Tầm mắt dừng trên khuôn mặt đang trầm tĩnh say ngủ của Thạch Hổ, Anh Đào chỉ cảm thấy trong l*иg ngực ẩn ẩn đau, mấy lần trở mình lên xuống, y đã sớm là một cái xác vô tâm, oán hận này đến tột cùng phải liên lụy bao nhiêu người, y mới không cảm thấy hư vô?
Y đưa ngón tay men theo mi gian
(chỗ giữa 2 bên lông mày) Thạch Hổ, lướt thẳng xuống mũi, xuống hàng râu lún phún dưới cằm. Người Hồ đặc biệt chú ý tới hàng râu, như nét đao khắc hoa bộ dạng, sắc bén mà uy nghiêm, tản ra khí chất uy nghiêm vương giả, hoàn toàn trái ngược với Khinh Dương thanh tú ôn nhu.
“Thích đến nỗi không muốn buông tay sao?”
Anh Đào hoảng sợ, Thạch Hổ đột nhiên mở to mắt, bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay y, đầu lưỡi đảo một vòng trong lòng bàn tay Anh Đào.
“Ân…… Dương…… Thạch đại ca, ngươi mau buông ra……”
Thạch Hổ tà tà cười, mυ"ŧ lấy ngón tay Anh Đào, tinh tế mà hưởng thụ. Mặc y giãy dụa như thế nào cũng không thể rút tay về được, sắc hồng lan dần từ khuôn mặt đến cổ, phong tình vạn chủng.
Tay kia của Anh Đào lần trên lưng Thạch Hổ, khẽ đánh vài cái. Nghĩ hắn bị đau sẽ thả mình ra, ai ngờ Thạch Hổ híp mắt, ngửa đầu kêu lên một tiếng đau đớn, Anh Đào thầm kêu không tốt. Thạch Hổ lại nắm chặt tay y, hạ thân nóng rực cứng rắn.
Nam nhân này quả là ngựa đực đầu thai, vừa mới gây sức ép năm sáu hồi, hiện tại cư nhiên còn có tinh lực.
“Thạch đại ca, ngày mai ngươi còn có việc, đêm nay chúng ta nghỉ tạm đi……”
Càng về sau thanh âm càng thấp. Sắc mặt Thạch Hổ như băng hàn vạn năm.
Anh Đào sợ hãi nhắm mắt chui vào trong chăn.
Hồi lâu, Thạch Hổ bỗng nhiên mở miệng
“Thực xin lỗi……”
Bàn tay thô ráp vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của Anh Đào, dường như an ủi vỗ về, kéo y vào trong l*иg ngực.
Anh Đào cảm thấy bất khả tư nghị, Thạch Hổ thế nhưng lại ôn nhu vô cùng, liệu có phải đã điên rồi không? Hơn nữa, trong trạng thái của hắn hiện tại, lại có thể giữ lý trí ôm mình ngủ, quân tử không phải là như vậy sao……
“Thạch đại ca……………… Cám ơn ngươi……”
Thạch Hổ cọ cọ trán Anh Đào, ân một tiếng. Thầm nghĩ, vạn nhất hắn nhịn không được mà đem người này dùng cả đêm đến hỏng bét, chẳng phải sau này không thể dùng nữa hay sao? Tính không được, tốt nhất vẫn cứ lo xa thì hơn……= =|||.
Anh Đào an tâm rúc trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm, đem cánh tay rắn chắc kia vòng qua thân thể mình, định ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy bên hông có thứ gì đó cọ tới cọ lui……
Phía sau hơi thở càng gấp gáp, Thạch Hổ bỗng nhiên hối hận, nhưng lời đã nói ra, không thể không tiếp tục nhẫn nhịn.
“A………… Ha ha ha………… Cái kia………… Ân…… Thạch đại ca, vì sao vừa rồi muốn ta gọi ngươi là Quý Long……”
Anh Đào hoảng tốt tìm bừa một đề tài, hy vọng dời được lực chú ý của Thạch Hổ.
“……”
Thật lâu chưa nghe thấy hồi âm, làm hại Anh Đào trong lòng run sợ, có phải đã hỏi thứ không nên hỏi rồi không?
Cứng ngắc xoay đầu, mới phát hiện Thạch Hổ trừng trừng nhìn hạ thể đã giương cao của bản thân, mặt đầy mồ hôi.
Anh Đào xì một tiếng liền nở nụ cười, không thể tưởng tượng được, hắn cũng có vẻ mặt ấy.
Y bất đắc dĩ liếc nhìn Thạch Hổ, nghiêng mình kéo chăn, tìm đến dưới thắt lưng Thạch Hổ, làm cho nó lộ ra trước mắt mình, sau đó dùng miệng nuốt trọn.
“Ân………… Anh…… Anh Đào…………”
Cũng không thèm để ý tới hắn, bàn tay nhỏ bé của Anh Đào vuốt ve gốc nam căn thô to của Thạch Hổ, thỉnh thoảng còn miết vào hai quả cầu thịt. Thạch Hổ vừa lòng ngửa đầu, thực sự không dám nghĩ, đã nhẫn nhịn đến mức nội thương. Tiểu tử này có cái miệng thật được việc, thầm nghĩ chỉ sợ người chết cũng phải phun ra……
Quả nhiên, đến khi cằm Anh Đào sắp rớt ra, người này cuối cùng cũng phun trào. Khiến cho Anh Đào không kịp trốn tránh, đôi môi, khuôn mặt dính đầy tinh đêm.
Thạch Hổ nhân thể nghịch ngợm khuôn mặt y, nói thứ này dưỡng nhan tốt lắm……
Anh Đào tức giận xoay người, không muốn để ý đến tên vô lại này nữa, thật sự là làm ơn mắc oán……
Vừa muốn ngủ, người phía sau lại khều y, y nhăn mặt, thật muốn cho hắn mấy quyền, mặc kệ hắn là ai.
“Muốn gì!” Khẩu khí kém tới cực điểm, ngay cả Thạch Hổ cũng phải nghi ngờ, phải chăng mình đang sống với một ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.
Hắn sửng sốt, ngừng lại một lát, hơi thở nóng rực áp sát vành tai Anh Đào:
“Khi ta bảy tuổi, có một đạo sĩ, gã nói tướng mạo ta chắc chắn là tướng đại quý, tới mức khó có thể tin được, Quý Long…… Ta cũng biết tên đó dễ nghe hơn, đáng tiếc ít có người dám gọi thẳng tên đó của ta, cái tên lịch sự tao nhã rất xứng với địa vị tướng quân của ta, thật sự hoàn mỹ không sứt mẻ, ngươi nói có phải hay không……”
Anh Đào nghe Thạch Hổ thao thao bất tuyệt chuyện năm đó, nhất thời buồn chán, rốt cục ngủ lúc nào không hay…………
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Thạch Hổ, Lưu Diệu biết Hô Diên Mô đại bại, Lưu Nhạc đã tới đường cùng, tự mình mang binh đến cứu viện. Một hàng chậm rãi, thế vững như núi.
Thạch Hổ tự biết binh lực khó có thể chống lại Lưu Diệu, vội rút về Tương quốc.
Thật kì diệu, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống lại có một vị cao nhân tới, hắn nói có thế nào cũng không đồng ý để Thạch Hổ triệt binh, tự xưng là sơn nhân nhiều diệu kế.
Thạch Hổ cũng từng lĩnh giáo qua người này nhiều chuyện, đành phải đáp ứng.
“Hữu hầu đoán chắc hành động của đại quân Lưu Diệu, nên cố ý đuổi theo chế giễu sao?”
“Tiểu Hổ Tử chớ sốt ruột, đợi lát vài ngày nữa bọn họ đã ổn định, ta sẽ giúp ngươi……”
Chính lúc này Anh Đào tiến vào, Thạch Hổ luôn không hạn chế y cái gì, lúc này vạn phần hối hận, một ngụm rượu toàn bộ phun sạch trên mặt người đối diện……
“Ngươi! A! Các ngươi!”
Nam tử bị phun rượu lên mặt căm tức nhìn Thạch Hổ một lát, lập tức rút kiếm ra, khi nhìn rõ khuôn mặt Anh Đào lại chần chừ, sắc mặt biến đổi, nói năng lộn xộn ……
Anh Đào cũng giật mình, vừa nghe một tiếng ‘Tiểu Hổ Tử’ đã muốn rớt nửa thân mình.
Xem ra không động kiếm, y chỉ liếc nhìn người nọ một cái, rồi nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh Thạch Hổ. Nam nhân nhìn thấy Anh Đào cũng cười híp mắt, bả vai còn cố ý tựa vào vai Thạch Hổ cọ vài cái.
“Tiểu ca, hai ta thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a
(có duyên thì cách ngàn dặm cũng gặp gỡ)……” Nói xong còn trừng mắt nhìn Anh Đào.
“Ngươi……” Ngây ra một lát, Anh Đào bỗng nhiên chỉ vào hắn “Ngươi…… Ngươi là…… Hồ ly tinh kia!”
Thạch Hổ mặt đỏ lên, tưởng rằng Anh Đào ghen, đáy lòng thầm cao hứng, ngoài miệng còn giả vờ trách cứ:
“Anh Đào, đây là Triêu hữu hầu, ngươi sao có thể vô lý như vậy……” Thực tế hắn cũng đã sớm chịu không nổi kẻ buồn nôn này, thật không biết phụ vương rốt cuộc thấy người này có phẩm vị gì……
Anh Đào chuyển hướng bên kia, lúc này mới phát hiện kẻ mặt vốn đen nay lại càng đen hơn……
“Ngươi không phải…… đàn bà……………………” Lời đã nói ra một nửa, Anh Đào mới thấy không đúng, vội che miệng, nhìn về phía vẻ mặt muốn cười lại ngượng ngùng nhịn tới sắp rút gân của Thạch Hổ.
Lúc này người mặt đen đã mất hết bình tĩnh, một tay giơ kiếm, một tay chỉ vào Anh Đào, hai tay song song trong không khí phát run.
“Ngươi……”
Thạch Hổ vội chạy khỏi chỗ cạnh hữu hầu, tiến lên khuyên giải an ủi nam nhân mặt than
“Quách tướng quân đừng so đo với y, ta không thể ngăn cảm người hầu cận nhỏ này…… Hay là ngươi với y có quen biết?”
Hữu hầu ha hả cười, thân mình lắc lư như rắn nước bước tới,“Nguyên lai là người hầu của Tiểu Hổ Tử, khó trách ta lúc trước lục tung các tiểu quan quán trong thành Trường An cũng không tìm được……”
Thạch Hổ nghe xong, mặt hắc tuyến, đáy lòng yên lặng bỗng trở nên vô hạn bi ai.
“Tiểu Vinh a, người ta không ghi hận ngươi đã là rất khoan dung rồi, ngươi còn thô lỗ như vậy, mau mau buông thứ sáng choang kia ra đi……”
Tiểu Vinh rốt cục đảo mắt, rống to với hữu hầu “Ta nói bao nhiêu lần rồi, hồ ly tinh đáng chết này, không được gọi ta là Tiểu Vinh!!!”
Thạch Hổ đứng bên cạnh hắn, rốt cục hiểu được cái gì gọi là nhân quả báo ứng, bị Tiểu Vinh phun nước miếng vào mặt, chật vật không chịu nổi.
Hữu hầu lại kích động tiến lên ôm lấy Tiểu Vinh, kêu “Chính là ngươi, chính là ngươi, là ý trời, trời cũng giúp ta!”