươi vào miếu thờ luôn!”

Vương thái y bừng tỉnh, chuyện đó… Tuy rằng cái hiểu cái không, nhưng vì ba vợ bốn nàng hầu trong nhà, nên phải cố gắng mà nghiền ngẫm lời hoàng hậu nói.

“Thần… Thần sẽ cố gắng hết sức, sau này ngài cứ yên tâm giao Lưu quý phi cho thần là được…”

Anh Đào hạ mắt, dưới da thịt trắng ngần hiện lên những mạch máu nhỏ mờ mờ, vô cùng mịn màng, đôi môi mềm mại vẽ nên một đường cong, ý cười hàm xuân.

“Được rồi… Nhanh lui xuống đi… Đứng ở đây lâu, cẩn thận mắc nghẹn đấy…”

Vương thái y mặt đỏ như gấc chín, xoay người cáo từ, rồi giữ nguyên tư thế ấy ra khỏi Như ý cung. Nhìn những cung nữ thái giám thập phần buồn bực.

Chạng vạng Thạch Hổ hồi cung, biết chuyện Lưu quý phi mang thai, cao hứng tống cổ Tử Dương rồi chạy thẳng đến Xuân Hoa cung. Tất nhiên cả đêm nay cũng ở lại.

Hoàng Thượng không đến, Thái tử lại nằm trên giường không dậy nổi. Thế nhưng Như Ý cung không hề lạnh lẽo chút nào.

Dùng xong bữa tối, Anh Đào vốn định tới Đông Cung, không ngờ Hà Gian Công Thạch Tuyên lại không mời mà tới

Thạch Tuyên vẫn giữ cái bộ dáng trầm ổn như ngày thường.

Anh Đào dựa trên giường, quần áo tán loạn, tóc tai không ngay ngắn. Ngủ cả buổi chiều, mới ăn chút đồ rồi hơi thanh tỉnh, ngay sau đó lại cảm thấy mệt nhọc.

“Tuyên nhi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ này của ta?”

Thạch Tuyên không tỏ vẻ gì, cứng rắn đáp lời, cứ như ai đang cầu xin hắn vậy.

“Nhi thần nghe nói thân thể mẫu hậu khó chịu, buổi chiều Vương thái y lấy một đống thuốc, nhi thần vô cùng lo lắng.”

“Vậy ra ít nhiều ngươi cũng có lòng hiếu thảo, ta bệnh, nhưng gặp ngươi cũng khỏe lên tám chín phần mười.”

Thạch Tuyên không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, ngồi xuống giường Anh Đào.

Nâng y dậy, sửa sang lại vạt áo để lộ phân nửa bờ ngực tuyết trắng, ôm lấy thân thể mềm mại, một tay nhẹ nhàng chỉnh lại những lọn tóc rối.

Anh Đào nhắm mắt lười biếng tựa vào vai hắn, hai chân co lại, cả người lọt trong l*иg ngực hắn.

Bướng bỉnh cắn vành tai đầy đặn, lưỡi xẹt qua động mạch, khiêu chiến với Thạch Tuyên.

“Tiểu yêu tinh! Nếu đại ca cùng phụ hoàng nhìn thấy, ngươi nói xem, bọn họ có thể tức chết hay không?” Khi nói những lời này, khuôn mặt hắn không hề đổi sắc.

Anh Đào trề cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận “Hừ, phụ hoàng ngươi đang bị tiểu hòa thượng kia bắt mất hồn, còn rảnh để nhớ đến ta?”

“Ngươi ghen à? Cho nên mới nói dối rằng Lưu quý phi có thai? Nhưng đó không phải là kế lâu dài, khi phụ hoàng muốn vẫn sẽ tìm tới hòa thượng kia…”

“Tài năng của ta chỉ có thế thôi sao…”

Bàn tay mềm mại sờ vào chỗ phồng lên trong đũng quần Thạch Tuyên, xấu xa nắm chặt thứ đang nóng rực.

“Có một học trò giỏi hơn thầy như ngươi, ta còn sợ tiểu hòa thượng kia không chịu nổi mà phải van xin ta ấy chứ…”

Sắc mặt Thạch Tuyên dần đỏ ửng, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Đè Anh Đào nằm xuống, cởϊ qυầи rồi nhìn phân thân trướng lên.

Anh Đào cười khanh khách nhìn khuôn mặt kia, đứa nhỏ này so với đại ca của hắn thì thành thục hơn nhiều.