Chương 21

Đại quân Lưu Diệu càng đánh càng hăng, sĩ khí chính vượng. Thạch Hổ đấu không được, Trương Tân an ủi nói,“Chờ khi chín muồi sẽ cùng ngươi làm chuyện tốt……”

Anh Đào cùng Quách Vinh đồng thời rùng mình một cái, sau đó liếc nhìn đối phương, rồi lại quay đi.

Trực giác của Anh Đào mách bảo, ánh mắt Quách Vinh nhìn y luôn có chút khinh bỉ, khiến cho người ta trong lòng rất không thoải mái.

Trương Tân lại luôn bày ra vẻ mặt xuân phong đắc ý, thần bí trộm cười, tuy rằng nét mặt nhìn có chút lỗ mãng, nhưng chỉ sợ y đã nhìn thấu tất cả mọi người.

Ra doanh trướng, y gọi Quách Vinh lại.

“Tiểu Vinh, ngươi đi tìm vài người giỏi khinh công, đêm nay có chuyện sắp xếp.”

Quách Vinh cũng không biết trong hồ lô của y chứa những gì, chỉ biết Trương Tân luôn lợi hại, không hỏi nhiều nữa.“Đã biết……”

“Mặt khác……”

“Ân? Còn có việc gì?”

“…… Ngươi nếu tưởng nhớ nàng quá nhiều, ta khuyên ngươi đừng gây phiền toái cho đứa nhỏ kia…… Hơn nữa…… Ngươi cũng không nên gần gũi y quá.”

Quách Vinh cái hiểu cái không, hướng Trương Tân nhíu mày nói “Ta chẳng lẽ phải sợ một tiểu quan sao? Bất quá không rảnh cùng y so đo, ngươi yên tâm đi……”

Trương Tân lắc đầu, đang muốn nói cái gì, Quách Vinh lại không kiên nhẫn mà cáo từ

“Ôi chao…… Chẳng lẽ là ý trời?” Quách Vinh ơi Quách Vinh, mối nhân duyên này của ngươi quả thực là một tấm màn che đen tối……

Không thể làm trái, vậy hãy coi như không biết đi.

Bấm ngón tay tính toán, rời khỏi Tương quốc cũng đã một thời gian, không biết Thạch Lặc có nhớ đến ta?

Thạch Hổ là nhân vật thế nào, hắn từ nhỏ tâm kế thủ đoạn đã vô cùng tàn nhẫn, trong quân doanh, ai cũng sợ hắn hỉ nộ vô thường, cuồng bạo ác độc.

Năm vừa mười bảy, bản chất kiêu ngạo đã lộ rõ. Cưỡi ngựa đi săn, thu phục lòng người.

Thạch Lặc thấy hắn như thế, còn từng có ý diệt trừ. Nhưng khi phái tướng lĩnh đi thăm dò Thạch Hổ, người này khi trở về liền khuyên Thạch Lặc, hãy thu phục trâu khi còn là nghé, sau này có thể dùng để kéo xe, hoặc làm nhiều việc khác. Hiện giờ quả thực không ổn.

Hắn làm việc hoàn toàn theo ham muốn của bản thân, không để ý ánh mắt của người khác, huống chi cũng không có người nào dám chỉ trích hắn. Cho nên trong lòng mọi người đều nghĩ, Anh Đào mang danh thị tòng, nhưng thật ra là luyến đồng, hàng đêm xuân sắc, sớm không còn gì bí mật.

Ngay cả kẻ vô tâm như Quách Vinh cũng biết, nhưng chiến sự khẩn cấp, nhiều chuyện phải nhẫn nại mới tốt.

“Một tiểu quan, có cái gì hay ……”

Đem người giao cho Trương Tân, thấy sắc trời còn sớm, Quách Vinh buồn chán dắt một con ngựa ra, lão già Lưu Diệu hôm nay lại chưa tới kêu gào, nhất định là mấy ngày hôm trước chém gϊếŧ mệt mỏi rồi.

Quách Vinh miên man suy nghĩ, miệng lẩm bẩm một đống bất mãn, nhưng trong đầu vẫn hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo kia. Rõ ràng là một tiểu quan không bằng những kẻ hạ lưu, dựa vào cái gì dám kiêu ngạo đến thế? Còn không phải dựa vào uy danh Thạch Hổ hay sao…… Thật sự thấp hèn mà.

Đáng giận nhất là Thạch Hổ, không ngờ hắn dám công khai quan hệ cùng tiểu tử kia. Người như vậy, sao xứng được với muội muội bảo bối của Quách Vinh. Thật là khinh người quá đáng.

Nhìn thấy con sông nhỏ cách đó không xa, Quách Vinh cũng đã nhàm chán, liền cho ngựa đi chậm lại.

Tới bờ sông, buông dây cương, để ngựa tự đi.

“…… A?……”

Hắn tản bộ dọc bờ sông, chợt thấy bàn chân đạp phải thứ gì, cúi đầu nhặt vật đó lên.

A, là một bộ quần áo đẹp, sa tanh đỏ thẫm, thật phô trương.

Trong lòng bỗng nhiên rối loạn, trên mặt cũng có chút khô nóng, phải không đây, ban ngày ban mặt, một cô nương lại tới nơi này tắm rửa? Lặng lẽ đem quần áo đưa sát lên mũi, thơm quá……

Rồi lại cảm thấy hành vi của mình thật xấu xa, Quách Vinh lẩm bẩm,“Có lẽ do lâu ngày không gần nữ sắc, làm ra cái chuyện như thế này……”

Lắc lắc đầu, các tướng sĩ quả nhiên đều là con quỷ háo sắc……

“Ngươi…… Ngươi làm gì vậy!”

Quách Vinh cả kinh, giương mắt nhìn lại, dưới lòng sông quả nhiên có một thân ảnh bạch ngọc, đại khái người này cho rằng mình muốn trộm quần áo, lội tới chỗ này.

Hắn vội vàng cúi gằm mặt, cả người khô nóng, người này ghê gớm thật, cô nương bình thường không phải đều vội vàng trốn đi sao, nàng lại không sợ ta……

“Ngươi! Quần áo của ta!”

Quách Vinh đứng lên,“Ta…… Ta…… Ta không có nhìn lén ngươi tắm……”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã hận không thể cắn lưỡi…… Thật sự là vệt than càng lau càng đen.

“Ngươi chảy nước miếng trên quần áo mới giặt của ta rồi!”

Quách Vinh nhìn lại, quả nhiên, bộ quần áo sa tanh đỏ thẫm đã ướt một mảng, chẳng những dấu vết rõ ràng, lại còn một vệt kéo dài từ khóe miệng xuống dưới……

Chứng cớ vô cùng xác thực…………

“Ta……”

Quần áo bị giật lấy, trước mắt hiện ra một đôi chân bé nhỏ trắng ngần, nhìn dọc lên là tiểu thối khẽ đung đưa…………

Hắn thực muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống…… Cô nương này cũng quá…… rất…… A?

“A ~!!! Đó là cái gì vậy!”

Chỉ vào thứ rũ xuống ở hạ thân của ‘Cô nương’ nọ……

“Cái gì! Ngươi không biết xấu hổ à! Ngươi không có sao! Kêu gì mà kêu!!!!”

Lúc này mới thấy rõ khuôn mặt ‘Cô nương’ này……“Ngươi…… Ngươi… ngay cả ta cũng muốn câu dẫn!!!”

Hắn sao lại không sớm nhận ra cơ chứ, giọng nói kia thật quen tai, là ai cả ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp …… Còn có thể có người khác sao?

Quả nhiên là nhan sắc lu mờ lý trí a……

Anh Đào thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ cạnh bờ sông, đem chỗ bị nước miếng làm bẩn cho vào nước chà xát.

“Ngươi nghĩ rằng ta mù sao? Là ngươi không biết xấu hổ, trộm quần áo của ta……”

Trong lòng cười thầm, dọa người đi, thất vọng đi, xấu xa dâʍ ɭσạи để ta nhìn thấy hết thảy đi…… Xem ngươi về sau còn mặt mũi nào nhìn ta nữa……

“Ta…… Ta…………”

Quách Vinh nhất thời nghẹn lời, nhìn tấm lưng trơn nhẵn của Anh Đào, dưới ánh nắng càng trở nên trắng mịn, vòng eo kia, tiểu thối kia, khung cảnh kia……

Đành phải nuốt nước miếng, thân thể này so với nữ nhân còn hấp dẫn bội phần, hắn chỉ cảm thấy hô hấp không thông, còn có du͙© vọиɠ muốn phát tiết trong người y nữa.

Anh Đào thấy sắc mặt hắn đổi khác, cũng hơi đỏ mặt, vội vàng nhảy xuống sông.

Tim đập thình thịch, trong mắt Quách Vinh lộ ra tia lửa du͙© vọиɠ, khiến hắn cảm thấy thập phần mất tự nhiên. Không phải đã sớm quen thuộc việc này sao, sao không thể tự ngăn lại, cứ như đứa nhỏ không hề phòng bị……

Quách Vinh xoay mặt đi, cũng không dám nhìn y, hắn biết, dù thế nào, người này cũng tuyệt đối không thể chạm vào, hơn nữa hắn luôn khinh thường loại luyến sủng thấp hèn này.

Đồ vật Thạch Hổ đã chạm vào, có cho hắn cũng không thèm nhận.

Anh Đào bơi tới một bên, vội vàng túm lấy quần áo, đỏ mặt đứng phía sau hắn. Đi không được, ở cũng chẳng xong.

“Ngươi còn nhỏ như vậy, sao lại làm loại chuyện này…… Sao không tìm nghề nào đứng đắn một chút……”

Lớp tường vây cao vυ"t trong lòng ầm ầm sụp đổ…… Kinh ngạc cúi đầu đùa bỡn cây cỏ xung quanh, người kia cũng từng nói như vậy mà……

Vì sao ta lại muốn làm người như vậy chứ? Ngươi không hiểu đâu, đây là số mệnh.

Quách Vinh thẹn quá hóa giận, liền đem trách nhiệm đổ hết cho Anh Đào, một hồi lâu cũng hiểu, y cũng có nỗi khổ của riêng mình.

“…… Bằng không…… Bằng không mấy ngày nữa ta sẽ giúp ngươi tìm một nghề đứng đắn…… Ngươi…… Ngươi cũng đừng…………”

“Không cần, ta sống không tồi, không dám làm phiền Quách tướng quân……”

Quách Vinh trừng mắt nhìn y, bất quá nói cũng phải, người của Thạch Hổ, hắn muốn động là động được sao. Trong lòng nổi lên một cơn giận dữ. Hắn dứt hết cỏ cây quanh người Anh Đào.

Cỏ dính đất, rồi dính trên y phục.

Anh Đào không tức giận, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, người này bề ngoài mặc dù thô lậu, nhưng lại giống Dương ca như đúc……

“Đa tạ ý tốt của ngươi, chính là Anh Đào có tâm nguyện chưa hoàn thành, không thể rời khỏi Thạch đại ca……”

Quách Vinh hừ một tiếng, không thể rời đi? Hiện tại không thể sớm muộn gì cũng muốn, xem ngươi lanh lợi cũng mĩ mạo đến cỡ nào, muốn ở bên Thạch Hổ, không phải chỉ dựa vào bộ da kia mà an vị được. Hai người, không có khả năng. Trừ phi, hắn yêu ngươi, hoặc là không bao giờ yêu ngươi……

Chạng vạng mới trở về doanh trại, ngựa cũng đánh mất, Trương Tân thấy bọn họ cùng nhau trở về, yên lặng thở dài, gọi Quách Vinh vào thương lượng chiến sự.

Thạch Hổ cười xoa đầu Anh Đào “Nhìn ngươi xem, người đầy bùn đất cỏ dại, đi chơi thế nào vậy?”

Anh Đào gục đầu xuống, đem mặt vùi vào ngực Thạch Hổ, không trả lời.

Cho nên y không nhìn thấy chủ nhân của cái ôm đầy ôn nhu ấy, lại trưng ra thần sắc tối tăm bất mãn.

Trên đời này có một Trương Tân, Thạch Hổ vĩnh viện chỉ có thể làm kẻ đứng dưới. Về phần Anh Đào, Thạch đại ca đối với ngươi không tốt sao? Nếu có chút lương tâm, thì đừng hy vọng xa vời.